Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, tiệm bánh lâu đời vừa mới mở cửa.
Người đàn ông cao gầy bước vào cửa, anh mặc áo ngắn tay màu trắng, quần thể thao màu đen, đôi lông mày tuấn tú lạnh lùng như thuở niên thiếu.
Bà cụ có mái tóc hoa râm đang bận rộn bên trong dừng việc đang làm khi nhìn thấy anh: "Cháu lớn vậy rồi cơ à?"
Cố Thanh Hoài hơi nhướng mày lên, cười nói: "Bà còn nhớ cháu ạ?"
"Sao lại không nhớ?" Bà cụ cười nhìn anh: "Hồi cấp ba cháu còn trốn học đi mua đồ ăn vặt cho bạn gái mà."
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, thiếu niên đẹp trai lạnh lùng đã trở thành một người đàn ông tuấn tú.
Bà cụ mỉm cười và hỏi: "Vẫn mua bánh nếp nhân ngọt phải không?"
Loại bánh ngọt và đồ ăn nhẹ truyền thống có cái tên dễ thương, chỉ có cửa hàng lâu đời này mới có hương vị chính thống nhất.
Lớp vỏ bánh nếp bên ngoài mềm và dẻo, nhân bánh bên trong có hạt vừng, vị chua ngọt hòa quyện.
Cố Thanh Hoài gật đầu, cụp mắt xuống lộ ra vẻ dịu dàng khó thấy: "Cô ấy kén ăn, nhờ bà cho thêm ít bánh táo đỏ và vừng ạ."
Đêm qua trời mưa suốt, Chung Ý cảm thấy trong người uể oải.
Cô không tắt đèn, mãi đến ba bốn giờ sáng mới ngủ.
Trong giấc mơ có người đến gần, cổ họng có mùi tanh, chân tay đau nhức.
Ngay khi người đó đưa tay về phía cô, cô giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở không đều, Chung Ý mở choàng mắt ra, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Căn phòng ngủ lạnh lẽo không có gì ngoài bàn làm việc, giá sách, giường, tủ quần áo và một lâu đài bằng gỗ trong góc.
Tủ quần áo không đóng kín, một dãy đồng phục cảnh sát xanh nhạt và xanh đậm ngay ngắn nhắc nhở cô rằng đây là nhà của Cố Thanh Hoài.
Còn cô đang ở trong phòng ngủ của anh, ngủ trên giường của anh, không khí tràn ngập hương cỏ xanh trong lành giống như trên người anh.
Chung Ý cầm điện thoại lên và nhìn thời gian, chỉ mới sáu giờ rưỡi.
Có một tin nhắn chưa đọc từ người quen cũ, Ngụy Hàn, hỏi cô: [Dạo này cô thế nào?]
Cô cầm điện thoại di động đi vào phòng tắm, vừa rửa mặt vừa trả lời tin nhắn [Vẫn ổn].
Cô lại nhớ sắp đến ngày giỗ của em gái Ngụy Hàn, vì thế ngắn thêm dòng chữ [Nén bi thương].
Ngụy Hàn đáp: [Lần này về tôi sẽ không đi nữa, có thời gian sẽ hẹn cô đi ăn.]
Cô trả lời: [Ừm.]
Cô thuận tay búi mái tóc dài hơi xoăn thành búi bằng kẹp tóc, mái tóc gãy rụng lười biếng và khuôn mặt lạnh lùng.
Cô mặc một chiếc áo sơmi cotton rộng thùng thình và quần sáng màu, thân hình mong manh gầy gò.
Sau khi rửa mặt xong, cha mẹ gọi video tới.
Điện thoại vừa kết nối, cô nở nụ cười giống như một đứa con gái ngoan: "Cha mẹ."
Trên màn hình, cha mẹ chen chúc trước ống kính, nếp nhăn trên khóe mắt càng ngày càng sâu: "Sao con lại sụt cân nữa rồi? Công việc bận quá à?"
Chung Ý lắc đầu: "Không ạ. Mà cha mẹ đó, lớn tuổi hết rồi, không cần cực nhọc như vậy nữa đâu, được không ạ?"
