*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thủ đô lại có một đại hội thể thao, trường học tổ chức cho các lớp cùng tham gia.
Chủ nhiệm Ấn nói, những người ở thủ đô cảm thấy không có tiền không yên ổn, vắt óc nghĩ ra cái gì đâu không.
Đại số học sinh đều biếng nhác, chủ nhiệm lớp mắt nhắm mắt mở mà cho qua, chỉ có chỗ chủ nhiệm đức dục hùng hồn nêu khẩu hiệu.
Từ Mậu Điền lấy lí do bị dị ứng tia tử ngoại* nên ở lại phòng tự học, thừa dịp trong phòng học không có ai, cậu ta do dự đem một hộp chocolate đặt trong ngăn kéo của Đồng Miểu, viết trên hộp dòng chữ "sorry".
*Tia tử ngoại: tia UV, tia cực tím...
Sau đó cậu nhanh chóng chạy về chỗ ngồi, vùi đầu đọc tiếng Anh.
Miệng vết thương của Đồng Miễu đã dần dần khép lại nên mấy ngày nay rất ngứa, vì vậy cô tình nguyện ở bên ngoài vận động.
Khương Dao đứng ở bên cạnh cô, chỉ có lệ nhảy nhảy, cánh tay cũng chưa nâng lên lần nào.
“Miêu Miêu, cậu nghiêm túc như vậy làm gì?” Tóc đuôi ngựa của cô lắc lư, mặt quay lại, ánh mặt trời chiếu vào, tia nắng lan tràn đến lông mi.
“Tớ vận động không tốt, muốn luyện tập nhiều hơn.” Đồng Miểu nghiêm túc trả lời.
Khương Dao nhìn trộm về phía sau, Tư Trạm ngồi ở trên sân bóng rổ, hai tay để ở đầu gối, ánh mắt nhìn về phía trước, trên mặt không có gì biểu tình gì.
Không cần nghĩ cũng biết, ánh mắt kia đang nhìn ai.
Khương Dao chọc chọc Đồng Miểu, nhỏ giọng nói: “Ai da, Miêu Miêu cậu giả vờ ngã một tí đi.”
Đồng Miểu không rõ nguyên nhân nhìn cô ấy: “Giả vờ ngã?”
Khương Dao giảo hoạt cười: “Chính là cố ý lảo đảo một chút, nhanh đi nhanh đi.”
Đồng Miểu gật đầu bất đắc dĩ, không biết Khương Dao lại muốn chơi trò gì.
Lúc cô tập động tác tiếp theo, nghiêng về phía trước giả vờ ngã, Khương Dao một phen giữ chặt cô, kinh ngạc kêu một tiếng: “A!”
Tư Trạm lập tức đứng lên, ngưng mi nhìn về phía Đồng Miểu.
Khương Dao ôm bụng cười ha ha, hướng về phía sau của đội ngũ kêu: “Ây Tư Trạm cậu đứng lên làm gì thế!”
Chỉ một thoáng sườn mặt Đồng Miểu đỏ bừng, động tác cũng cứng đờ.
Đồng Miểu cuối cùng cảm nhận được tầm mắt nóng rực, nhìn chằm chằm sau lưng cô, làm chân tay cô hơi luống cuống.
Từ lúc đó đến sau này, cô như có như không tránh mặt Tư Trạm, có đôi khi, hai người rõ ràng trong một căn phòng, nhưng lại không có gặp nhau, chỉ có Tiểu Ai thỉnh thoàng đâm vào cửa phòng cô.
Nhưng mà cô không biết, trốn tránh như vậy có thể giải quyết được vấn đề hay không.
“Khương Dao cậu đừng náo loạn.” Đồng Miểu xấu hổ cúi đầu, tóc mái rũ đến trước mắt, lòng bàn tay thấm mồ hôi.
“Này có gì đâu, cậu nhìn tớ nè.” Khương Dao giơ cằm lên, đôi mắt nhìn về một hướng.
Trên cầu thang khu dạy học, Quý Nhược Thừa một tay cầm quyển sách, đang đi xuống dưới.
Ở chỗ thầy ấy, không thể thiếu ánh mắt hấp dẫn người khác, Khương Dao cảm thấy, anh so với mặt trời còn loá mắt hơn.
“Cậu muốn làm gì?” Đồng Miểu không kịp giữ chặt cô ấy, Khương Dao đã chạy về phía Quý Nhược Thừa.
Ở giữa sân thể dục là đường băng plastic, bên ngoài có một hố cát để nhảy xa, hạt cát bị ánh nắng phơi đến nóng ran, học sinh năng khiếu* cũng đã rời đi.
