Tôi dựa trên ảnh chụp anh, đi từng nét nghiêm túc. Tôi tự biết tôi chẳng có nền tảng hội họa gì cả, nhưng tôi cố vẽ giống hết mức, khắc họa dáng hình của anh trong lòng tôi.
Tôi nỗ lực lắm rồi.
Bộ sưu tập ảnh trong máy tôi đã có một tấm ảnh của anh từ lâu rồi, cũng là tấm tôi thích nhất – tấm ảnh chụp dáng anh chơi bóng rổ. Hôm ấy anh chơi bóng xong, ánh mặt trời chiếu xuống mặt anh, khiến cả người anh bừng sáng, tôi lén nhìn anh, tôi ngỡ, anh chính là vị thần trong lòng tôi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, tôi hoảng hốt đứng dậy, tìm cách che đậy bản vẽ tôi vừa phác thảo vài nét.
Nhưng mà tôi chẳng quen với căn phòng làm việc này lắm, tôi va chạm lung tung, tiếng động lớn vang lên.
- Ai đang ở trong?
Giọng anh vọng từ ngoài. Lòng tôi chửi thề, nhìn trái ngó phải cũng không thấy góc nào trốn được. Kế đó, anh mở cửa.
- Sao em lại ở...
Câu trách móc trong tưởng tượng không xuất hiện, thay vào đó là vẻ mặt mê man hiếm hoi trên gương mặt lãnh đạm của anh, chắc anh còn hơi do dự, mơ hồ hỏi:
- Trạch An?
Tôi lắp bắp "ừ" một tiếng, đỏ mặt trả lời:
- Em xin lỗi. Em tò mò nên vào, em cũng chưa đụng chạm gì...
Anh im lặng. Tôi cẩn trọng nhìn anh, thấy anh hoảng hốt, rồi thất vọng.
- Khắp nơi là đồ của em ấy. – Anh nói, ánh mắt dịu dàng quét những bức sơn dầu vương vãi khắp phòng làm việc, rồi chậm rãi lia đến mặt tôi – Tôi còn không nỡ động vào bất cứ vật nào trong này, mong là cậu cũng vậy.
Giọng điệu lạnh nhạt. Ấy thế mà tôi cảm thấy khó chịu hơn bất cứ lời trách móc nào. . Ngôn Tình Sắc
Mãi lúc sau, tôi lí nhí:
- Em xin lỗi...
Tôi im lặng ra khỏi phòng làm việc của Trạch-An-giả, anh đi sau, đóng cửa lại, rồi vào thẳng phòng anh.
- Quý Khâm! – Tôi không cam lòng gọi anh, anh đứng lại, nhưng vẫn chưa quay lưng. Tôi hỏi tiếp – Anh... vẫn đang đợi Trạch-An-giả về ạ?
Anh xoay người đột ngột. Tôi thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay anh, như thể anh đang kiềm nén gì đó. Anh nói"
- Trạch An là Trạch An, cấm cậu gọi em ấy là Trạch-An-giả.
Tôi kinh ngạc.
- Em nói với anh rồi... em mới là Trạch An thật. Cậu ấy chỉ mượn cơ thể em một quãng thời gian thôi.
- Sao thế được... Em ấy là một người!
Tôi chán nản. Vốn dĩ anh thấy tôi là tu hú chiếm tổ chứ không phải cậu, anh chưa từng tin tôi.
Sao... sao lại như thế chứ?
- Vậy nên, anh vẫn luôn chờ em biến mất sao? Chờ cậu ấy trở về ư?
Giọng tôi run rẩy hỏi anh, tay tôi cũng run, tôi giấu sau lưng.
Anh không đáp, tôi đoán anh đang nhịn tôi.
Trong khoảng thời gian này, tôi thật sự muốn đối xử tốt với anh.
Dù trước mắt anh xem tôi là bạn sống cùng nhà, thậm chí anh còn chả buồn dừng mắt trên người tôi, nhưng tôi vẫn sẽ chuẩn bị hai phần bữa sáng như cũ, lần nào cũng kiếm cớ ăn không hết để cho anh, lúc đầu anh từ chối, sau đó thấy tôi nhũng nhiễu phát phiền đành miễn cưỡng nhận lấy.
Anh có ăn, hay không ăn, tôi cũng không rõ.
Không phải tôi muốn anh cảm động hay muốn lấy lòng anh gì đâu, trước giờ tôi vẫn thích anh mà. Nếu có thể lại gần anh như vậy, tôi thật lòng muốn săn sóc anh hơn một chút.
Nào có ngờ, anh vẫn luôn chờ tôi biến mất.
Haizz.
Tôi còn tưởng, anh đã chấp nhận rằng tôi là Trạch An, nhưng anh lạnh lùng bẩm sinh nên cứ mập mờ để một người bạn cùng nhà trùng họ trùng tên trùng luôn cơ thể với người anh thương, tôi vẫn tiếp tục mơ mộng hão huyền.
Đúng là... nào có ngờ.
- Thật ra, em mới là Trạch An thật. – Tôi lại bắt đầu giải thích một cách tốn công vô ích – Anh mới... anh mới sai rồi... cậu ấy là giả.
Anh lạnh lùng hỏi:
- Bằng chứng?
Tôi cứng họng. Anh nhìn biểu cảm của tôi, cười lạnh một tiếng, rồi về phòng anh.
Tôi nghĩ, chính tôi còn thiếu chứng cứ chứng minh tôi là Trạch An hàng thật giá thật.
Hai năm kia Trạch-An-giả đã thành công hòa nhập vào cuộc đời của tôi, thậm chí có xuất sắc ngoài mong đợi, khiến tôi về bất chợt, không với được tới tầm của cậu.
Người thân nhất của tôi đều tin vào sự tồn tại của cậu.
Rõ ràng, tôi mới là Trạch An mà...