"Tam ca, nơi này của chúng ta... Có người!"
Thời điểm nói câu này, thanh âm Dương Vân Huy mang chút áp lực kỳ quái, thậm chí là cẩn thận, nhưng câu này nói ra lại như trận sấm đánh ngang tai, khiến ta chấn động tới trợn mắt há mồm.
Thượng Dương Cung có người? Ý hắn là... Trong Thượng Dương Cung có nội ứng của Ân Hoàng Hậu?
Cho nên mỗi nước cờ của họ đều bị người ta biết trước, hơn nữa còn nhanh chóng chặt đứt đường của họ, hiện tại họ muốn làm gì, chỉ sợ cũng đã ở trong tầm mắt của kẻ khác.
Chỉ là, nội ứng này sẽ là ai?
Lúc này, ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, mà Dương Vân Huy ở ngoài còn bổ sung một câu: "Tam ca, người có thể nghe chúng ta nói chuyện cũng không nhiều."
Ngữ khí của Dương Vân Huy dường như cất giấu chút sát khí, Bùi Nguyên Hạo vẫn trầm mặc, ta đứng đó, từ xa nhìn bóng dáng hắn in trêи tường. Qua thật lâu, hắn chậm rãi mở miệng: "Việc này tạm thời không cần xen vào."
"Tam ca, huynh..."
"Ta tự có chủ trương."
Bùi Nguyên Hạo đã nói như vậy, Dương Vân Huy đương nhiên không thể nói thêm gì, trầm mặc một hồi, hắn mới đáp: "Vâng." Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Tới cửa, hắn đột nhiên dừng bước: "Tam ca."
"Cái gì?"
"Huynh không phải là vì... Luyến tiếc chứ?"
"..."
Bùi Nguyên Hạo vẫn không trả lời, qua thật lâu, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Đệ lui xuống trước đi."
Dương Vân Huy cũng không nhiều lời, xoay người bước ra cửa, nhưng hắn không rời đi mà ngừng lại, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo: "Tam ca, vô luận thế nào, đệ và Kim Kiều đều quyết không nhìn huynh thua cuộc, quyết không thể!"
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
Cánh cửa mở rộng, gió lạnh mang theo băng tuyết thổi vào, ta nhìn chậu nước vẫn còn nhiệt khí, mặt nước chói lọi nổi từng gợn sóng, giống như trêи phương diện này trong lòng mỗi người đều không thể an bình. Lúc này, rèm châu bị một bàn tay đẩy ra, phát ra thanh âm ào ào.
Trái tim ta hỗn loạn mà đập, trước sau đều không quay đầu.
Tiếng bước chân của hắn ngày càng gần, cuối cùng dừng ngay phía sau ta, một cổ hơi thở nóng bỏng chỉ thuộc về hắn lập tức vây quanh thân thể. Chậu nước đã khôi phục vẻ bình tĩnh, không chỉ in hình mặt ta còn chiếu lên gương mặt tuấn mỹ mang vài phần lệ khí kia.
Ta chậm rãi quay đầu, nhìn hắn.
Hắn bắt lấy cằm ta, trầm giọng: "Nhạc Thanh Anh, ngươi còn nhớ ta đã từng nói với ngươi gì không?"
"..."
"Ta đã nói, nếu sau này để ta biết ngươi gạt ta..."
Ngài sẽ khiến ta... Sống không bằng chết.
Đó là khi sau ba ngày mặc kệ Bùi Nguyên Sâm ở đại lao đánh đập ta, ngài đã nói. Bốn chữ đó trước nay ta chưa từng quên, kỳ thật mỗi khắc ở cạnh ngài, ta đều chịu đựng loại dày vò này, giống như lý trí và tình cảm không ngừng cắn xé lẫn nhau.
Chỉ là nam nhân mang tới cho ta nỗi đau này, ngài, vĩnh viễn đều sẽ không hiểu.
Ta cúi đầu: "Nô tỳ nhớ."
"Tốt, vậy ta hỏi ngươi." Hắn lần nữa nâng cằm ta lên, so với khi trước càng dùng sức, ánh mắt cũng chuyên chú hơn, "Ngươi tiến cung rốt cuộc đã nghe được gì?"
"..." Trái tim ta hung hăng đập loạn xạ.