Chào mọi người. Hôm nay vẫn thế, vẫn là tôi đây.
Dạo này, tôi càng lúc càng thấy, tôi chẳng làm gì nên hồn thật.
Vốn dĩ cha mẹ tôi vẫn luôn cưng chiều tôi. Mặc dù bộn bề công việc, nhưng từ nhỏ đến lớn họ chẳng ép tôi học thêm học nếm chi sất, cũng không giống phụ huynh nhà người ta ngày ngày nhìn vào bảng điểm của con cái, họ chỉ mong tôi tự lập.
Dẫu là thế, tôi còn không vui vì họ bận rộn làm việc, có một thời gian tôi phản nghịch họ, không muốn nhận cuộc gọi của họ, không muốn nói chuyện với họ, trách họ chẳng quan tâm đến tôi, phiền họ ngày ngày cằn nhằn bên tai.
Lúc này nghĩ lại, tôi hối hận lắm rồi.
Trạch-An-giả lấy lòng được họ, cậu ta thắng tôi rồi. Giờ tôi thấy họ thì sẽ cảm thấy hơi khó chịu, mà họ lại thích cậu nữa, họ tự hỏi sao giờ "tôi" lại thay đổi nhiều thế.
Phó San... cũng không còn là cô bạn ngây ngô ngày nào. Bây giờ cô ấy chỉ cần một người bạn biết điều, khiến cô ấy thoải mái tâm sự.
Rồi anh...
À phải rồi, công việc cũng bị tôi xào xáo hết cả lên.
Này do tôi, tôi còn chưa tốt nghiệp mà đã ngủ mất hai năm rồi. Chắc Trạch-An-giả đã giúp tôi lấy bằng, cậu vừa học lập trình, vừa dạy vẽ, mỗi nhiệm vụ cậu đều hoàn thành một cách xuất sắc... mà tôi sau khi tìm việc mới thì tôi vẫn phải học bổ túc, ngày nào cũng bị sếp mắng.
Hôm đó, tôi ngây người nhìn sếp mắng tôi mãi chẳng dứt, bỗng điện thoại tôi đổ chuông, tôi mơ màng nhấn nút "nhận", đầu bên kia là ai – tôi chẳng quen, nhưng mà người đó lại biết "tôi".
- Chào thầy Phương. Lâu rồi không liên lạc được với thầy, không biết thầy dạo này sao rồi?
Tôi hiểu bên kia không định tìm tôi liền.
Tôi định gác máy, thì bên kia nói vội:
- Cháu nhà tôi thích thầy lắm, trừ thầy thì cháu nó chẳng muốn theo ai cả. Cháu bảo không phải thầy thì cháu nó không học. Thế nên tôi mạo muội hỏi thầy, không biết thầy còn dạy thêm không? Thời gian và lương lậu có thể trao đổi thêm...
Mỉa mai thật. Sếp tôi hận không thể đuổi tôi ngay tức khắc, mà Trạch-An-giả lại được người khác nhớ mong, còn "không phải thầy thì cháu nó không học" chứ. Hai người chúng tôi, chênh nhau quá rồi...
Tôi cười nhạt, đáp:
- Ngại quá, dạo này tôi hơi bận...
- Không sao. Nào thầy rảnh thì chúng ta có thể trao đổi thêm, tôi lúc nào cũng...
- Tôi có việc gấp, cúp máy đây! – Tôi không nghe tiếp được nữa, ngắt cuộc gọi, tự chán ghét chính mình.
Ghen tỵ, thật ghen tỵ, ghen tỵ cách mấy cũng chẳng được.
Ghen tỵ khiến con người ta trở nên xấu xa.
Nhưng mà, tôi thật sự ghen tỵ với cậu.
Tôi chạy tới phòng làm việc của cậu. Dù là tự vẽ hay dạy vẽ, cậu đều làm việc ở đây. Bình thường anh không cho tôi xông vào, nhưng hôm nay anh không ở đây.
Tôi cũng muốn vẽ, nhưng tôi không có gốc, tôi ngỡ... phải chăng mình cũng có ít máu nghệ thuật ké ngược của cậu?
Tranh treo khắp phòng làm việc của cậu, hết thảy đều là những bức sơn dầu phong cảnh hoặc tĩnh vật, đường nét – hình dáng – màu sắc phối nhau đẹp đẽ vô cùng, cậu ở một cái tầm mà tôi chẳng thể nào với tới.
Tôi muốn vẽ một bức, nhưng tôi không muốn vẽ như cậu nữa.
Hay là tôi vẽ chân dung một người...
Vẽ anh?
Tôi vẽ không đẹp là cái chắc. Chỉ là nghĩ đến mẫu chân dung trong tôi, đầu tôi chỉ bật ra hình ảnh của anh.
Tôi chẳng muốn tự vẽ chính tôi, tôi hiện tại bết bát biết bao.
Cha mẹ, Phó San đều không thích tôi – và tất nhiên – anh cũng không thích tôi.
Ít nhất anh nhìn thấy tôi, mặc dù cách thức không thân thiện lắm nhưng nó khiến tôi cảm thấy tôi tồn tại.
Thế nên, anh đặc thù với tôi.
Thỉnh thoảng tôi rất muốn hỏi anh, vào ngày tôi gây tai nạn giao thông ấy, anh định nói gì với tôi? Liệu sẽ như tôi mơ, hay anh chỉ cần tôi làm bạn bình thường khác thôi.
Nào rảnh... lại hỏi anh vậy.