Mẹ cười nói: "Cha mẹ không cực đâu. À đúng rồi, trung thu con có về nhà được không? Từ tuần trước cha con đã lên kế hoạch nấu cái gì ngon ngon cho con rồi!"
Sau khi tốt nghiệp đại học, Chung Ý chưa bao giờ đón Trung thu ở nhà.
Khởi đầu của cô là một phóng viên tin tức, phải đi đến các địa điểm xảy ra lũ lụt, động đất, bão và lở đất.
Sau này, cô trở thành đạo diễn phim tài liệu với các chủ đề khó, tập trung vào những phụ nữ bị quấy rối tình dục.
Bây giờ lại thêm một bộ phim tài liệu khác về chi đội SWAT.
Chung Ý cảm thấy áy náy: "Con xin lỗi, năm nay có lẽ con vẫn không thể về được."
Cha ở trong màn hình mỉm cười đề nghị: "Hay là cha mẹ đến thăm con nhé?"
Cô gật đầu như gà mổ thóc, vô thức lộ vẻ trẻ con hiếm có: "Được ạ! Con sẽ dẫn cha mẹ đi chơi! Đi ăn đồ ăn ngon nữa."
"Nhân tiện…" Mẹ cô dịu dàng hỏi: "Tiểu Cố có thời gian không? Tết Trung Thu nó có được nghỉ không?"
Nụ cười của Chung Ý nhạt dần đi.
Năm đó hai người chia tay, Chung Ý cực kỳ đau khổ, sợ cha mẹ lo lắng nên cô phải một mình chịu đựng mọi cảm xúc.
Ba năm sau khi chia tay, cha mẹ cô vẫn chẳng hay biết gì, thậm chí còn bóng gió hỏi cô khi nào cô sẽ kết hôn.
Bên tai vang lên tiếng mở ổ khóa, ngay sau đó Cố Thanh Hoài đẩy cửa đi vào.
Cảnh sát trẻ tuổi mặc thường phục, áo đen quần đen tạo cho anh vẻ ngoài sắc sảo và lạnh lùng, anh đặt túi giấy bốc khói trên tay lên bàn ăn.
Anh bình thản liếc nhìn cô, rõ ràng không nhận ra cô đang gọi video, bâng quơ nói hai chữ: "Ăn đi."
"Phải tiếng của Tiểu Cố không?" Giọng mẹ Chung Ý vang lên trong không gian yên tĩnh.
Chung Ý nhìn Cố Thanh Hoài, anh nhanh chóng phản ứng lại, hỏi Chung Ý: "Gọi video?"
Chung Ý gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, tràn ngập cảm giác bối rối.
Trên đầu cô có một bóng đen che lấp, Cố Thanh Hoài đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Với lợi thế chiều cao, dù ngồi anh cũng cao hơn cô rất nhiều, vì muốn chào hỏi người lớn, anh nghiêng người gần cô hơn.
Chóp mũi cô tràn ngập hơi thở lành lạnh của anh.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện khuôn mặt của tên cặn bã đẹp trai, khốn nạn đến không thể bắt bẻ, lúc này lại khá nghiêm túc: "Cháu chào chú dì."
Giọng mẹ Chung Ý có vẻ phấn khích: "Tiểu Cố đang nghỉ phép à? Đã mấy năm rồi dì không gặp cháu! Trong bộ đội có vất vả, có mệt lắm không?"
Cố Thanh Hoài cụp lông mi dài xuống, cười nói: "Cháu đã xuất ngũ rồi ạ, hiện tại đang ở đội SWAT của Cục Công an thành phố."
Giọng của cha Chung Ý vang lên: "Đã quen hết chưa? Gần đây cháu thế nào rồi? Con nhóc Chung Ý đó cũng không nói cho chúng ta biết!"
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng trả lời: "Do cháu bảo cô ấy đừng nói."
Tim Chung Ý không ngừng thắt lại, chặt đến phát đau.
Mẹ của Chung Ý mỉm cười: "Giờ là cảnh sát thì có thể gặp nhau mỗi ngày rồi phải không? Khỏi để Chung Ý ngày nào cũng nhớ cháu..."
