Đúng là nhiều năm trước cô từng thấy hắn thân mật với rất nhiều cô gái khác, lâu dần cũng quen rồi. Nhưng hôm nay sao tự dưng lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Diệp Cẩn Ninh nhân lúc đang đứng ngược hướng với cô, hắn nhanh chóng đưa tay lau sạch vết máu trên miệng, hít sâu một hơi điều chỉnh lại trạng thái rồi mới xoay người.
Thi Ngôn lặng thinh nhìn hắn, lồng ngực sao mà tức quá...
Vì đang đứng ở ngoài nên vô ý bị xe đẩy đụng phải, cô mất đà ngã nhào về phía trước, cũng may có hắn kịp thời đỡ lại.
Cô lập tức ngả vào lòng hắn rồi bất tỉnh ngay sau đó. Có lẽ vì những ngày nay đã quá mệt, nên sức lực cô cũng kiệt quệ đi nhiều.
Bế cô lại giường, chu đáo chỉnh sửa lại chăn gối xong xuôi. Đầu óc hắn bỗng nhiên choáng váng, trước mắt như có một mảng sương mù bao bọc, sau đó là một màu đen tối.
Diệp Cẩn Ninh ngã khụy xuống sàn từ từ khép mắt.
Thi Ngôn, thành thật xin lỗi...
Nếu không làm như vậy cô sẽ phát hiện ra mất, việc hắn không những không khỏi bệnh mà ngược lại còn rất nặng.
Cô có thể hiểu lầm hắn, ghét hắn cũng được, không sao hết. Như vậy đến khi hắn chết rồi cũng đỡ phải đau buồn.
Tống Tư Lộ thấy hắn lại bị ngất thì sợ thất kinh, “Cẩn Ninh!”
...
Thi Ngôn tỉnh thì đêm đã rất khuya rồi, cô bị gọi dậy bởi một cơn ác mộng, khi trong giấc mộng không thấy hắn...
“Phu nhân.”
Lập Vĩ túc trực bên cạnh cô cả mấy tiếng đồng hồ đúng là có chút sốt ruột.
Cô nhìn xung quanh, đây là phòng của Diệp Cẩn Ninh mà, hắn đâu rồi?
“Chủ tịch đã chuyển sang phòng chăm sóc thường rồi, phu nhân không cần lo.”
Thi Ngôn gật nhẹ đầu, bệnh hắn đã gần khỏi rồi nên chuyển sang phòng thường?
Dù là thân cận của hắn nhưng giờ cũng khuya rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng đúng là không tiện lắm. Vậy nên cô quay sang dặn Lập Vĩ về nghỉ ngơi sớm.
Trước khi đi anh ta còn nói một câu, “Phu nhân, có những chuyện tận tai nghe, chính mắt thấy nhưng chưa chắc đó là sự thật.”
Là ý gì đây?
Nghĩ đến cảnh hắn và Tống Tư Lộ ‘hôn nhau’ là cô lại thấy rất khó chịu. Chẳng phải lúc chiều cả hai đang rất vui vẻ sao? Nhưng cô về nhà mới một chút mà hắn lại ‘Ngựa quen đường cũ’ rồi.
Di động bỗng vang lên chuông thông báo.
Đúng rồi... Ngày mai là ngày kỉ niệm 9 năm quen nhau!
Thi Ngôn đấu tranh một lát rồi mới tìm đường đi đến phòng Diệp Cẩn Ninh.
Đứng trước cửa phòng, chần chừ một lát nhưng cô vẫn không biết có nên vào không.
Đã khuya như vậy, chắc hắn cũng đã ngủ rồi.
Chỉ vào nhìn một chút thôi, không sao đâu...
Khẽ hé mở cửa, cô nhẹ nhàng bước vào. Không khí yên tĩnh có thể nghe được hơi thở hắn vô cùng nặng nề.
Đã bỏ qua cho hắn rất nhiều lần rồi, nốt lần này nữa thôi, nhé?
Thở nhẹ một hơi, Thi Ngôn ấm ức nhìn hắn vẫn đang ngủ say. “Tha thứ cho anh một lần, cuối cùng thôi đấy!”
“Cảm ơn em.”
Nghe tiếng nói mà cô giật thót tim. Hắn chẳng phải đã ngủ rồi ư?
Đúng là hắn đã ngủ nhưng buổi tối lại khó ngủ hơn ban ngày, chỉ cần một tiếng động nhẹ đã tỉnh rồi, huống chi lại là cô.
“Sao anh tỉnh rồi...”
Diệp Cẩn Ninh cười cười mơ hồ, “Em vào sao anh có thể ngủ được.”
“Vậy anh ngủ đi, em đi đây...”
Vừa xoay người thì cổ tay bị cầm lại, hắn ôm cô xuống giường. “Tối nay ngủ với anh.”
Cô cũng không phản kháng, bởi có phản kháng cũng vô ích thôi.
Nép trong lòng hắn thật sự rất ấm, giá như hôm nào cũng như vậy nhỉ?
Thi Ngôn thầm thở dài, từ khi nào cô lại trở nên tham lam như vậy, luôn ước được hắn yêu thương...
Cả đêm cô không nói một lời nào, ngược lại hắn nói rất nhiều điều. Quá khứ, tương lai, hạnh phúc, sự nghiệp,... đều không bỏ sót một chỗ.
“Vài ngày trước bố mẹ nuôi Celine nói họ sắp về nước rồi, anh không biết thời gian cụ thể nhưng chắc chắn sẽ sớm thôi.”
Diệp Cẩn Ninh đưa cho cô một tấm ảnh, là một bé gái rất đáng yêu. Nhất là đôi mắt to tròn rất có hồn, mũi cao giống hắn, đôi môi nhỏ giống cô.
Khi bé con về nước rồi, một nhà ba người sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.
Nghĩ tới đây cô vô thức mỉm cười, ôm tấm ảnh thiếp đi trong lòng hắn.
Thấy Thi Ngôn ngủ rồi, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Sau này phải tự chăm sóc mình thật tốt, anh sắp phải đi rồi...”