Ngày hôm sau buổi lễ đăng quang của Cố Vị Dịch được diễn ra, tuy gấp gáp nhưng lại hết sức sang trọng.
Hôm qua, nàng phải ở lại trong hoàng cung. Mọi chuyện xảy ra thật sự quá nhanh chóng. Những người mang dòng máu hoàng gia đều bị tống vào ngục tối chờ ngày xét xử.
Những kẻ đã từng kiêu ngạo đó đã trút bỏ tất cả mà quỳ xuống cầu xin hắn tha mạng, nhưng không… hắn chém bọn họ liền tại chỗ. Đám còn lại chẳng dám ho he lời nào, chỉ là bọn họ sẽ chết sau mà thôi.
Mọi chuyện đó, hắn đều để Khúc Tiểu Đàn chứng kiến toàn bộ. Máu đỏ chảy tích tách từ thanh kiếm xuống mất sàn, những cơ thể chồng chéo lên nhau.
Hắn mặc áo bào, ngồi trên ngai vàng. Lười biếng nhìn xung quanh. Làm vua hai lần, cảm giác cũng không tệ
“Tham kiến hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Tất cả cùng đồng thanh quỳ xuống diện kiến hắn.
Y phục màu hồng nhạt toát lên sự thanh khiết lẫn dịu dàng đã làm hắn để ý.
“Tiểu Đàn, lên đây.”
Hàng động chuẩn bị quỳ của nàng bị khựng lại, thân thể cũng không có di chuyển
Hắn kiên nhẫn gọi một lần nữa: “Tiểu Đàn, lên đây với trẫm.”
Cuối cùng thì Cố Vị Dịch vẫn làm vua. Nhưng hắn để tự lên bằng sức lực của mình. Lần này chẳng hề có sự trợ giúp của nàng.
Cơ thể nào khó nhọc từng bước đi, A Nha đang quỳ phía sau cũng không khỏi lo lắng cho tiểu thư của mình.
Cũng chẳng thể giúp đỡ được, người đó là vua.
Khúc Tiểu Đàn đi chưa tới ngai vàng nơi hắn đnag ngồi liền bị kéo mạnh bạo lại, va chạm vào lồng ngực của hắn. Cơ thể rắn chắc tựa như sắt đá. Hắn đã ở trên chiến trường chín năm, từ một cậu bé trở thành một người nam nhân trưởng thành có cơ bắp.
Cố Vị Dịch nhìn nàng, mỉm cười tươi: “Như các vị đã biết Khúc Tiểu Đàn - đại tiểu thư của Khúc phủ từ nhỏ đã có hôn ước với ta. Bởi vậy ba ngày nữa, ta sẽ lấy nàng ấy.”
Khúc Tiểu Đàn sững sốt, trừng mắt.
“Bệ hạ, xin hãy rút lại những lời nói đi ạ.”
Nàng không muốn những chuyện khủng khiếp đó lại lặp lại.
“Lời nói của hoàng đế không thể nói rút là rút lại được, nàng ngoan một chút.”
Bên tay gắt gao ôm lấy eo nàng, một tay còn lại giữ chặt lấy hai cánh tay nhỏ đang cố làm loạn.
“Bệ hạ!”
“Ngoan, không quấy!”
Bên hông truyền đến sự đau nhè nhẹ, Khúc Tiểu Đàn cũng không đôi co nữa.
Một vị quan mặc y phục màu xanh đậm, bước chân ra khỏi chỗ ngồi, hai tay đưa ra trước, đầu hơi cuối xuống: “Bệ hạ, thần thấy Khúc tiểu thư vẫn còn nhỏ, cũng chỉ vừa qua sinh thần cách đây không lâu. Việc làm hoàng hậu nhất định sẽ vô cùng nặng nhọc nên thần nghĩ hay là thêm vài năm nữa. Đến lúc đó Khúc tiểu thư cũng đã trưởng thành.”
Ông ấy là một vị quan lớn trong triều đình nước nhà, tên Mục Chúc, tóc đã có màu trắng bạc, làn da cũng đã già nua. Gương mặt vô cùng phúc hậu
Nàng vẫn nhớ rất rõ ông ấy, quá khứ… sau phụ thân thì ông ấy chính là người đứng ra bảo vệ nàng tránh án tử từ tay hắn
Nhưng cuối cùng, phụ thân bị giáng chức. Mục Chúc bị chém chết tại chỗ.
Quá khứ, Cố Vị Dịch chính là người hoàng đế tàn bạo nhất trong XVII đời vua của triều đình nhà Cố.
Hắn ngồi trên ngai vị, không nóng không lạnh nhìn ông ấy.
“Chờ thêm vài năm nữa? Ta chờ 16 năm rồi vẫn chưa đủ sao?”
“Nhưng… Khúc tiểu thư…”
Lời nói chưa kịp nói hết đã bị hắn che vào, giọng điệu còn lạnh lùng hơn.
“Gọi Hoàng Hậu!”
Hắn không nói, hắn ra lệnh.
Sắc mặt của Mục Chúc đông cứng, ông ấy nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng cũng phải cuối đầu trước nàng, cung kính gọi:
“Hoàng Hậu.”
Sau tiếng nói của Mục Chúc, những người có mặt ở buổi lễ đăng quan của hắn đều đi ra chỗ ngồi của mình, quỳ xuống gọi nàng một câu hoàng hậu.
“Phụ thân…”
Khúc Tiểu đàn nhìn về phía Khúc đại tướng quân quỳ, thê lương đến khó tả.
Phụ thân, ngôi vị này con chẳng muốn. Vạn lần chẳng muốn gả cho Cố Vị Dịch.