Hắn nhìn ta chốc lát, đột nhiên hỏi: "Thái Tử không còn nói gì khác với ngươi?"
"... Không có."
"Hoàng Thượng giữ ngươi để làm gì?"
"Cái gì cũng không, Hoàng Thượng ngủ rất sâu, một đêm chưa từng tỉnh dậy, cho nên nô tỳ không làm gì cả."
"Vậy sao?" Hắn nhíu mày, "Ngay cả nói chuyện cũng không nói với ngươi sao?"
Lần này đến lượt ta trầm mặc, cả đêm Hoàng Thượng chỉ nói với ta một câu "Nhất triều thiên sơn hạ", nhưng lời này rốt cuộc có ý gì? Hơn nữa nói xong câu đó, ông ấy lại vào giấc, đây rốt cuộc là một câu chứa huyền cơ hay căn bản chỉ là hồ đồ nói mớ?
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, như con thú đang săn mồi, muốn thoát khỏi hắn, quá khó, quá khó...
Ta cắn răng, nhẹ giọng: "Không có, Hoàng Thượng không nói gì hết."
Dứt lời, lòng bàn tay ta liền ướt đẫm mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn cụp mi rũ mắt. Hắn chăm chú nhìn ta, tựa có không thể phân biệt câu nào là thật, câu nào là giả.
Đứng hồi lâu, ta cẩn thận hỏi: "Điện hạ, nô tỳ có thể lui xuống chưa?"
"Hả?"
"Nô tỳ một đêm không ngủ, chỉ sợ hôm nay không thể hầu hạ điện hạ chu toàn, thỉnh điện hạ cho phép nô tỳ về nghỉ ngơi."
Hắn nhìn ta, nói: "Có thể, nhưng trước đó ngươi lại đây."
Qua đó? Qua làm gì?
Cho dù cả đêm qua không làm gì cả nhưng ta cũng mệt tới thấu xương, đặc biệt là lúc đối mặt với hắn, linh hồn ta gần như khô héo, chỉ khi rời khỏi hắn mới có thể nhìn thấy đường sống. Ta chậm chạp tới trước: "Điện hạ còn gì phân..."
Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên bắt lấy tay ta, dùng sức kéo một cái. Ta không kịp phòng bị, cứ thế mà ngã lên giường.
Hắn nghiêng người, đè ta bên dưới.
Ta mở to hai mắt, thấy Bùi Nguyên Hạo từ trêи cao nhìn xuống ta, tư thái ưu nhã như con thú trêu đùa con mồi.
"Nếu ngươi đã muốn nghỉ ngơi, nhưng bổn cung lại muốn ngươi hầu hạ, như vậy ngươi cứ ở đây hầu hạ bổn cung ngủ đi!"
Hầu hạ hắn ngủ?
Ta ở đây hầu hạ hắn không ít đêm, hiện tại Diêu Ánh Tuyết đã hoài thai, hắn còn muốn ta hầu hạ hắn... Ngủ sao?
Trái tim như bị từng đao chặt xuống, chưa từng đau đớn, bất lực như vậy.
...
Ta không nói gì, thậm chí không phát ra một thanh âm, nhưng tất cả sức lực đều dùng để giãy giụa. Vừa mới bắt đầu, hắn giữ chặt hai tay ta, nhưng phát hiện dù thế nào ta cũng không an phận, thậm chí chân bắt đầu đá loạn, trong mắt hắn liền để lộ biểu tình tức giận.
Giơ tay, tát ta một cái.
Mà ta không giống khi trước nhắm mắt lại, vẫn cố chấp mở to mắt.
Đánh, cũng tốt, tốt nhất là lúc này đánh ta thật đau, giúp ta thanh tỉnh.
Nếu không, ta sợ chính mình vẫn còn lưu luyến, vẫn còn chấp mê bất ngộ, rõ ràng biết đây là vũng bùn không đáy nhưng vẫn ngây ngốc lao vào.
Đối mặt với ta bướng bỉnh như vậy, hắn dường như cũng ngẩn ra, tay đưa cao không còn hạ xuống. Đôi mắt kia sáng lên, hắn như nhớ tới gì đó, tay giữ chặt tay ta cũng buông ra, tức giận trêи mặt chậm rãi biến mất, thay thế bằng ý cười như có như không.
Hắn, muốn làm gì?