Hôm đó, đội SWAT tăng ca trực đến mười giờ đêm.
Trong phòng họp, do bị đau bụng kinh kèm theo cường độ làm việc căng thẳng nên mặt Chung Ý xanh xao khác thường, cô nhìn chăm chú vào hình ảnh do máy quay xuất ra mà đầu óc không khỏi nghĩ lung tung, đột nhiên lại thèm ăn bánh nếp dẻo nhân đường đỏ vừa thơm nóng vừa ngọt ngào.
Lúc bụng đau nhất chỉ muốn cuộn tròn người lại.
Tòa nhà văn phòng của Cục Công an bật đèn sáng trưng, những món ăn đêm thơm phức được giao đến, đôi mắt của các cô gái và chàng trai trong đội chống khủng bố chợt sáng lên, họ đều mệt đến mức đói bụng mà ngực dính vào lưng.
Trần Tùng Bách liếc nhìn đơn hàng đặt ở ngoài mang về: "Úi chà, đội trưởng Cố của chúng ta đặt đấy à?"
Hộp cơm đầy ắp, đồ uống lạnh, trái cây và tôm hùm đất nướng, cái gì cần có đều rất đầy đủ.
Chung Ý ngồi trong góc không nhúc nhích, đau đớn cau mày.
Dụ Hành gọi cô: "Đạo diễn Chung, tới ăn cơm cùng đi!"
Trước đây cô đã uống quá nhiều thuốc giảm đau để giảm chứng đau bụng kinh, nhưng lần này uống một viên không có tác dụng, cả ngày cô ăn không nhiều, lúc này mùi thức ăn khiến cô đột nhiên thèm ăn.
Cô vừa định đưa tay nhận lấy hộp trái cây thì bị tập hồ sơ vụ án đập vào mu bàn tay.
Chung Ý rút tay lại, là Cố Thanh Hoài vừa mới kết thúc cuộc họp, anh không mặc đồng phục huấn luyện SWAT mà là đồng phục cảnh sát màu xanh nhạt, quần xanh đậm.
Cầu vai sắc bén, vai rộng rãi, thắt lưng thon gọn, bộ trang phục mùa hè này phát huy tối đa ưu thế vóc dáng của anh.
Chung Ý: "Làm sao?"
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, đồng tử Chung Ý màu hổ phách nhạt như ngọc trong suốt không tạp chất, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
Những gì có thể ăn và không thể ăn, cô thật sự không nhớ được.
Cố Thanh Hoài cau mày, mặt không biểu cảm nói: "Không mua phần của em."
Khóe miệng cong lên như mèo của cô chùng xuống, đôi mắt bướng bỉnh hơi ướt. Nhìn thấy cô ấm ức, anh theo phản xạ muốn dỗ dành, nhưng ngay sau đó lại có người đến gọi, nói rằng lãnh đạo tìm.
Chung Ý quay trở lại góc đặt máy tính, Dụ Hành cẩn thận đẩy hộp trái cây trước mặt, cô lắc đầu, nhẹ nhàng cảm ơn cô ấy, dùng lòng bàn tay ấn vào bụng rồi tiếp tục làm việc.
Hồi cấp ba, mỗi lần Cố Thanh Hoài trở lại lớp học, anh luôn lấy ra những món ngon khác nhau từ túi đồng phục.
Cô ngạc nhiên ngước lên khỏi bài tập, khuôn mặt của chàng trai sáng rực rỡ, xoa đầu cô: "Tặng cho cậu gói đồ ăn mèo coi như phần thưởng vì học tập chăm chỉ."
Khi cơ thể không khỏe, nỗi buồn ùa đến, và người ta dễ tổn thương hơn.
Lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên: "Chung Ý là ai?"
Chung Ý ngẩng đầu lên, người giao hàng giơ món đồ ăn mang về trong tay lên.
Cô trả lời: "Tôi không gọi đồ. Bạn gửi nhầm à?"
Không những không đặt đồ ăn, đồ ăn do Cố Thanh Hoài đặt còn không cho cô ăn miếng nào.