Chung Ý hơi giật mình, nhanh chóng đổi chủ đề: "Mẹ, gần đây con đã nhận lời quay phim tài liệu. Chúng con ở cùng nhau vì anh ấy là một trong những nhân vật chính."
Cô sợ mẹ sẽ nói điều gì đó gây sốc: "Cha mẹ, đến giờ rồi, con phải ăn rồi đi làm đây ạ."
Giọng nói của cha mẹ trong video đều tươi vui: "Đi nhanh đi. Đợi đến Trung thu, Tiểu Cố cũng cùng đi ăn với chúng ta nhé!"
Cuộc gọi video đã kết thúc, bầu không khí trở nên im lặng.
Nụ cười Cố Thanh Hoài trên mặt nhạt đi, Chung Ý khẽ cau mày.
Cố Thanh Hoài là người đứng lên trước, lưng thon dài thẳng tắp, bờ vai rộng.
Chung Ý thấp giọng nói: "Đội trưởng Cố."
Giọng nói Cố Thanh Hoài lạnh lùng, không rõ cảm xúc, bình tĩnh hỏi cô: "Đạo diễn Chung có chuyện gì sao?"
Chung Ý giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như cuộn sóng trào: "Nếu cha mẹ em tới, có lẽ sẽ phải làm phiền anh..."
Anh đứng còn cô đang ngồi.
Ánh mắt anh tập trung vào cánh tay dưới ống tay áo ngắn, gân xanh xen lẫn những vết sẹo, vết cũ vết mới, vết sâu vết nông.
Ánh mắt Chung Ý cụp xuống, Cố Thanh Hoài thờ ơ đưa hai tay ra sau lưng: "Em nói đi."
Anh nhìn cô, đôi mắt phượng lạnh lùng như nhúng vào băng, tối tăm, lạnh lẽo, không phân biệt được vui giận.
Chung Ý cắn vào bên trong môi, chỉ cảm thấy mình như người xấu: "Chuyện chúng ta chia tay, em chưa nói với cha mẹ, nếu họ đến ăn Tết Trung thu, có thể sẽ làm phiền anh... "
Chung Ý không thể nói những lời tiếp theo.
Cố Thanh Hoài lại thản nhiên tiếp nhận, trong đôi mắt trong veo hiện lên vẻ giễu cợt: "Phiền anh đóng giả làm bạn trai của em?"
Chung Ý nghiêng đầu không nói gì, xem như là xác nhận.
Khóe miệng Cố Thanh Hoài nhếch lên, giống như nghe được một câu nói đùa, đi thẳng đến bàn ăn.
Chung Ý ngồi ở trên sofa không nhúc nhích, giọng điệu đã khôi phục bình tĩnh: "Em xin lỗi, em sẽ nói rõ ràng với cha mẹ."
Đồ ăn sáng đựng trong túi giấy được bày lên đĩa, những chiếc bánh ngọt sữa trắng mềm dẻo, món ăn cô thích nhất hồi cấp ba.
Không cần phải suy nghĩ cũng biết đó phải là nhân vừng và sơn trà.
"Đạo diễn Chung định tu tiên à?"
Hai người cách nhau gần hết phòng khách, đôi mắt mèo sáng màu của Chung Ý có hơi ươn ướt.
"Tới đây ăn đi." Cố Thanh Hoài lảng tránh ánh mắt của cô, cúi đầu thở dài, bốn chữ rơi vào trong không gian tĩnh lặng: "Anh hứa với em."
-
Suốt cả ngày, Chung Ý chỉ ảm thấy rất rối bời, sau đó tự ép buộc bản thân phải vui lên.
Cứ như thế đến lúc tan làm, nhưng cô không cảm thấy vui vẻ gì khi kết thúc một ngày.
Cô dường như đã vô tình gây ra rất nhiều rắc rối cho Cố Thanh Hoài, đầu tiên là quay phim tài liệu, sau đó ở lại nhà anh.
Bây giờ cô còn muốn anh hợp tác, đóng giả làm bạn trai cô trước mặt cha mẹ.
