Hoàng Thiên Bá lại thản nhiên trả lời: "Vì sao ta không thể? Đối mặt với bệnh tật và cái chết, mọi người đều bình đẳng, bọn họ sẽ không gì gia tài bạc triệu và đức cao vọng trọng mà Diêm Vương không thể tìm tới."
Nghe hắn đáp, ta cũng cười, cười bản thân quá nông cạn.
Hai người chúng ta đứng trêи nền tuyết, chỉ chốc lát tay chân đều trở nên lạnh lẽo, mà đầu thành nam vẫn còn rất nhiều tiếng ồn ào truyền tới, tựa hồ trong lòng những nạn dân đó đều bất mãn, chỉ biết đứng đó cãi cọ ầm ĩ.
Hoàng Thiên Bá đưa mắt nhìn, lên tiếng: "Trước đi giúp đỡ họ, tối rồi nói."
"Ừ." Ta gật đầu, cùng hắn đi qua.
Mới đi được vài bước, lòng ta lại lưu luyến không rời, bất giác quay đầu nhìn lên Nhị Nguyệt Hồng. Nơi đó vẫn đông người, nhưng bóng hình quen thuộc kia thủy chung vẫn không thể tìm thấy.
Ta cúi đầu, khẽ thở dài, rời đi.
Đi theo Hoàng Thiên Bá tới chỗ nạn dân tụ tập, ta phát hiện tình hình nơi này càng hỗn loạn hơn hai ngày trước.
Phong tỏa thành Nam, chuyển tất cả bá tánh sinh bệnh tới, mọi người giống như đều đang chờ chết, nhóm nạn dân trước đó đói bụng mấy ngày, trong lòng vốn có oán khí, hiện tại đều cùng kêu gào, mắng quan viên triều đình ngu ngốc vô năng, mắng Bùi Nguyên Hạo lãnh khốc vô tình.
Ta cùng Hoàng Thiên Bá giúp đỡ xưởng cháo phân phát đồ ăn, tiếng chửi mắng bên tai vẫn không dừng lại.
Thỉnh thoảng ta trộm nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn không có bao nhiêu biểu tình, chỉ biết lặp lại hành động trong tay. Phân phát đồ ăn xong, hắn mới quay đầu nhìn ta, cười nói: "Đi uống ly trà nóng đi."
Kỳ thật, hắn đúng là tài ba, tới lúc này rồi vẫn có quán rượu vì hắn mà giữ vị trí tốt nhất, vừa ngồi xuống lập tức có người dâng trà nóng và điểm tâm lên, tuy rằng thua kém món ngon trân quý khi trước, nhưng tại thời điểm này cũng coi như là mỹ vị khó có được.
Hắn uống ngụm trà, có lẽ vì uống quá gấp, lập tức ho khan, trận ho cứ thế không thể dừng lại.
Ta vội lấy khăn đưa cho hắn, nhẹ giọng: "Hoàng gia, ngài cẩn thận một chút."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, cười cười, nhận khăn lau khóe miệng. Lúc này ta mới phát hiện, mệt mỏi trêи mặt hắn vẫn chưa tan đi, sắc mặt mỗi lúc một tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn bao nhiêu huyết sắc.
Nhìn hắn như vậy, không biết vì sao, lòng ta lại bất an lạ thường. Nghĩ tới những lời nạn dân mắng, còn cả tiếng than khóc của đám người dưới lầu, ta trầm mặc một hồi, lúc này mới cẩn thận lên tiếng: "Hoàng gia."
"Hả?"
"Kỳ thật, ngài ấy làm vậy cũng là bất đắc dĩ." Ta kiệt lực nghĩ, nói, "Trận dịch này tới quá gấp, ngài ấy cũng là..."
"Ngươi không cần giải thích." Hoàng Thiên Bá khẽ cười, "Ta hiểu."
Ta nhìn hắn, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì ta vốn cho rằng Bùi Nguyên Hạo an bài như vậy, bọn họ có lẽ sẽ không thể lý giải.
Hoàng Thiên Bá nhìn tuyết bay bên ngoài, nhẹ giọng: "Hắn làm vậy là đúng, nếu không nhẫn tâm, chỉ sợ sẽ càng có nhiều người nhiễm bệnh, tử vong. Tựa như mẫu thân kia, nàng ta muốn ôm hài tử của mình, nhưng vì an toàn của đứa nhỏ, nàng ta cũng phải nhẫn tâm bỏ đi."
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn ta, nghiêm túc nói: "Hắn xác thật coi người phương Nam là con dân của mình."
Trái tim ta đột nhiên nhảy dựng lên.
Đối diện với ánh mắt của hắn, ta cẩn thận hỏi: "Như vậy, Hoàng gia, ngài sẽ nguyện ý giúp ngài ấy sao?"
"Ta..."
"Chờ chúng ta sống sót rồi nói sau vậy."