Nhân viên giao hàng đọc đúng tên và số điện thoại di động rồi đưa cho cô hai túi giấy còn đang bốc khói.
Chung Ý hoang mang, cô cầm lấy rồi mở ra.
Một túi giấy đựng thuốc giảm đau, túi kia khá nặng.
Đồ uống là trà gừng đường đỏ, sờ vào vẫn còn rất nóng.
Món chính là bánh nếp dẻo nhân đường đỏ, cả đường đỏ, gạo nếp, bánh dẻo đều đến từ nhà hàng cô yêu thích.
Không ai biết ngoại trừ Cố Thanh Hoài.
Sau đó cô nhìn hộp trái cây Dụ Hành đưa cho mình, bên trong màu vàng là xoài, cô mới nhớ ra mình bị dị ứng với xoài.
Chung Ý mở nó ra và ăn từng miếng nhỏ.
Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, mũi chợt cay cay.
-
"Mọi người nghe chuyện gì chưa? Đêm qua có một cô gái đã bị sát hại."
Chung Ý ngẩng đầu, nghe Dụ Hành nói: "Người bên đội hình sự nói với tôi, cô gái đó buổi tối đến khách sạn, rồi bị kéo vào một con hẻm..."
Bắt gặp ánh mắt của Chung Ý, cô ấy lo lắng nói: "Đạo diễn Chung, ban đêm đừng làm việc ngoài giờ với chúng tôi nữa. Cô gái đó đã gặp kẻ xấu ở gần khách sạn nơi cô ở đấy."
Nghĩ đến tiếng khóc đêm qua, Chung Ý lạnh sống lưng: "Nửa đêm hôm qua tôi nghe thấy... Cô ấy không sao chứ?"
Dụ Hành: "Chỗ đó rất gần đồn cảnh sát. May mà cảnh sát đã đến kịp thời, nhưng cô gái lại rất sợ hãi, có thể sẽ bị ám ảnh suốt đời... Gần đây còn có một người mất tích khi chạy bộ buổi tối, tuần trước mới tìm thấy thi thể… Những kẻ cầm thú đó!"
Đội SWAT làm việc cả ngày lẫn đêm, Chung Ý cần theo dõi quá trình quay phim nên giờ làm việc được sắp xếp giống với họ, có thể có thông báo mới bất cứ lúc nào, không thể để buổi tối đội SWAT thực hiện nhiệm vụ bắt tội phạm còn đạo diễn phim tài liệu quay về khách sạn trốn.
Chung Ý: "Tôi sẽ cẩn thận."
Trâu Dương: "Còn nữa, nếu không thể đi nhờ xe được thì cô nên đi taxi, nhớ gửi biển số xe cho nhóm chúng tôi, để mọi người biết khi đến khách sạn cô vẫn an toàn."
Chung Ý gật đầu, cô nói: "Tôi nhớ hết rồi, cảm ơn mọi người."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngày hôm đó quay phim kết thúc đã là mười hai giờ đêm, nghĩ đến cảnh cô gái khóc lóc đêm qua mà Dụ Hành nhắc tới, Chung Ý đứng ở bên đường chờ đợi xe, gió đêm mát lạnh, lòng cô sợ hãi.
Nghĩ lại quá khứ, ở học viện quân sự xa xôi Cố Thanh Hoài không yên tâm về cô, trong kỳ nghỉ, anh đã dạy cô cách phòng vệ và cách đối phó với bọn lưu manh.
Anh muốn cô thử nghiệm trên anh, nhưng cô luôn mềm lòng, chỉ cần mất tập trung một chút là bị anh cười kéo vào lòng, cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, anh nói rằng hy vọng em sẽ không bao giờ cần đến những thứ này.
Cô cũng nhớ chuyện anh không thể lười biếng dù trong kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, nếu không anh sẽ trượt kỳ thi đầu học kỳ của học viện quân sự, vì vậy cô thường giúp anh giữ chân khi thực hiện động tác gập bụng.
