Nhất triều thiên sơn hạ - Ngọc tỷ - Khẩu dụ của hoàng đế.
Tất cả không ngừng xoay quanh trong đầu, ta thật sự không biết nên nói với hắn điều gì, nếu thật sự có được ngọc tỷ, hắn sẽ biến thiên hạ này thành gì? Hắn sẽ bỏ qua cho Thái Tử như trích tiên không dính dơ bẩn của trần thế kia? Hắn thật sự sẽ như kỳ vọng của Hoàng Thiên Bá, trở thành hoàng đế cần chính yêu dân sao?
Hắn, sẽ bỏ qua cho ta sao?
"Điện hạ, nô tỳ..."
Ta vừa mở miệng, lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền tới một thanh âm kiều mị: "Điện hạ?"
Nghe thanh âm này, đầu ta lập tức ong lên một tiếng, vừa quay đầu liền thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ngoài cửa, tuy giọng nói vẫn vậy nhưng Diêu Ánh Tuyết trước mặt hoàn toàn khác xưa, nàng khoác một chiếc áo lông thật dày làm tôn lên da thịt như tuyết của mình, bụng nhỏ đã hơi phồng lên.
Giờ phút này, một tay nàng đỡ khung cửa, vừa thấy chúng ta liền hỏi: "Điện hạ đang có việc phân phó Thanh Anh sao?"
"À, không có gì."
Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt một câu, cũng buông ta ra, ta vội vàng tiến lên trước thỉnh an nàng: "Thanh Anh bái kiến Ánh Tuyết phu nhân."
"Trở về khi nào vậy? Sao không tới gặp ta?" Nàng mỉm cười, có lẽ vì sắp trở thành mẫu thân nên ngữ khí phá lệ ôn nhu, "Chẳng lẽ ngươi còn trách ta đổ chuyện yến tiệc đêm đó đem bưng trà có độc cho ngươi sao?"
Bùi Nguyên Hạo lập tức quay đầu nhìn chúng ta.
Sắc mặt ta trắng bệch, vội cúi đầu: "Nô tỳ biết tội."
Diêu Ánh Tuyết lại nở nụ cười: "Đã nói không trách ngươi, biết tội gì chứ, chỉ là tội nghiệp hài tử của ta, nếu không phải nó mạng lớn, chết thế nào cũng không biết được."
Sắc mặt ta càng khó coi, mà Bùi Nguyên Hạo đã đi tới ôm lấy nàng: "Trời lạnh như vậy sao còn tới đây? Vạn nhất té ngã thì không còn là nói đùa."
"Là thế này, hôm nay người của phủ thái sư tới đưa thiệp, thần thϊế͙p͙ vừa lúc nhìn thấy, vì thế cố ý mang tới cho điện hạ."
"Thái sư phủ?"
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo thay đổi, vội vàng nhận lấy tấm thiệp trong tay nàng, mở ra đọc trong chốc lát, trầm mặc không nói gì.
Diêu Ánh Tuyết ở bên cạnh nhẹ giọng: "Điện hạ, sao vậy? Thừa Thái Sư có việc muốn tìm ngài sao?"
Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng, cười nói: "Không có gì, Thái Sư nói ông ta từ Giang Nam trở về có mang theo gánh hát đặc sắc, muốn gọi huynh đệ chúng ta qua náo nhiệt." Dứt lời, hắn liền cúi đầu nhìn Diêu Ánh Tuyết, "Không phải nàng từng nói thích nghe diễn sao? Tối nay đi cùng bổn cung."
Diêu Ánh Tuyết sửng sốt, vội cười đáp: "Điện hạ, thần thϊế͙p͙ đã thế này, không tiện tới nơi náo nhiệt."
Nói rồi, nàng tới trước mặt ta, cười nói: "Thanh Anh, ngươi đi cùng điện hạ đi."
Ta không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Nàng vẫn là nàng trước kia, chỉ có thân hình hơi mập mạp, gương mặt trở nên mượt mà, cũng không biết vì sao, ánh mắt nàng lúc này khiến người ta cảm thấy nhiều thêm một phần sắc bén, nhưng loại sắc bén này không giống ngày xưa hay tay đấm chân đá thô bạo với ta, nó hiện tại đã được che giấu dưới nụ cười dịu dàng.
Ta dường như hiểu ra cái gì.
Vì thế liền nhẹ nhàng đáp: "Thanh Anh chỉ sợ tay chân thô kệch, đi theo điện hạ không được thỏa đáng."
"Ngươi đừng nói vậy." Diêu Ánh Tuyết mỉm cười, "Mấy ngày nay nếu không phải ngươi theo điện hạ xuống Giang Nam, chỉ sợ bên cạnh điện hạ sẽ không có ai biết nóng biết lạnh, như vậy chẳng lẽ bổn cung còn không yên tâm sao?"
"Nhưng..."
"Được rồi." Bùi Nguyên Hạo ở cạnh lên tiếng. Hắn chỉ liếc nhìn ta một cái, nhàn nhạt nói, "Nhạc Thanh Anh, ngươi đi chuẩn bị đi, đêm nay theo bổn cung tới Thái Sư phủ."
Hắn đã mở miệng, đường sống hoàn toàn không còn.
Ta chỉ có thể đứng ở xa nhìn Diêu Ánh Tuyết tươi cười đứng cạnh hắn, hai người như cây đằng triền miên.
Hắn không phải nghi ngờ ta sao?
Vì lý do gì lại kêu ta đi cùng hắn?