“Sau này phải tự chăm sóc mình thật tốt, anh sắp phải đi rồi...”
Thực sự không nỡ...
Có chút không đành lòng...
Nhưng tất cả mọi chuyện đi đến ngày hôm nay đều do một tay hắn tạo dựng, có thể cứu vãn gì được nữa chứ?
Chỉ có điều, hắn, chưa từng thấy hối hận!
Sáng sớm, không khí ở bệnh viện đúng là có chút ảm đạm yên bình.
Thi Ngôn vừa mở mắt đã thấy ngay Diệp Cẩn Ninh ngủ say bên cạnh.
Buổi sáng khi thức dậy, người đầu tiên có thể nhìn thấy là hắn, thật là tốt!
Để hắn ngủ thêm một lúc, cô bước xuống giường đặt tấm ảnh Celine lên bàn, xong nhân lúc hắn vẫn chưa thức thì vội chạy đi vệ sinh rồi chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay là ngày kỷ niệm 9 năm quen nhau, không biết hắn muốn làm gì nhỉ? Cô không tin hắn sẽ không nhớ ngày này.
Đến khi cô quay lại, hắn vẫn còn chưa dậy nữa.
Diệp Cẩn Ninh trở thành heo lười từ lúc nào vậy nhỉ?
“Cẩn Ninh, dậy ăn sáng đi anh.”
Hắn vẫn không có động tĩnh gì cả.
Vậy thôi để hắn ngủ cho đủ giấc đã, tối hôm qua đã nói chuyện với cô cả đêm rồi còn gì.
Phong Gia Lụy hình như hôm nay không có ca làm, cô đành nhờ anh đến trông chừng hắn, còn mình thì về nhà lấy chút đồ.
Diệp Cẩn Ninh sắc mặt kém quá, vô cùng xanh xao, hơi thở lúc nhanh lúc chậm.
Phong Gia Lụy biến sắc, vẻ vô cùng nghiêm trọng. Thi Ngôn nói hắn vẫn chưa ngủ dậy, theo như bình thường thì có lẽ bây giờ cũng đã tỉnh, đằng này có gọi cũng không chút động tĩnh nào.
“Cẩn Ninh.”
Anh đến gọi nhiều lần, dùng mọi cách để đánh thức hắn tỉnh dậy.
Trong thời gian này càng tỉnh táo nhiều càng tốt, nếu không sẽ chìm vào trạng thái ngủ mãi mãi.
Được một lúc lâu dường như hắn cũng thoát khỏi cơn mộng, nhưng vẫn trong trạng thái mơ màng, tình hình rất không khả quan, vừa tỉnh đã lên cơn ho dữ dội.
“... Cô ấy đâu?”
“Về nhà rồi.”
“Hôm nay là kỉ niệm 9 năm chúng tôi quen nhau, tôi có thể làm gì có cô ấy...”
“Diệp Cẩn Ninh! Làm ơn đi, cậu lo cho mình trước đã. Nhìn xem bây giờ bộ dạng cậu như thế nào mà còn lo cho người khác?”
Hắn nở nụ cười miễn cưỡng, bộ dạng hắn bây giờ, chắc thê thảm lắm.
Đôi mắt nặng trĩu, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ thôi.
“Nghe tôi, giữ tinh thần tỉnh táo, đừng ngủ!”
Nếu còn muốn gặp lại Thi Ngôn, tốt nhất hãy thật tỉnh táo.
Phong Gia Lụy im lặng, Diệp Cẩn Ninh cũng im lặng.
Làm bạn hơn chục năm rồi, người mạnh khoẻ, người sắp chết. Thật sự trên đời này đúng thật có quả báo? Ngay thời khắc như thế này chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói, nhưng cả hai hoàn toàn đều không nói gì.
Thi Ngôn cũng quay lại rồi, Phong Gia Lụy đành phải rời đi trả lại không gian cho hai người.
“Anh tỉnh rồi à?”
“Ừm...”
Cô đi lại ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay vén vén vài cộng tóc cũ xuống của hắn sang một bên.
Sao lại kém sắc thế này?