Cơ bụng lờ mờ ẩn hiện dưới lớp áo của chàng trai trẻ, ngay khi đang nghiêm túc nhìn kỹ hơn, anh đã đẩy cô xuống tấm thảm.
Cô đỏ mặt nói rằng cô chưa từng gặp một tên lưu manh nào, mà lưu manh nhất chính là anh. Anh buồn cười hỏi cô: "Anh lưu manh em thế nào? Hả?"
Chàng trai với đôi mắt ngang ngược và kiêu ngạo, đôi mắt anh sáng như ngọc, anh là tên khốn nhưng lại đẹp trai, tình yêu và sự rung động trong trẻo khiến cô không kìm được mà ngẩng cổ lên đón nhận nụ hôn của anh.
Nhưng bây giờ họ đã chia tay.
Anh sẽ không còn đưa cô về nhà mỗi ngày như thời cấp ba nữa.
Ứng dụng đặt xe vẫn không nhận, Chung Ý đang ngơ ngác đứng đợi bên đường thì một chiếc xe địa hình màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh cô.
Cố Thanh Hoài bước xuống xe, khuôn mặt vừa có vẻ du côn lưu manh vừa rất tuấn tú, chiều cao 1m88 khi đến gần rất dễ khiến người khác cảm giác ngột ngạt.
Anh mặc thường phục, áo ngắn tay và quần thể thao màu đen, rõ ràng là một tên khốn đẹp trai. Nếu không mặc đồng phục cảnh sát, ai cũng thấy anh không giống cảnh sát chút nào.
Nghĩ đến bữa ăn khuya đêm nay, Chung Ý nhẹ giọng nói: "Cảm ơn đội trưởng Cố."
"Đạo diễn Chung không cần khách sáo." Cố Thanh Hoài đút hai tay vào túi quần, dùng giọng nói ra vẻ công việc đứng trước mặt cô: "Cấp trên bảo anh phải phục vụ tốt cho đạo diễn Chung."
Lòng Chung Ý chùng xuống, cô siết chặt những ngón tay đang buông thõng bên mình.
Cố Thanh Hoài tiếp tục nói: "Vừa rồi anh bị cục trưởng mắng."
Chung Ý ngơ ngác: "Tại sao?"
Cố Thanh Hoài tự giễu cười nói: "Cục trưởng nói anh không thực hiện nhiệm vụ, ngang nhiên không tuân theo mệnh lệnh của tổ chức."
Nghe có vẻ nghiêm túc, Chung Ý nói: "Anh phạm lỗi gì sao?"
Cố Thanh Hoài nhìn cô nhíu mày, thản nhiên nói: "Bởi vì đạo diễn quay phim tài liệu nhất định phải cùng ăn, cùng ở với nhân vật chính, nhưng mà anh không ở cùng với em."
Hóa ra là vì việc này.
Nhiều khi, các nhà làm phim tài liệu và nhiếp ảnh gia cần phải sống cùng ăn cùng. Trước đây Chung Ý làm một bộ phim tài liệu về quấy rối tình dục nên đã sống chung với cô gái đó hơn hai năm.
Lúc này cô không muốn anh gặp rắc rối: "Anh không cần lo lắng đâu."
Cố Thanh Hoài mỉm cười, dùng đôi mắt đẹp nhìn cô giống như có thể khiến người ta bị mê hoặc: "Áp lực từ quan lớn, cấp trên đã lên tiếng thì có thể làm sao?"
Chung Ý không biết nên nói gì.
Cố Thanh Hoài đút hai tay vào túi quần, anh cúi đầu nhìn cô, dùng giọng điệu công việc nói: "Hay là đạo diễn Chung phối hợp chút đi?"
Tim Chung Ý đột nhiên đập nhanh mấy nhịp: "Phải phối hợp như thế nào?"
Cố Thanh Hoài nhìn vào mắt cô, nói từng chữ một: "Ở cùng với anh."
-
Thang máy dừng ở tầng chín, đèn kích hoạt bằng giọng nói bật sáng.
Cố Thanh Hoài mở cửa, giọng điệu thản nhiên nói: "Đạo diễn Chung, mời vào."
