Từng tiếng ho khan như sấm rền cuồn cuộn trong thành Dương Châu, từng tiếng từng tiếng từ khói mù dày nặng truyền tới, vang bên tai khiến lòng người đều không khỏi run rẩy.
Sau tiếng sấm kia, thành Dương Châu như nghiêng trời lệch đất.
Một giới tuyết đạo tiên minh cảnh chia Dương Châu làm hai, giữa sống và chết chia làm hai phần nam bắc.
Những bá tánh phát sốt, ho khan đều bị quan binh xua đuổi tới thành nam, mà những người thân thể không có gì dị thường đều tập trung ở thành Bắc, nhất thời tiếng khóc rêи rỉ ngày càng lớn.
Mệnh lệnh này do Bùi Nguyên Hạo hạ, giờ phút này, hắn đang đứng trêи gác mái Nhị Nguyệt Hồng gần cảnh giới tuyến nhất, lạnh lùng nhìn cảnh tượng hai bên.
Ta đứng trêи đường phố thành nam to rộng, ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này giống hệt đêm pháo hoa đó, ta đứng ở dưới thành lâu, hắn vẫn là nam tử như chúa tể nắm giữ sinh mệnh của mọi người, mà ta vẫn chỉ là một nữ tử bạc mệnh trôi nổi mà thôi.
Còn đang suy nghĩ miên man, bên tai truyền tới tiếng khóc, quay đầu liền thấy một người phụ nữ vì phát sốt mà bị quan binh mà đưa tới bên này, trượng phu nàng ta ôm con gào khóc đưa mắt nhìn, hai bên đều lưu luyến không rời. Mẫu thân nhìn hài tử của mình, bộ dáng tim đau như cắt nhưng lại không dám lại gần, một nhà cứ như vậy mà bị cảnh giới tuyến phân cách.
Ranh giới này như khoảng cách giữa sống và chết.
Nhìn nàng ta bi ai khóc thút thít, quan sai đứng cạnh vội tiến lên khuyên nhủ: "Đại tỷ đừng khóc nữa, điện hạ không phải đã phân phó rồi sao? Mọi người cứ an tĩnh ở đây, mấy ngày nữa sẽ có thuốc tới, rất nhanh cũng sẽ có đại phu tới khám, nếu thật sự không có gì thì sẽ được trở về nhà."
Nữ tử nghe vậy cũng chỉ có thể chậm rãi ngừng khóc, kêu trượng phu đưa hài tử trở về, nhưng chính mình vẫn si ngốc đứng đó, ánh mắt không rời nhìn bóng dáng người nhà chậm rãi biến mất.
Nhìn cảnh tượng này, lòng ta vô cùng khó chịu, lại ngẩng đầu nhìn nam tử đang quan sát chúng sinh. Nhưng người trêи Nhị Nguyệt Hồng quá nhiều, ta còn chưa kịp tìm thấy hắn, trời đã đổ tuyết.
Một chút, một chút, càng lúc càng nhiều bông tuyết rơi xuống, phảng phất như ngọn lửa trong đêm, tung bay xung quanh ta.
Tuyết lại rơi.
Ta ngẩng đầu nhìn bông tuyết trắng mịn từ trời cao rơi xuống, toàn bộ Dương Châu bị một màu trắng bao trùm, ta vươn tay, một bông tuyết nhỏ vừa dừng ở đầu ngón tay lập tức bị hòa tan, hàn khí từ nơi đó truyền tới.
Không biết qua bao lâu, ta chậm rãi xoay người, liền thấy một bóng hình đang đứng gần đó, mỉm cười nhìn ta.
Hoàng Thiên Bá.
Nhất thời ta dường như đã nghĩ trước mắt là một bức họa, mà đôi mắt phong tình vạn chủng của hắn cơ hồ càng mị hoặc mê người, nụ cười đó cũng còn mang theo gió xuân ấm áp. Sau một lúc lâu mới hoàn hồn, hắn đã ở trước mặt ta.
"Thanh Anh."
"Hoàng gia..." Ta nghi hoặc nhìn hắn, "Sao ngài lại..."
Hắn bất đắc dĩ cười cười: "Sinh bệnh."
Sinh bệnh?
Chẳng lẽ hắn cũng bị nhiễm ôn dịch sao?
Ta nhìn hắn, trong lòng không khỏi bất an: "Sao lại như vậy? Ngài sao có thể..."