Hoàng Thiên Bá từng bước đi tới, trêи mặt ẩn lộ ra sát khí, một cây kim tiêu từ trong ống tay áo được rút ra, kim quang chợt lóe. Hắn chậm rãi nói: "Viên công tử chân long xuống Nam, hiệu thuốc Hồi Sinh được tiếp đón quả thật rất vinh hạnh.
"Cho dù là rồng cũng khó khống chế rắn độc." Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt đáp trả, "Hoàng gia thế lực hùng mạnh ở phương Nam, một tay kim tiêu địch lại ngàn người, nếu không phải mỗi người đều có nhược điểm, bổn cung thật sự không biết phải bắt ngươi thế nào."
Hoàng Thiên Bá nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nghiêng đầu nhìn ta.
Nhược điểm của hắn... Mộ Hoa?
Thấy bàn tay cầm phi tiêu của hắn run lên, cảm nhận được tâm trạng của hắn, ta theo bản năng lắc đầu.
Làm một động tác rất nhỏ này ta không khỏi lo lắng, vội vàng nghiêng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn lại như không nhìn thấy, nhưng đôi mắt lại hiện lên một tia khói mù.
Hắn cười nhẹ, nói: "Yên tâm, tinh binh của bổn cung có thể thần không biết quỷ không hay dẹp yên núi Hổ Nha thì ngại gì đám người trong chùa Hồng Diệp chứ? Bổn cung nói làm giao dịch thì chính là giao dịch, chỉ là sau khi giao dịch xong, không biết còn bao nhiêu người ghi nhớ chút giao tình này?"
Sắc mặt Hoàng Thiên Bá thoáng hòa hoãn xuống. Hắn lại nhìn Bùi Nguyên Hạo, biểu cảm vô cùng phức tạp. Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên nâng tay về hướng Bùi Nguyên Hạo.
Vóc dáng hai người ngang bằng nhau, Bùi Nguyên Hạo đứng trước mặt hắn, đúng lúc chắn hết tầm nhìn của người bên ngoài. Không ai thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng thấy hắn nâng tay, bọn họ lập tức cầm đao giương kiếm hướng vào bên trong.
Ánh mắt Hoàng Thiên Bá đột nhiên trở nên sắc bén, không nói chuyện, lại thấy Bùi Nguyên Hạo nhẹ nhàng phất tay: "Lui xuống!"
"Tam ca!" Thanh âm cũng đã thay đổi, Dương Vân Huy mở to hai mắt nhìn vào bên trong.
Bùi Nguyên Hạo không quay đầu, chỉ nói: "Lui ra ngoài mười trượng, không có lệnh của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, qua một lúc lâu, Dương Vân Huy mới trả lời: "Vâng." Nói xong, hắn vung tay cho đám tinh binh kia lui xuống.
Đại đường chỉ còn lại ba người chúng ta, Bùi Nguyên Hạo và Hoàng Thiên Bá yên lặng nhìn nhau. Không biết trầm mặc bao lâu, Hoàng Thiên Bá mới chậm rãi chắp tay, nói: "Khí phách."
"Không có gì."
Một đi một về, chỉ mới mấy câu nói nhưng ta lại cảm nhận được một hồi giao phong.
Hoàng Thiên Bá muốn lấy tính mạng của Bùi Nguyên Hạo, Bùi Nguyên Hạo lại muốn dẹp hiệu thuốc Hồi Sinh, nhưng cả hai đều không động thủ, một người vì kiên định với suy nghĩ trong lòng, một người vì chiêu an, nhưng ta biết trong ván cờ này, mục đích của Bùi Nguyên Hạo đã đạt được một nửa.
Mặc kệ Hoàng Thiên Bá có thân phận gì, nhưng trong mắt quan phủ mà nói hắn là nghịch tặc, mà Bùi Nguyên Hạo không ra tay diệt trừ, chỉ với điểm này thôi, đối với bọn họ mà nói đều là ân huệ cực lớn.
Đương nhiên, Hoàng Thiên Bá không phải cảm tạ chuyện này.
Ở Dương Châu, ngoại trừ sơn tặc trêи núi Hổ Nha, Bùi Nguyên Hạo trước sau chưa từng đại khai sát giới. Hai chữ "Khí phách" Hoàng Thiên Bá chịu nói ra, chứng tỏ hắn coi trọng cách làm người của Bùi Nguyên Hạo.