Chung Ý, mày đang đi quá xa, mày có biết không?
Dụ Hành hỏi: "Đạo diễn Chung, cô vẫn ở khách sạn một mình à?"
Chung Ý lắc đầu: "Bây giờ tôi ở nhà của đội trưởng Cố, vì quay phim tài liệu nên chúng tôi phải sống cùng nhau trong thời gian tới."
Giọng điệu có vẻ như giải quyết công việc chung của cô khiến các bạn trẻ trong đội đột kích chống khủng bố lập tức sửng sốt: "Wow!"
Chung Ý chẳng hiểu gì.
Trâu Dương còn nhớ rõ lời nói của Cố Thanh Hoài khi nghe tin chi đội chuẩn bị làm phim tài liệu: "Hãy bảo cô ta nằm mơ đi."
Thấy mọi người hiểu lầm, Chung Ý giải thích: "Do cục trưởng gây áp lực cho anh ấy. Nhất định phải để tôi ở nhà anh ấy, anh ấy không còn lựa chọn nào khác."
Rốt cuộc Trâu Dương cũng không thể nghe được nữa: "Còn lâu nhé! Chuyên gia EOD duy nhất trong thành phố, việc gỡ bom đều dựa vào anh ấy hết! Ai có thể làm gì được anh ấy chứ? Anh ấy không làm cục trưởng tức đến rớt tóc giả là may lắm rồi."
"Đạo diễn Chung, cô hãy cẩn thận." Vẻ mặt Dụ Hành rất nghiêm túc: "Tôi có lý do nghi ngờ rằng Cố Thanh Hoài có ác ý với cô."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khóe miệng Chung Ý hơi cong lên, thấp giọng nói: "Đúng là như vậy."
Đột nhiên, tiếng còi tập hợp khẩn cấp vang lên, báo hiệu một báo động mới.
Nhóm người vừa cười đùa trong nháy mắt đã thay mặc đồng phục chiến đấu, ủng chiến đấu, áo chống đạn, đồ dùng cảnh sát, cầm súng bắn tỉa chạy về phía con xe bọc thép màu đen.
Chung Ý xin chỉ thị: "Đội trưởng Cố, nhiệm vụ này có thể đi theo quay được không?"
Cố Thanh Hoài lạnh lùng nhìn cô một cái: "Không sợ à?"
Chung Ý gật đầu, lông mày bướng bỉnh.
Cố Thanh Hoài: "Vậy thì đi."
Trên đường đến hiện trường gây án, Cố Thanh Hoài báo cáo ngắn gọn với cảnh sát: "Một người đàn ông mang quả bom trên thắt lưng vào ký túc xá nữ, trong ký túc xá nữ có bốn cô gái, anh ta bắt con tin và đòi tiền chuộc."
Hai mươi phút sau chiếc xe đã đến hiện trường.
Do người đàn ông này cột một quả bom trên người, nếu thẹn quá hóa giận thì có thể kích nổ bất cứ lúc nào, vậy nên cảnh sát có mặt tại hiện trường đã giăng dây giới hạn, nhanh chóng sơ tán học sinh, giáo viên và quần chúng vây xem, vài người nhà của con tin đã có mặt ở hiện trường, khóc la thảm thiết.
"SWAT, các anh là SWAT, sao còn không lên đi?"
"Nếu con tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đến gặp lãnh đạo của các anh để kiện!"
Một phụ huynh lo lắng đến mức túm lấy cổ áo Trâu Dương và đánh mạnh: "Cậu có nghe thấy không? Nhanh đi cứu người đi! Cậu có nghe thấy không?"
Dù sao Trâu Dương còn trẻ, nhút nhát, sợ xảy ra xô xát với quần chúng nhân dân.
Cố Thanh Hoài lạnh mặt kéo Trâu Dương ra phía sau mình, mặt mũi anh tuấn, ánh mắt hung ác: "Hành vi tấn công cảnh sát sẽ bị phạt tù lên đến ba năm."
Người đàn ông im lặng, Cố Thanh Hoài đặt tay lên vai Trâu Dương sắp xếp nhân lực: "Kế hoạch tác chiến sơ bộ là chia làm hai nhóm, một nhóm sẽ đi cùng người đàm phán thương lượng, tìm kiếm thời cơ thích hợp."