Khi họ mới chia tay, cô không khỏi nghĩ về nơi anh ở sau này, về cuộc sống mà anh sẽ trải qua như thế nào, về cách bố trí ngôi nhà ra làm sao.
Có cô chủ dịu dàng, đáng yêu nào dang tay ôm anh ngay khi anh đi làm về không?
Bây giờ cô đang ở nhà anh.
Căn nhà trống có tường trắng, sàn xám nhạt, chỉ có bàn ghế đơn giản và những đồ dùng cần thiết, không có hơi người, không phải là nhà, chỉ là nơi ở.
Cố Thanh Hoài thấp giọng nói: "Trong nhà anh chỉ có một cái giường, tối nay em ngủ trong phòng của anh, anh ngủ trên sofa."
Tu hú chiếm chỗ chim khách thực sự không thích hợp, nhưng cô chưa kịp nói gì thì anh đã thu dọn chăn gối rồi ném lên ghế sofa.
Anh vẫn giữ thói quen còn sót lại từ thời quân ngũ, những chiếc chăn mỏng đơn giản đều được xếp vuông vức.
Cô đứng trước cửa phòng ngủ chính, đầu óc như ngừng hoạt động, phòng Cố Thanh Hoài đơn giản đến mức cô nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy rõ ràng, giá sách, bàn học, giường, tủ quần áo, gần như có đầy đủ mọi thứ.
Cố Thanh Hoài thấy cô vẫn còn bị kẹt tại chỗ liền hỏi: "Đạo diễn Chung, đang bị phạt đứng à?"
Nhìn qua giá sách của anh, Chung Ý hỏi: "Nếu em không ngủ được thì đọc sách được không?"
Cố Thanh Hoài không mặn không nhạt trả lời: "Tùy em."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh đóng cửa đi ra ngoài, Chung Ý đứng đó hồi lâu vẫn không động đậy.
Căn phòng tràn ngập đồ đạc của anh, trong không khí tràn ngập mùi hương của anh, mọi ngóc ngách đều tràn ngập mùi hương của nơi anh sống, trong góc là một lâu đài chạm khắc bằng gỗ.
Cô không biết anh làm nó khi nào và muốn tặng nó cho ai.
Cố Thanh Hoài từ nhỏ đã thích tháo rời đồ vật, từ đồng hồ cơ khí cho đến các loại thiết bị điện, anh rất chịu khó tháo ra rồi lắp vào.
Cô từng nắm lấy cánh tay anh, làm điệu bộ nũng nịu: "Anh làm cho em một căn nhà nhỏ, một chiếc xích đu nhỏ trong khu vườn, còn có một chú mèo để phơi nắng..."
Gương mặt anh rạng rỡ: "Thù lao."
Cô tựa cằm vào cánh tay anh: "Anh muốn bao nhiêu?"
Chàng trai cúi đầu lại gần, cho đến khi chóp mũi chạm vào chóp mũi, đôi môi đặt xuống: "Thế này là được rồi."
Căn phòng tràn ngập hơi thở của anh, khiến cô chìm vào giấc ngủ yên bình.
Sau đám cưới của Triệu Tuyết Thanh, cô nghĩ mình sẽ không còn gặp lại anh nữa.
Giờ đây, cô đang ở trong phòng anh, như thể năm tháng xa cách đó chỉ là một giấc mơ.
Ánh mắt Chung Ý rơi vào tủ sách của anh, trong góc là cuốn sách giáo khoa toán lớp 10, cô thuận tay lật sang một trang, trong đó có bằng chứng cho thấy nam sinh và nữ sinh không chú ý đến giờ học.
--- Sau giờ học đi xem tôi chơi bóng không?
--- Cậu chú ý nghe giảng đi.
--- Lúc nào Tạ Lẫm cũng có bạn nữ cùng bàn đến xem cậu ta chơi bóng.
--- Vậy tôi cũng sẽ đi.
Chỗ bạn nữ cùng bàn còn có chữ bị gạch đi, đó là "bạn"
Trên thực tế, Tạ Lẫm luôn có bạn gái đến xem.