“Cẩn Ninh à, em thấy thời tiết hôm nay có vẻ đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hắn mím môi, khẽ cử động đôi chân cứng nhắc của mình. Bây giờ toàn thân không có chút sức lực, đi thế nào nổi đây?
Đưa tay xoa xoa đầu cô, môi cố nặn ra một nụ cười hết sức gượng gạo. Các tế bào ung thư đang tung hoành trên khắp cơ thể, đau đớn vô cùng.
“Hôm nay... anh muốn làm công chúa... Em có thể chiều anh một hôm không?”
Thi Ngôn bật cười, hắn muốn làm công chúa ư?
Bầu không khí với cô bây giờ vô cùng ngọt ngào, nhưng đối với hắn như mọi màu sắc đều đang dần tan biến.
Nụ cười của cô, làm trái tim hắn nhói đau quằn quại...
“Được được, biết anh không muốn đi dạo rồi. Diệp Cẩn Ninh muốn làm công chúa, chuyện này mà truyền ra bên ngoài chắc loạn hết mất.”
Hắn vươn tay ôm cô vào lòng, cảm nhận được mình không thể trao được cho cô cái ôm thật chặt nữa.
Thật bất lực...
Thi Ngôn hơi đẩy nhẹ ngực hắn ra, cảm giác Diệp Cẩn Ninh hôm nay thật lạ.
“Anh sao thế?”
“Anh không sao hết...”
“Anh... Anh chảy máu mũi rồi!”
Cô vội vàng với lấy khăn giấy trên bàn lau cho hắn.
Đang yên đang lành, sao lại bị chảy máu chứ?
Hắn nặng nhọc cầm tay cô lại, chăm chú nhìn cô.
Không lẽ ngày của hắn đã đến rồi sao?
Ông trời ơi ngàn vạn lần đừng! Hắn đã chấp nhận trả giá bằng mọi cách, đến chết cũng cam nhận rồi. Nhưng làm ơn, hôm nay là ngày kỷ niệm của cả hai, nếu có thể hãy để qua hết hôm nay đã...
“Em đừng lo, không sao cả, Gia Lụy nói lâu lâu bệnh cũ tái phát lại, đây chỉ là chuyện bình thường thôi...”
Cô vẻ nghi hoặc bán tính bán nghi nhìn hắn, “Thật ư?”
Hắn gật đầu.
Xin lỗi, lại lừa dối em thêm một lần.
“Thi Ngôn, hôm nay là kỷ niệm 9 năm quen nhau, anh muốn ăn hoành thánh...”
Hoành thánh là món đầu tiên hai người cùng ăn với nhau sau khi quen biết. Tuy chỉ là một món ăn bình thường, nhưng nó lại là cả một kỉ niệm.
Miệng hắn bây giờ rất chua, không muốn ăn bất cứ thứ gì cả. Đương nhiên nói như vậy chỉ để tìm cách cho cô rời đi.
Suy nghĩ một lúc cô mới quyết định đứng dậy, “Để em đi mua, lâu rồi không ăn đúng là cũng có chút thèm ấy. Đợi em nhé, em đi rồi sẽ về liền.”
Vừa chạy ra tới cửa đã nghe tiếng hắn gọi lại, “Thi Ngôn... Anh yêu em...”
Cô hạnh phúc đến nổi làm tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hắn nói yêu cô kìa, nghe không nghe không!
“Diệp Cẩn Ninh, em cũng yêu anh.”
Lời vừa nói xong đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Sau khi cô đi, hắn mới bắt đầu buông lỏng cơ thể, không chịu được nữa rồi. Thứ chất lỏng trong người lần nữa dội ngược lên làm hắn nôn ra một vũng máu trên sàn.
Khụ khụ...
Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đục ngầu đi, hắn thả người nằm soài trên giường.
Hơi thở về sau càng yếu đi rồi tắt hẳn, đôi mắt khép lại, một giọt nước sóng sánh từ khoé mi cố chấp lăn dài.
*Thi Ngôn, cảm ơn em vì tất cả*...
*Giá như trái tim anh sắt đá hơn một chút để không phải yêu em*!