Trên gương mặt của anh không có nụ cười trêu chọc hay chế giễu như thường lệ, khuôn mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng, trông rất nghiêm túc.
"Súc..." Cố Thanh Hoài liếc nhìn Chung Ý, đổi lời: "Nghi phạm đã dùng một chiếc giường và một cái bàn chặn cửa lại, anh ta ngồi dưới cửa sổ, lấy các cô gái ra làm tấm chắn, Dụ Hành không có cách nào để nhắm bắn."
"Xem xét việc anh ta mang theo một quả bom, tôi sẽ đu dây xuống bệ cửa sổ tầng sáu nơi anh ta ở và phá cửa sổ nếu cần thiết."
Chung Ý sợ hãi, màn đêm trong máy quay kéo dài vô tận.
Tên khốn đẹp trai đó có vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt sau cặp kính đen trắng, lạnh lùng và sắc bén.
Cô muốn ghi lại toàn bộ thao tác này cho mọi người xem.
Hóa ra không phải lúc nào "dùng tính mạng để bảo vệ tính mạng" đều sẽ nhận được lòng biết ơn.
Camera theo dõi hành động của các thành viên đội SWAT, lúc sắp đến gần dây cảnh giới.
Bất thình lình, Chung Ý bị Cố Thanh Hoài cảnh sát chỉ huy tại chỗ chặn lại: "Em đang làm gì? Không muốn sống nữa à?"
Cố Thanh Hoài cau mày, trông cô lúc này thật dữ tợn, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy tức giận.
Chung Ý không hề trốn tránh nhìn thẳng vào anh: "Em đi theo để quay."
Cố Thanh Hoài: "Lần này không được."
Chung Ý ngẩng mặt lên yêu cầu giải thích, cô thấy rõ phóng viên truyền hình đưa tin tại chỗ mà không ảnh hưởng đến việc thực hiện nhiệm vụ.
Cố Thanh Hoài cúi đầu mặc áo chống đạn, không thèm nhìn cô: "Quả bom trên người nghi phạm có thể nổ bất cứ lúc nào, anh không thể để ý đến em được."
Nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Vậy anh phải làm sao đây?
Lần này, anh cần phải leo từ trên cao xuống, thậm chí trên người còn không có bộ đồ EOD để "giữ thi thể toàn vẹn cho người gỡ bom".
Tim như thắt lại, Chung Ý không nói được lời nào.
Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, cô gái trước mặt này cúi đầu xuống, chóp mũi hơi ửng đỏ.
Giọng điệu vừa rồi của anh có phải gay gắt quá không?
Chuyên gia xử lý bom chưa bao giờ hoảng sợ trước sự sống và cái chết, lúc này lại ra lệnh bằng giọng lạnh lùng: "Trâu Dương, mang camera nhiệt tới đây!"
Trâu Dương: "Rõ!"
Chung Ý ngước mắt lên, nhìn thấy Cố Thanh Hoài đang cầm trên tay một thiết bị màu đen vô cùng tinh xảo, kích thước chỉ bằng một nửa chiếc điện thoại di động.
Anh thản nhiên giới thiệu với cô: "Camera nhiệt của đội SWAT cũng không thua kém gì ống kính của em đâu."
Chung Ý không hiểu nên Cố Thanh Hoài cởi mũ bảo hiểm chống đạn và cài camera vào thanh trượt của mũ bảo hiểm.
Đèn tín hiệu của camera nhấp nháy, cho biết camera đã được bật.
Tất cả những cảnh tiếp theo sẽ đến từ anh cảnh sát đặc biệt tiên phong vào sinh ra tử này.
Cố Thanh Hoài được trang bị đầy đủ súng đạn, cơ bản là bất khả xâm phạm.
Với trái tim đập mạnh trong lồng ngực, cô nhìn anh đội mũ bảo hiểm, đeo kính bảo hộ và nhìn cô lần cuối.
"Anh sẽ quay thay cho em, ra ngoài dây cảnh giới đợi anh."