“Tưởng Dụ, buông tay ra!”
Tôi cố giằng ra nhưng không thoát nổi, gấp đến mức cúi đầu cắn mạnh vào tay anh.
Tưởng Dụ đột nhiên khựng lại.
Anh buông tay tôi, biểu cảm đầy đau đớn, rồi gập người xuống.
“Phịch!”
Tôi trơ mắt nhìn anh ngã gục ngay trước mặt mình.
Tôi cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bất kỳ viên thuốc dự phòng nào của Tưởng Dụ!
Chưa bao giờ tôi thấy bệnh của anh nghiêm trọng như vậy.
Trong phút chốc, tôi luống cuống tay chân.
Hệ thống lạnh lùng thông báo:
“Tưởng Dụ chỉ còn tối đa 20 phút.”
Từ nhà đến bệnh viện gần nhất chỉ mất 5 phút lái xe.
Nhờ sự hỗ trợ của hệ thống, tôi cố gắng cõng anh trên lưng.
“Hít!”
Cơn đau từ vết thương sau lưng lại nhói lên, tôi không nhịn được khẽ rên nhẹ.
Máu thấm ướt cả quần áo của tôi và Tưởng Dụ.
Tôi cắn răng, chịu đựng đau đớn, bước từng bước khó nhọc ra bãi đỗ xe.
“Tiêu An Nhiên...”
Không biết Tưởng Dụ đã tỉnh dậy từ bao giờ, giọng nói yếu ớt vang lên:
“Thả tôi xuống... Em đang chảy máu...”
Lời nói của anh khiến tôi mất thăng bằng, lảo đảo suýt ngã.
Khi tôi đau đớn kêu lên, anh không hề để ý.
Giờ tôi cứu anh, anh lại gây thêm phiền phức cho tôi!
“Đừng nhúc nhích!”
Tôi vừa giận vừa buồn cười, không nhịn được giơ tay vỗ mạnh vào m.ô.n.g anh một cái.
“Em...”
Không biết vì tức hay xấu hổ, anh chưa nói hết câu đã lại ngất đi.
Tôi gắng sức nhét Tưởng Dụ vào trong xe.
Vừa đặt tay lên vô lăng, cả người tôi bỗng rùng mình.
Ký ức đau đớn ùa về như cơn lốc.
Tay chân tôi như bị trói chặt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi nức nở cầu xin hệ thống giúp đỡ:
“Làm ơn, giúp tôi...”
Giây tiếp theo, xe khởi động.
“Cứu người! Cứu người!!”
Vừa đến bệnh viện, tôi gào to gọi người hỗ trợ, cố gắng đưa Tưởng Dụ ra khỏi xe.
Tưởng Dụ không thể có chuyện gì được!
Tôi nôn nóng vô cùng, mắt nhìn anh bị cáng nâng đi mà tim như thắt lại.
Ngay sau đó, hai chân tôi mềm nhũn, không còn chống đỡ nổi nữa.
Tôi quỳ sụp xuống đất, che mặt, bật khóc nức nở.
Bệnh viện này, tôi quen thuộc hơn ai hết.
Tôi đã từng cùng Tưởng Dụ đến đây rất nhiều lần.
Mỗi lần như vậy, tôi đều giả vờ vô tình đi ngang qua một căn phòng bệnh nhất định.
Qua lớp cửa kính pha lê, tôi lén nhìn người nằm trên giường bệnh.
Anh an tĩnh, giống như đang ngủ.
Cũng giống như ngày trước, khi anh nằm bên cạnh tôi.
Nhưng hiện tại, tôi không chỉ không còn được ở bên cạnh anh nữa, mà còn phải lần lượt cầu nguyện với trời cao vì sự bình an của một người đàn ông khác.
Tôi và Tưởng Dụ ở cùng một phòng bệnh.
Thậm chí anh còn tỉnh sớm hơn tôi nửa ngày.
“Tiêu An Nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người vì bi thương quá độ mà phải vào ICU.”
Giọng anh có chút mỉa mai, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện vẻ bối rối.
Anh như có như không hỏi một câu:
“Em sợ tôi c.h.ế.t đến vậy sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt giống người đó đến kỳ lạ, nghiêm túc gật đầu một cái:
“Tưởng Dụ, anh biết mà, nếu anh có chuyện gì, em cũng không sống nổi nữa.”
Đây là lần thứ hai tôi nói những lời này.
Tưởng Dụ ngẩn người một lúc, rồi ném lại một câu:
“Đúng là bệnh thần kinh.”
Nói xong, anh quay lưng về phía tôi, nằm xuống, không nói thêm một lời nào nữa.
Tôi nhìn thấy hai tai Tưởng Dụ ửng đỏ.
Không khí trở nên tĩnh lặng.
Nhưng bên tai tôi, hệ thống liên tục phát cảnh báo.
Tần suất nhịp tim của Tưởng Dụ đang tăng cao.
Không biết đã qua bao lâu, Tưởng Dụ đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Anh cau mày, biểu cảm rối bời.
Sau một lúc lâu, với vẻ bất lực, anh nói:
“Tiêu An Nhiên, sau này tôi sẽ không để như vậy nữa.”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Dụ đưa ra lời hứa với tôi, sau khi tôi lại một lần nữa cứu mạng anh.
Trước ngày xuất viện, Tưởng Dụ bất ngờ nói với tôi rằng anh họ của anh cũng đang điều trị ở bệnh viện này.
“Tiêu An Nhiên, ngày mai vừa hay là sinh nhật anh họ tôi. Tôi sẽ dẫn em đến thăm anh ấy.”
Anh nói, rồi lại lúng túng bổ sung thêm:
“Dù sao, em cũng là vợ trên danh nghĩa của tôi.”
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Không phải vì câu nói sau cùng của anh, mà vì cảm giác xao động khó tả trong lòng.
Cố kìm nén sự kích động, tôi gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, tôi mua một bó hoa diên vĩ màu tím.
Tưởng Dụ liếc nhìn, rồi nhướng mày nói:
“Thật trùng hợp, anh tôi có rất nhiều tranh vẽ hoa diên vĩ được cất giữ ở nhà.”
“Phải không? Đúng là trùng hợp thật.”
Tôi nhàn nhạt đáp, cố gắng che giấu cảm xúc đang trào dâng.
Khi bước vào phòng bệnh, tôi đứng cạnh giường, nhìn người đàn ông nằm đó.
Ánh mắt tôi không ngừng vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt người này.
Cố nén cơn nghẹn ngào, tôi chớp mắt liên tục, không cho nước mắt tràn ra.
Thẩm Cẩn Ngôn... Hãy đợi thêm một chút thôi...
Chờ em chinh phục được Tưởng Dụ.
Anh nhất định sẽ tỉnh lại.
Trên đường trở về, tôi như người mất hồn.
Tưởng Dụ gọi tôi nhiều lần, nhưng tôi không đáp lại.
“Tiêu An Nhiên, em đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?”
Tưởng Dụ bực bội bấm còi, giọng đầy khó chịu:
“Ở bệnh viện thì cứ nhìn chằm chằm anh họ tôi, giờ lại như người mất hồn mất vía. Rốt cuộc cô bị làm sao thế?”
Ánh mắt anh đầy vẻ nghi hoặc, không ngừng đánh giá tôi.