Sau cuộc thảo luận, 2 vua cùng các tướng thống nhất sẽ ngược ra sông Nhị Hà phản công. Vị trí chiến trường được định tại khúc sông chảy qua châu Lỵ Nhân ( tức Lý Nhân, Hà Nam). Tuy nhiên, cuộc phản công không đem lại kết quả tốt, quân Đại Việt đành phải rút lui. Cùng lúc đó, phong tuyến quân phía nam chính thức sụp đổ. 2 vua lâm vào tình trạng 2 mặt thọ địch. Vua Trần Nhân Tông đành dùng kế hoãn binh. Cử Trần Dương làm sứ giả đến cầu hòa với Thoát Hoan. Ngài lại sai Đào Kiên mang An Tư công chúa cùng 1 số cống phẩn là vàng bạc châu báu đi sau để dâng lên Thoát Hoan, mục đích chính là kéo dài thời gian để trốn chạy.....
[Phủ Thiên Trường]
Vua Trần Nhân Tông cho người gọi An Tư công chúa đến thư phòng nói chuyện, kế sách đã bàn, nhưng phải để người cô họ nhỏ tuổi nhất của mình hy sinh làm cống phẩm dâng lên thủ lĩnh quân địch. Nhà vua vẫn không nỡ, công chúa mới tròn 18 tuổi mà thôi. Ngài chờ đợi công chúa đến, mà ngồi không yên trên ghế, cứ thấy bứt rứt khó chịu trong lòng.
Thánh Tông Quý muội - An Tư công chúa bước vào, nàng lên tiếng thỉnh an vua: “Hoàng thượng, người cho gọi ta”.
Vua đang chìm đắm trong suy tư, cố gắng tìm lời để nói với công chúa sao cho phải, nên khi công chúa bước vào tới nơi, ngài cũng không nhận ra, đến khi công chúa lên tiếng, vua mới giật mình, ngài nhìn về phía An Tư công chúa: “Tiểu cô cô, mau ngồi xuống đây đi. Ta có việc này muốn nhờ cô cô giúp đỡ”.
Nói đến đây, vua ngừng lại, chờ An Tư công chúa yên vị, vua mới nói tiếp: “tình hình hiện tại của chúng ta đang nguy ngập, trận rồi chúng ta đánh lên sông Nhị Hà phản công nhưng thất bại, bây giờ 2 mặt đều là địch, Thoát Hoan cũng sẽ cho quân đuổi tới, Hưng Đạo Vương lại không có ở đây, không ai đưa ra được kế sách khả thi lúc này”. Nói tới đây nhà vua lại thoáng ngập ngừng.
Thấy vua Trần Nhân Tông dừng lại không nói tiếp, An Tư công chúa lên tiếng giục: “có chuyện gì, mong bệ hạ cứ thẳng thắn với ta”.
Nhà vua lấy lại cam đảm, ông nói tiếp: “Ta cùng thái thượng hoàng và các tướng đã bàn bạc rất lâu, kế sách khả thi nhất hiện tại chúng ta có thể nghĩ ra là giả cầu hòa, chúng ta ... chúng ta... muốn nhờ tiểu cô cô giúp thực thi kế sách”.
“Ngài muốn đưa ta đi cầu thân, gả cho Thoát Hoan”. An Tư công chúa ngắt lời, giọng bình tĩnh, phảng phất cảm giác như thể mọi sự đã sớm dự liệu. Nàng 18 tuổi, thân là Thánh Tông Quý muội, là thành viên hoàng thất nhưng trước nạn xâm lăng, nàng lại chưa thể làm gì phân ưu cùng hoàng huynh, hoàng chất.
Nghe thấy giọng công chúa bình thản đến lạnh lùng, nhà vua ngước mắt lên nhìn về nàng, ngài cũng sững sờ khi thấy vị tiểu cô cô bình thường mềm yếu, đến nay khi biết mình sẽ trở thành cống phẩm cầu thân, là công cụ giúp hoàng thất chạy trốn, mà nàng, mặt không hề đổi sắc, đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào vua. Vua khẽ gật đầu, ngài cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, công chúa đã trưởng thành sớm hơn ngài tưởng, biết đặt vận mạng của quốc gia, xã tắc lên đầu mà sẵn sàng hy sinh thân mình. Vua đáp lời công chúa: “phải, tiểu cô cô”.
“Kế hoạch như thế nào, người nói ta nghe”, công chúa ngắt lời vua, đi vào chủ đề chính.
Vua Trần Nhân Tông đáp: “ ta đã cử Trần Dương đi làm sứ giả, sau đó Đào Kiên sẽ hộ tống tiểu cô cô cùng cống phẩm đến cho Thoát Hoan. Ta hy vọng cô cô sẽ có thể Tận dụng mỹ nhân kế để hắn chìm đắm trong tửu sắc mà chậm ngày cho binh tiến đánh Thiên Trường để quân ta có thêm thời giờ chạy trốn”.
“Được” An Tư công chúa lên tiếng, giọng quả quyết, “ta sẽ làm theo ý bệ hạ, nàng nói tiếp: “18 tuổi, Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản đã ra chiến trường trở thành tướng quân dũng mãnh xông pha giết địch, ta lại chỉ có thể theo chân nữ quyến về Thiên Trường lánh nạn. Đây, âu cũng là 1 cơ hội để ta ra sức vì xã tắc, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, xin người cứ yên tâm”.
Nói xong, An Tư công chúa đứng dậy rời khỏi thư phòng. Trước giờ lên đường, thị nữ trang điểm cho nàng thật đẹp, mũ mão bằng vàng ròng thiết kế tinh xảo, váy đỏ thêu phượng hoàng, hài đỏ, khuôn mặt tinh tế thường ngày nay được trang điểm tỉ mỉ lại càng tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy.
18 tuổi, cô nương nhà bình dân đều sẽ tìm 1 ý chung nhân phó thác cuộc đời, còn nàng sinh ra đã là cành vàng lá ngọc, nhưng địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn, nàng hiểu điều đó, nàng luôn biết rằng mình có thể sẽ trở thành công cụ liên hôn cầu hòa bất cứ lúc nào, cuối cùng ngày này cũng đến. Giờ lành đã điểm, công chúa từ tốn bước lên kiệu hoa, bỏ mặc đằng sau là tiếng khóc rấm rứt của người thân. Tất cả mới bắt đầu, nhiệm vụ nặng nề còn đang chờ công chúa phía trước...