Hắn cho người vận chuyển tất cả thi thể tới lò thiêu, đồng loạt thiêu hết. Thân nhân của những người chết đó tuy rằng vô cùng đau đớn nhưng họ biết, thi thể bắt buộc phải thiêu ngay, nếu không tình hình bệnh dịch sẽ ngày càng nghiêm trọng. Cứ như vậy, tiếng khóc càng nhiều.
Tới tối hôm nay, người chết đã vô số kể, lò thiêu không còn sử dụng kịp, Hoàng Thiên Bá liền chỉ huy người xung quanh dồn thi thể lại một chỗ, bên cạnh nhóm ngọn lửa lớn, đốt hết. Khói lửa cùng mùi tanh của thi thể tức khắc bay ra khỏi thành nam tới tận trời xanh, biến nửa bầu trời tối sầm, ánh mặt trời cũng không thể xuyên qua. Lúc này, trêи mặt mỗi người đều nhuộm một tầng tử khí, giống như sinh mệnh cũng theo đó rời đi.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng ta cũng trầm xuống.
Lúc này, Hoàng Thiên Bá tựa hồ không còn chịu nổi, dùng sức ho khan.
Từ sáng nay, hắn vẫn không ngừng ho, khóe mắt cũng đỏ lên, hơn nữa cơn sốt trêи người vẫn chưa từng lui, cho dù không đụng vào, nhưng chỉ cần đứng bên cạnh, ta cũng có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của hắn, gương mặt cũng vì bệnh trạng mà đỏ bừng. Tuy gương mặt đó vẫn vô cùng tuấn mỹ, nhưng qua mấy ngày này, ta biết, bệnh tình của hắn đã tăng thêm.
Điều kỳ lạ chính là, tuy ta vẫn không ngừng ho khan nhưng không hề tăng lên, ngay cả cơn sốt nhẹ khi trước cũng chậm rãi biến mất.
Đúng lúc này, trêи trời truyền tới tiếng động.
Ngẩng đầu liền thấy, là một con bồ câu truyền tin bay qua, Hoàng Thiên Bá duỗi tay, con bồ câu liền đậu lên cánh tay hắn. Hắn lấy tờ giấy cột trêи đùi nó, mở ra liền thấy, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Ta vội hỏi: "Hoàng gia, sao vậy?"
"Người trạm dịch đều bị giết hết."
"Cái gì?" Ta cả kinh, người trạm dịch đều bị giết hết sao?
Thủ đoạn thật độc ác, tâm địa thật tàn nhẫn.
Chẳng lẽ đúng là Ân Hoàng Hậu ra tay, bà ta dùng độc kế muốn Bùi Nguyên Hạo rời xa kinh thành, lại dùng phương pháp giết người vô hình này, cho dù Bùi Nguyên Hạo may mắn trốn thoát, giết quan sai trạm dịch, chết không đối chứng, ai cũng không thể làm gì bà ta!
"Hiện tại làm sao đây?" Ta gấp tới độ sứt đầu mẻ trán, hoảng loạn nói, "Ngài ấy vẫn chưa biết chuyện hộp đồng, ta có phải tìm cách nói với ngài ấy không, nếu không..."
Không đợi ta dứt lời, Hoàng Thiên Bá nhàn nhạt nói: "Không cần."
"Cái gì?"
Hắn nhìn ta, vẻ mặt ta không khỏi lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu. Hắn thở dài, đưa tờ giấy cho ta: "Tự ngươi xem đi."
Ta nhận lấy, trêи mặt chỉ dùng vài câu đơn giản viết ra kết quả bọn họ điều tra, sau khi xem xong, ta mới phát hiện phía dưới đầu ngón tay còn có một dòng chữ nhỏ...
Hôm qua, Tam hoàng tử đã rời khỏi thành bắc.
Đầu ngón tay ta run lên, tờ giấy chậm rãi rơi xuống, giống như con bướm gãy cánh không thể bay lên lại.
Trước mắt ta còn có trời xanh, còn có đèn dầu, cũng có một mảnh hắc ám.
Hắn đi rồi.
Hắn rốt cuộc cũng đi rồi sao?
Trong nháy mắt, ta giống như trở về đêm hôm đó, ta bị người ta bắt cóc, mà hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta, giống như nhìn một kẻ xa lạ. Ta cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh lại, hắn không cho ta đi loạn, ta cứ nghĩ hắn chính là không muốn để ta rời đi, nhưng hiện tại, hắn lại đi rồi, đi tới nơi ta không thể nhìn thấy.