Hoàng thái hậu như một người mất trí lao thẳng về hướng đại lao. Bà ta nhìn đứa con trai của mình bị giam lỏng, nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tuỵ.
”Nhậm Bất….”
Cố Nhậm Bất thân thể đã đầy vết thương, những vết máu đỏ đã khô lại trên quần áo. Gương mặt đã có những vết bầm lẫn vết thương chi chít.
“Mẫu hậu… mẫu hậu. Chính là Cố Vị Dịch đã giết hoàng huynh, hắn đã giết luôn phụ hoàng để cướp ngôi vua. Mẫu hậu, chính hắn ta là người gây nên mọi chuyện này.”
Cố Nhậm Bất vội vàng đứng dậy, lao thẳng để khung cửa nhà lao, hai tay bấu chặt vào.
“Hoàng nhi, con lại phải chịu khổ trong này. Người đâu, mau mở cửa ra cho ta!”
Bà ta gào thét lên, nhưng chẳng một tên lính canh nào để tâm đến. Bọn họ vẫn tiếp tục với những hành động gian dở của mình.
“Các ngươi không nghe ta nói gì sao? Mau mở cửa ra.”
“Hoàng thái hậu, không có lệnh của bệ hạ chúng thần cũng chẳng dám đâu ạ.”
Một tên đứng ra từ một trong số người ngồi trên bàn, kính lễ nói. “Cố Vị Dịch? Chính là hắn ta ra lệnh cho các ngươi sao?… Đứa con hoang đó, ngay từ đầu ta nên giết chết hắn từ lúc ở trong bụng của ả ta.”
Đáy mắt bà ta hiện lên sự dữ tợn, không còn dáng vẻ thanh cao của thường ngày.
"Tiếc quá nhỉ? Không được như bà mong muốn rồi!”
Giọng nói phía sau lưng lạnh toát, bà ta run rẩy chẳng dám xoay người lại.
Ở đằng sau, Cố Vị Dịch lạnh nhạt đi vào, phía sau có cả Khúc Tiểu Đàn cùng một số người thái giám và cả người hầu.
Những binh lính đều đã quỳ trên mặt đất lạnh.
Cố Nhậm Bất mở ta mắt nhìn hắn kinh ngạc, ánh mắt đã thể hiện sự sợ hãi vài phần.
“Không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này đấy. Ta nên gọi bà là gì đây nhỉ?”
Bà ta bây giờ là gì?
Là hoàng hậu? Không phải, là hoàng hậu của vua thứ XVII, ông ta đã chết rồi.
Hoàng thái hậu? Không phải, bà ta không phải là mẫu thân của hắn.
Cái gì bà ta chẳng phải!
Hai đầu gối của bà ta chạm trên mặt đất ẩm ướt, đầu tóc bù xù, y phục cũng chẳng sạch sẽ, gương mặt cùng cơ thể đã tiều tụy như một người sắp chết. Mất hết dáng vẻ thanh cao như trước.
Gạt nước mắt đi, bà ta khập khiễng đứng dậy.
“Cố Vị Dịch, ngươi… tên dã chủng của hoàng đế…”
“Vô lễ, ngươi vậy mà dám xúc phạm đến hoàng đế? Chết muôn lần vẫn không hết tội.”
Một vị thái giám trừng mắt nhìn bà ta.
Bà ta bây giờ chẳng là cái gì cả. Ngay cả nô lệ cũng chẳng phải.
“Giải bà ta cùng nhị hoàng tử ra pháp trường!”
Hắn lạnh nhạt lên tiếng, sau đó kéo Khúc Tiểu Đàn đi mất.
Nàng không biết phải nói những gì, bà ta chẳng hề có mặt nào tốt đối với Cố Vị Dịch cả. Vừa nói còn phỉ bán hắn nữa…
“ Bệ hạ, người thật chất phải làm như vậy sao?”
Khúc Tiểu Đàn biết, cả pháp trường của kinh thành sẽ nhuộm đầy màu máu đỏ tươi của bọn họ, tất cả những con người mang dòng máu hoàng thất.
Hắn, chắc chắn sẽ trở thành bạo chúa trong lòng nhân dân… nhưng đồng thời, hắn cũng chính là vị cứu tinh của bọn họ.
“Tiểu Đàn, nàng hẳn đã biết câu trả lời của ta rồi nhỉ?”
Khúc Tiểu Đàn trầm lạnh, ánh mắt dần mất hết niềm tin có thể lay chuyển được hắn. Cố Vị Dịch hắn, vẫn làm như vậy.
Nàng kiên nhẫn: “Bệ hạ, dòng máu của hoàng gia rất nhiều. Hết thảy phải gần 300 người. Như vậy, rất tàn bạo.”
Cố Vị Dịch có chút sửng sốt, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Hắn âu yếm nhìn nàng, mỉm cười nhẹ trấn tĩnh:
“Tiểu Đàn, nhà vua sẽ không có lòng nhân hậu vô bờ bến như hoàng hậu nàng đâu. tất cả tình yêu lẫn lòng nhân hậu, sự tôn trọng của ta đều đặt ở chỗ nàng, sẽ không có bất kì kẻ nào được nhận lấy đâu. Hãy hiểu, dòng máu dơ bẩn dưới sự trị vì của hoàng đế thứ XVII không nên tồn tại!”