Tôi sợ anh phát hiện ra điều gì, thế là vội vàng bịa một lý do:
“Chỉ là anh họ của anh trông rất giống anh. Em nhìn nhiều nên có hơi... nhập tâm quá.”
Nghe vậy, dường như Tưởng Dụ nghĩ đến việc tôi từng phải vào ICU vì anh, nên cũng kiên nhẫn trấn an vài câu.
Trong những lần chinh phục trước, Tưởng Dụ chưa từng nhận ra sự chú ý của tôi dành cho Cẩn Ngôn.
Nhưng lần này, rõ ràng anh đã bắt đầu để ý đến từng hành động của tôi.
Có lẽ, chuyện chiếc đèn treo thật sự đã tạo nên hiệu ứng cánh bướm...
Sau khi xuất viện, Tưởng Dụ bận rộn không ngừng.
Tiến độ chinh phục của tôi cũng vì thế mà bị đình trệ suốt ba tháng.
Cho đến một ngày, Tưởng Dụ bất ngờ đề nghị:
“An Nhiên, đi chùa Linh Ẩn với tôi.”
Hôm đó trời trong xanh, và điều kỳ lạ chính, suốt cả ngày Lâm Tịch không hề gọi anh đi đâu cả.
Tôi cùng anh bước qua 99 bậc thang dẫn lên chùa.
Trên đường, thấy tôi đi chậm, anh thậm chí chủ động nắm lấy tay tôi.
Tưởng Dụ tò mò hỏi:
“Sao mỗi tháng em đều đến đây bái Phật?”
Tôi thành kính đứng trước tượng Phật, nhẹ giọng đáp:
“Vì người em thương, em cầu mong anh ấy sớm ngày khỏe lại, cả đời an yên.”
Tôi không nhận ra ánh mắt sâu thẳm của Tưởng Dụ đang nhìn mình.
Trên đường xuống núi, Tưởng Dụ bất ngờ gọi tôi lại.
“Tiêu An Nhiên.” Tưởng Dụ sờ mũi, giọng điệu vừa ngượng ngùng vừa nghiêm túc:
“Tim tôi không sao đâu, vì thế... em không cần đến đây làm vào mỗi tháng đâu.”
Tưởng Dụ hiểu lầm tôi đến chùa là để cầu nguyện cho anh.
Tôi cúi đầu, khẽ cười nhạo, nhưng không giải thích.
Chỉ thuận theo tình huống, nói vài lời dễ nghe để trấn an anh.
Đêm đó, chúng tôi ở lại một nhà dân giữa lưng chừng núi.
Cảnh đêm rất đẹp.
Tưởng Dụ đề nghị muốn ngắm sao cùng tôi.
Nhưng vừa dứt lời, anh đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Tịch.
Lâm Tịch nói nhà cô ta bị cúp điện.
Cô ta sợ bóng tối, muốn Tưởng Dụ qua bầu bạn.
Tưởng Dụ thoáng nhìn tôi, lần đầu tiên trông có vẻ do dự.
“Đừng đi, được không?”
Ý nghĩ muốn thử thách anh bất chợt nảy lên trong tôi.
Tôi nắm lấy tay áo anh, ánh mắt đầy vẻ đáng thương, nhẹ nhàng cầu xin.
Tưởng Dụ nhấp môi, im lặng.
Biểu cảm của anh thay đổi không ngừng, như đang đấu tranh nội tâm.
“Phịch!”
Từ đầu dây bên kia, một âm thanh lớn bất ngờ vang lên.
“Tịch Tịch! Em sao vậy?”
Tưởng Dụ lập tức bừng tỉnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng, hoàn toàn không nhìn tôi nữa.
Giọng Lâm Tịch yếu ớt vang lên, xen lẫn tiếng nức nở:
“Tưởng Dụ, chân em không cử động được... Anh mau đến đây, được không?”
Cô ta khóc lóc, không ngừng thúc giục Tưởng Dụ.
“Em chờ anh, anh đến ngay!”
Tưởng Dụ chau mày, bất ngờ giật mạnh tay khỏi tay tôi.
Không kịp đề phòng, tôi bị lực kéo ngã xuống đất, đầu va mạnh vào bàn đá bên cạnh.
Tiếng động khiến Tưởng Dụ quay đầu lại, ánh mắt anh lóe lên vẻ lo lắng, như định bước tới đỡ tôi.
Nhưng giọng nói nức nở của Lâm Tịch trong điện thoại đã giữ chân anh lại.
Tưởng Dụ đi rồi, tôi nhận được một tin nhắn từ anh.
Anh hỏi: “Lúc nãy em ngã có sao không? Mai tôi sẽ quay lại đón em.”
Tôi cười tự giễu, ném điện thoại sang một bên.
Không quan tâm đến vết thương trên trán, tôi ngồi ngoài sân, bắt đầu đếm sao.
Cẩn Ngôn từng nói với tôi: “Mỗi ngôi sao trên bầu trời đều đại diện cho một tâm nguyện của ai đó.”
Nhưng đột nhiên trời đổ mưa, bầu trời tối đen, không còn một ngôi sao nào.
Tôi tìm mãi, vẫn không thấy ngôi sao thuộc về mình.
“Hệ thống, lần này tôi sẽ tiếp tục thất bại sao?”
Hệ thống không trả lời, chỉ bất lực thở dài một tiếng.
Khoảnh khắc đó, tất cả những cảm xúc tiêu cực, đau khổ, tủi thân, bi thương, mệt mỏi trào dâng trong lòng.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, òa khóc nức nở.
Tôi khóc đến mức không phân biệt được trên mặt là nước mắt hay nước mưa.
Cho đến khi một chiếc dù bất ngờ che chắn mưa gió cho tôi.
“Tiêu An Nhiên.”
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi ngẩng đầu, không tin vào mắt mình.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Tưởng Dụ chật vật như lúc này.
Tóc anh ướt đẫm, rối bù dán sát vào trán.
“Tiêu An Nhiên” Anh thở hổn hển, ánh mắt xen lẫn chút bực bội:
“Em định ngồi đây khóc cả đêm sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt anh đỏ bừng, tôi lập tức lo lắng: “Tưởng Dụ, tim anh có ổn không?”
Nghe tôi hỏi, ánh mắt anh trở nên phức tạp.
Anh nhìn tôi chăm chú, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích.
Nhưng hệ thống bất ngờ vang lên một cảnh báo khác.
Tần suất nhịp tim của Tưởng Dụ vẫn chưa ổn định lại.
“Ôi...”
Một tiếng thở dài bất lực phá tan bầu không khí trầm mặc.
Khóe miệng Tưởng Dụ khẽ nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ bất lực xen lẫn cưng chiều.
“Tiêu An Nhiên.”
Anh đột nhiên khom người xuống, tiến lại gần tôi.
Giọng nói của anh chưa bao giờ dịu dàng đến thế.
Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt tôi.
“Nếu em còn nhìn tôi như thế, tôi sẽ hôn em đấy.”
Tưởng Dụ nói nhỏ, yêu cầu tôi nhắm mắt lại.
Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng thu hẹp...
Tôi bàng hoàng, cố nghiêng đầu né tránh.
Nhưng môi anh vẫn chạm vào khóe miệng tôi.
Đó là nụ hôn đầu tiên anh dành cho tôi.