Ta từng bước chậm rãi đi trêи nền tuyết, gió lạnh thổi tới, còn cả hương mai như có như không, ta ngẩng đầu, liền thấy hồng mai nở rộ, giống như ngọn lửa rực rỡ trêи băng.
Lạc Mai Trai, ta lại tới nơi này.
Mấy người Bích Tú đã mang thuốc vào, cửa đóng lại vẫn không che giấu được từng trận ấm áp lộ ra, ta đứng dưới mái hiên, nghe bên trong truyền tới một thanh âm nhu kiều ẩn ẩn thân mật khó tả: "Điện hạ, thái y nói thai nhi vẫn chưa ổn định, muốn thϊế͙p͙ mọi thứ đều phải cẩn thận."
"Vậy sao? Phải không?" Đây là... Giọng của Bùi Nguyên Hạo, lần đầu tiên ta cảm thấy thanh âm của hắn xa lạ như thế, trong ngữ khí lạnh lẽo thường ngày lần đầu tiên mang theo ôn nhu và ý cười, "Vất vả cho nàng."
"Điện hạ, đừng nói như vậy."
Thanh âm hai người thấp xuống, bên trong chỉ còn truyền ra tiếng vuốt ve y phục. Ta chậm rãi di tới, nhìn thấy một cánh cửa sổ còn chưa đóng chặt, tựa như cố ý để thông khí. Xuyên qua khe hở, ta thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi trêи giường, Diêu Ánh Tuyết đang rúc vào lòng hắn.
Gương mặt nàng ta lộ vẻ thẹn thùng.
Lúc này, Diêu Ánh Tuyết cúi đầu xoa bụng, dịu dàng nói: "Chỉ là mấy ngày nay, điện hạ đều ở phương Nam, thần thϊế͙p͙ thật sự nhớ mong điện hạ."
"Vậy sao?"
"Cầu điện hạ có thể ở cạnh thần thϊế͙p͙ nhiều hơn, như vậy đối với hài tử cũng tốt." Nàng vừa nói vừa cúi đầu, bộ dáng động lòng người.
Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng, khóe miệng cong lên ý cười: "Bổn cung đương nhiên sẽ ở cạnh nàng."
"Tạ điện hạ!"
Hai người cọ xát một hồi, Bùi Nguyên Hạo đứng dậy nói: "Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, bổn cung còn chút chuyện, giải quyết xong lại trở về thăm nàng."
Diêu Ánh Tuyết đứng dậy muốn đưa tiễn lại bị hắn ngăn cản, đành cười nói: "Vậy buổi tối thần thϊế͙p͙ sai người chuẩn bị ít đồ bổ, xin chờ điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo gật đầu, lại thoáng nhìn qua bụng nàng, xoay người rời đi.
Hắn mở cửa ra ngoài, tất cả ý cười ôn nhu trêи gương mặt kia lập tức biến mất, nhanh chóng trở nên lạnh như băng. Vừa quay đầu liền nhìn thấy ta, ánh mắt hắn càng lạnh lẽo. Hắn phất tay, bọn người Bích Tú liền đóng cửa lại, sau đó hắn tới trước mặt ta, cúi đầu nhìn.
Ta cũng nhìn hắn, tay cầm tay nải có chút run rẩy.
Hai người trầm mặc hồi lâu, hắn không nói gì cả, xoay người rời đi. Ta đứng chỗ đó, nhìn theo bóng dáng hắn ra khỏi Lạc Mai Trai, lúc này mới chậm rãi đi theo.
Tẩm điện của hắn sớm đã có người thu dọn, vẫn ấm áp hòa hợp, khi ta bước vào cửa, hắn đã cởi bỏ áo ngoài, ta ngoan ngoãn đặt tay nải một bên, vừa quay đầu, hắn đã ngồi trước giường, hai khuỷu tay chống đầu gối cánh tay chống cằm, sắc mặt nặng nề nhìn ta.
Tối qua ở Vĩnh Hòa Cung, ta biết trở về hắn sẽ không dễ dàng buông tha, vì thế đứng yên một chỗ.
Chỉ là qua hồi lâu, hắn vẫn không mở miệng hỏi, cặp mắt đen nhánh nhìn ta ngày càng lạnh, ngày càng sắc bén, giống như muốn chọc thủng thân thể này. Ta rốt cuộc vẫn không thể chịu nổi, mở miệng.
"Điện hạ, đêm qua Thái Tử điện hạ tới Vĩnh Hòa Cung thăm hỏi Hoàng Thượng, không nói gì khác."
"..."
"Sáng nay Tề Vương điện hạ cũng đã về kinh thành."
"..."
"Nghe nói ngài ấy điều động binh mã từ Tây Đại Thông trở về, đóng quân ở phía Bắc cách kinh thành mười dặm."
"..."
Hắn vẫn trầm mặc nhìn ta, nghe những lời ta nói, ánh mắt hắn không hề có tia chớp động. Kỳ thật ta cũng biết, cho dù Thượng Dương Cung không gần hoàng cung nhưng ai bước vào, vào khi nào, mang theo bao nhiêu người, hắn đều biết, vì thế không cần giấu diếm.
Hắn nhìn ta chốc lát, đột nhiên hỏi: "Thái Tử không còn nói gì khác với ngươi?"