"Thanh Anh." Hoàng Thiên Bá dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn ta, hỏi, "Mấy ngày nay ngươi luôn ở châu phủ, có nghe được tin tức gì từ kinh thành truyền tới không?"
"Không có..."
Ta lắc đầu, nhìn hắn, mà trong ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, thời điểm chăm chú nhìn ta, cả hai tựa hồ cảm nhận được gì đó.
Hoàng Thiên Bá cắn răng: "Ta phải cho người tới trạm dịch điều tra xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
Hắn nói, mà tâm tư ta lúc này lại nghĩ tới hai bức thư Kim Kiều liên tiếp gửi tới - "Mong quân về sớm" và "Mong về sớm". Hai bức thư chỉ cách nhau mấy ngày, mà nàng vội vàng thúc giục như vậy khẳng định là đã xảy ra sự tình cấp tốc, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến nữ nhân bình tĩnh lạnh nhạt nhất Thượng Dương Cung sốt ruột như vậy?
Nhưng, cho dù vội vàng, ở kinh thành, một chút tin tức cũng không truyền tới, chẳng lẽ...
Tim ta bất giác đập loạn nhịp.
Có thể khiến Ân Hoàng Hậu giằng co trắng trợn với Bùi Nguyên Hạo như thế, thậm chí còn không tiếc phái sát thủ tới, chẳng lẽ là vì... Ngôi vị hoàng đế?
Vị trí quyền khuynh thiên hạ, ngôi vị thiên tử đứng trêи vạn người kia!
Giờ khắc này, đầu ta ong ong, trước mắt lập tức trống rỗng.
Đúng vậy, từ trước tới nay chỉ có hoàng quyền tranh đấu là lãnh khốc nhất, cũng tàn nhẫn nhất, vì long ỷ lấp lánh kim quang kia, bọn họ có thể làm lơ thiên lý nhân luân, làm lơ công nghĩa, thậm chí còn phát động chiến tranh, khiến trăm họ lầm than. Tất cả chỉ vì để có được quyền lực tối cao vô thượng!
Ta từng nghe nói, Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo là hoàng tử tính tình thô bạo nhất, hơn nữa còn là người duy nhất không được phong vương, nhưng thế lực của hắn trong triều rất mạnh, vượt xa các Vương gia khác, thậm chí có thể đối chọi với Thái Tử. Từ trước tới nay, Ân Hoàng Hậu cũng coi hắn là cái đinh trong mắt, hiện tại long thể Hoàng Thượng có vấn đề, chẳng lẽ Ân Hoàng Hậu muốn nhân cơ hội này dụ Bùi Nguyên Hạo ra ngoài, sau đó khống chế tình thế trong cung? Như vậy, Thái Tử đăng cơ chính là chuyện thuận lý thành chương!
Nghĩ như vậy, lòng ta nhịn không được mà rét run.
Bùi Nguyên Tu, nam tử thanh tịnh như trích tiên kia, là hoàng tử an tĩnh trong tàng các, nụ cười của y vĩnh viễn như thanh phong, đôi mắt của y vĩnh viễn như ôn tuyền, nhưng để giúp y ngồi vào long ỷ lại khiến ngàn vạn dân chúng ở Dương Châu gặp cực khổ như vậy...
Hiện tại, ta chỉ hi vọng trận dịch bệnh này mau chóng đi qua, đừng cướp đi tính mạng của quá nhiều người.
Mặc kệ Ân Hoàng Hậu thế nào, thiên hạ ra sao, Bùi Nguyên Tu, y không nên gánh trêи lưng nhiều mạng người như thế.
Chỉ là, không như mong muốn.
Ngày hôm sau, thành nam bắt đầu có người chết.
Chỉ trong một buổi sáng đã có hơn trăm thi thể chất đống ở cửa thành nam, ta đứng ở đó, đưa mắt nhìn, trước mắt như bãi tha ma không biên giới, xung quanh nồng đậm tử khí.
Đôi mắt của những thi thể đó vẫn đang mở lớn nhìn trời xanh, giống như không cam lòng mà hỏi, vì sao cuộc đời bọn họ lại kết thúc vội vàng như vậy.
Tiếng khóc vang trời.
Nhưng ta biết, đang khóc, có rất nhiều người chưa từng gặp mặt thi thể, bọn họ khóc là vì từ nơi này nhìn thấy tương lai bản thân, tìm không được đường ra, cũng không thoát được số mệnh.
Dưới tình huống như vậy chỉ còn một người vẫn giữ được thanh tịnh, hắn chính là Hoàng Thiên Bá.