Vừa xuống xe liền thấy đường cái một mảnh hỗn loạn, những người qua đường cùng cư dân đều tránh thật xa, cửa hộ xung quanh đóng chặt, không khí vô cùng căng thẳng.
Mà cánh cửa mở rộng duy nhất chính là hiệu thuốc Hồi Sinh.
Nơi đó đã bị vây chặt, nhưng phía trước có một bãi sân trống, dưới đất còn loang lổ vết máu. Ta vừa thấy máu, trái tim liền căng chặt, nhưng nhìn kỹ lại, xung quanh không có thi thể, chỉ có tướng sĩ bị thương, nhưng đều được mang đi. Binh lính hiện tại còn ở đây tay cầm chặt đao kiếm, sát khí đằng đằng nhìn cửa lớn.
Nhưng, không ai tiến lên.
Thật lợi hại, có thể khiến nhiều tướng sĩ như vậy không có đất dụng võ, người bên trong rốt cuộc là ai?
Không chỉ có ta, Bùi Nguyên Hạo cũng nghi hoặc, hắn chậm rãi đi qua, người xung quanh lập tức đi theo bảo vệ, có người còn khuyên hắn đừng lấy thân mạo hiểm, nhưng Bùi Nguyên Hạo chỉ phất tay, tiếp tục đi về phía trước.
Ta cũng theo hắn, đứng từ xa nhìn vào bên trong.
Cửa lớn mở rộng, nhưng ánh mặt trời chỉ có thể chiếu tới cửa, sâu bên trong vẫn là một mảnh đen như mực, mơ hồ có thể nhìn thấy một người dựa vào ghế trêи, hai chân bắt chéo, tựa hồ mang bộ dáng lười biếng nhưng lại ẩn ẩn khí chất đáng sợ.
Hắn cúi đầu, không nhìn ra ngoài, đầu ngón tay thon dài chơi đùa với ánh sáng.
Người ngoài cửa đã bắt đầu rục rịch, có người rốt cuộc cũng không kìm nén được, cẩn thận đi lên, nhưng vừa tới gần cửa, một cây phi tiêu từ trong tay hắn phóng ra, người nọ lập tức hét lên thê thảm, máu tươi từ vai chảy ra.
Như vậy, người bên trong lòng...
Ta kinh ngạc tới không nói nên lời, trêи mặt Bùi Nguyên Hạo lại hiện lên ý cười hiểu rõ, chậm rãi đi về phía trước. Dương Vân Huy vội ngăn hắn lại: "Điện hạ!"
"Không sao." Hắn phất tay, đẩy người bên cạnh ra, một mình chậm rãi đi tới cổng lớn.
Như không tự chủ được, ta cũng đi theo.
Mọi người đều khẩn trương nhìn hai chúng ta, người bên trong tựa hồ cảm nhận được gì đó, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt phong tình vạn chủng trong đen tối đặc biệt rực rỡ lung linh.
Hoàng Thiên Bá, thật sự là hắn!
Bùi Nguyên Hạo nhìn hắn, khóe miệng cong lên: "Hảo tiêu pháp."
Hoàng Thiên Bá cũng nhìn hắn: "Mưu kế không tệ."
"Còn không phải bị ngươi nhìn thấu rồi sao?"
Giờ khắc này, tâm tình ta đặc biệt phức tạp, hắn không phải bị Mộ Hoa nhốt lại rồi sao? Vì sao lúc này lại ở chỗ này, hơn nữa bằng sức của một người, hắn làm sao có thể ngăn chặn đám tinh binh thiết giáp?
Nghĩ lại thái độ của Mộ Hoa trêи núi, nàng ấy hình như không giống tính sẵn trong lòng, chẳng lẽ... Hoàng Thiên Bá đã đoán được từ trước rồi sao? Mấy ngày trước lên chùa Hồng Diệp, hắn đã đoán trước Bùi Nguyên Hạo sẽ có nước cờ này, cho nên mới cố ý chống đối Mộ Hoa, danh chính ngôn thuận ở lại, bảo vệ hiệu thuốc Hồi Sinh.
Lúc này, hai người chậm rãi đi tới, nhìn nhau một lúc, lãnh đạm cười như hổ hủy tương phùng!