Thời cấp ba, Cố Thanh Hoài đi chơi bóng, cô ngồi ở bên ngoài sân, ôm đồng phục học sinh của anh trong tay và đọc thuộc lòng từ vựng.
Một cái bóng che trên đầu, đó là anh chơi được nửa trận đấu rồi bỏ chạy về phía cô.
Cô bối rối: "Sao cậu không chơi nữa?"
Chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô: "Cậu không nhìn thì tôi chơi làm gì nữa."
Nhìn xuống cuốn từ vựng trong tay cô, anh hỏi: "Tôi không đẹp bằng mấy chữ này ư?"
Cô nghiêm túc nói với anh: "Không phải."
Cố Thanh Hoài không tin, chàng trai có khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, khi yên tĩnh nhìn người, lông mi dài rủ xuống, đẹp đến nỗi khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh không dám nhìn thẳng.
Khi anh nhìn cô từ khoảng cách gần, nhịp tim của cô bắt đầu tăng lên, cuốn từ vựng che mất nửa khuôn mặt của cô, chỉ để lộ ra đôi mắt, cô thì thầm: "Tôi muốn đợi cho đến khi ghi nhớ hết các từ vựng, sau đó..."
Cố Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô: "Sao đó thì sao?"
"Sau đó..." Chung Ý mím môi, không nói nên lời.
Nhưng, đôi mắt đẹp của anh như thể có thể mê hoặc lòng người, khoảng cách rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi cỏ non thoang thoảng trên người anh, cô có thể nhìn thấy bóng của hàng mi dài trên đôi mắt của anh.
Vì vậy, cuốn sách chữ trong tay anh lại nhích lên một inch: "Sau đó thưởng cho mình được nhìn cậu."
Một câu nói giống như lời thổ lộ.
Nói xong lời này, Chung Ý có cảm giác như bị ánh mặt trời thiêu cháy.
Rất lâu sau đó, bên cạnh không còn một âm thanh nào nữa.
Chung Ý lặng lẽ nhìn lên, chỉ thấy anh đang nhìn xuống cô và mỉm cười.
Không nói thật, anh sẽ không vui.
Nói thật rồi thì anh lại cười.
Con người này bị làm sao vậy...
Cô bực mình, bản thân đã rơi vào bẫy của anh, không còn khí thế nữa: "Sao cậu lại cười?"
Cố Thanh Hoài đặt hai tay lên đầu gối, tựa cằm vào cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô, lông mi mềm mại: "Cười mèo xấu hổ."
Mùa hè rất nóng, má cô cũng rất nóng, dáng vẻ đỏ mặt nhất định trông rất ngốc, rất ngớ ngẩn, rất buồn cười, nếu không anh sẽ không cười như vậy.
Chung Ý đẩy anh, ý bảo anh đừng nhìn cô nữa.
Khung xương của chàng trai rất cứng, nhiệt độ cơ thể truyền vào lòng bàn tay của cô.
Mà mắt anh cong lên, lông mi dài, giọng nói cười vang: "Mèo cào."
Cố Thanh Hoài khi cười trông đẹp trai khủng khiếp, đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo, khóe miệng cong cong mềm mại, trên người có một khí chất trẻ trung hấp dẫn.
Cô dứt khoát không để ý đến anh nữa, cầm cuốn từ vựng trong tay hướng lên trên che kín toàn bộ khuôn mặt, sao nhịp tim của cô có thể nhanh như vậy, bang bang bang, càng lúc càng to.
Đúng lúc này, cuốn sách trước mặt bị một bàn tay với các khớp xương rõ ràng kéo đi.
Trước mắt Chung Ýsáng bừng, không kịp chuẩn bị liền đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nụ cười nhẹ nhàng hơn cả gió và dịu dàng hơn cả nắng.
"Đừng che nữa." chàng trai anh tuấn nghiêng người, chăm chú nhìn cô: "Mèo đỏ mặt nhìn vẫn xinh."