* Ý chỉ học sinh tập nhảy xa.
Quý Nhược Thừa vừa định đi về phía trước, Khương Dao bị vướng vào hố cát, bất ngờ ngã gục xuống.
Cô mặc ống vớ dài màu trắng, đầu gối ma sát với cát, lập tức hoen ra vài giọt nước mắt.
Cô nàng đau nhíu nhíu mày.
Đồng Miểu vẫn luôn ở sau lưng nhìn cô ấy, vừa thấy cô nàng thật sự nhào vào bờ cát, hoảng sợ, liền chạy phía trước.
Cánh tay đột nhiên bị người ta bắt được, cô vừa quay đầu lại, Tư Trạm bao phủ cả người cô.
“Cậu qua đó làm gì.” Anh lôi kéo cánh tay không cho cô đi.
Đồng Miểu lại cảm thấy gương mặt có hơi nóng, cô giãy giụa nói: “Cậu buông tớ ra, Khương Dao bị ngã.”
Tư Trạm thấp giọng nói: “Cậu ấy cố ý đấy.”
Đồng Miểu mím môi, ngẩng đầu nhìn mặt Tư Trạm: “Cậu ấy bị ngã thật mà.”
Tư Trạm híp mắt, ngón tay nhéo làn da cô: “Cậu cho rằng Quý Nhược Thừa là tớ à, nhìn cậu giả bị ngã mà sốt ruột.”
Đồng Miểu mở to hai mắt, sau đó mất tự nhiên quay mặt đi.
Anh nói... Cũng quá lộ liễu rồi.
Cô hơi nắm chặt bàn tay, nhỏ giọng nói: “Tớ không đi, cậu trước tiên buông tớ ra đã.”
Tư Trạm không nghe cô nói, hỏi ngược lại: “Vết thương thế nào rồi?”
Đồng Miểu cúi đầu, gió thổi làm tóc cô bay lung tung: “Khá hơn nhiều, còn cậu thì sao?”
Tư Trạm nhìn chằm chằm mặt cô, tiếng nói có chút khàn khàn: “Không tốt, đặc biệt đau.”
Đồng Miểu giương miệng: “Ừm.”
“Ừm là có ý gì, hửm?” Tư Trạm duỗi tay nâng cằm cô lên, cưỡng bách cô nhìn mình.
Đồng Miểu lắc đầu tránh thoát ngón tay anh, có chút xấu hổ và giận dữ nói: “Này, cậu đừng chạm vào tớ!”
“Tư Trạm! Em về vị trí đi!” Chủ nhiệm lớp đẩy mắt kính, đứng trước đội ngũ rít gào với Tư Trạm.
Tư Trạm dừng một chút, cảnh cáo cô: “Không được trốn tránh tớ.”
Đồng Miểu không đáp lại.
“Cậu đáp ứng tớ sẽ đi.” Anh không nhượng bộ chút nào.
“...... Ừm.”
Không tình nguyện.
Tư Trạm buông tay cô ra, tay cắm túi quần, cảm thấy mãn nguyện mà trở về xếp sau.
Đồng Miểu thở một hơi thật dài, nhưng mà tâm tư vẫn đang treo trên mây.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, Quý Nhược Thừa đã đỡ Khương Dao về phòng y tế, cả người Khương Dao cơ hồ đều dựa vào Quý Nhược Thừa, đi khập khiễng.
Lúc sau có mười lăm phút nghỉ ngơi, tiết sau vừa vặn lại là tiết vật lý.
Đầu gối Khương Dao xoa cồn i-ốt, cùng Quý Nhược Thừa một trước một sau vào phòng học.
Cô nàng nhìn Đồng Miểu chớp mắt, đuôi mắt hơi nâng, tràn đầy thần sắc đắc ý.
Đồng Miểu lo lắng nhíu mày: “Cậu sao lại ngã thật hả?”
Khương Dao đỡ cái bàn ngồi xuống, Đồng Miểu nhìn đầu gối cô ấy, mơ hồ có thể nhìn ra hạt cát cắt qua vết máu, nhợt nhạt, nhìn có vẻ rất đau.
“Đương nhiên muốn ngã thật, Quý Nhược Thừa cũng không phải là Tư Trạm.” Khương Dao không chút để ý nói.
Đồng Miểu giật mình, Khương Dao không ngờ nói lời y hệt với Tư Trạm.
Thầy Quý cùng Tư Trạm khác nhau ở chỗ nào, cô không muốn nghĩ nhiều, vì thế chậm rãi lùi về bàn mình.
Khương Dao còn chưa có nói xong, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm mặt Quý Nhược Thừa, nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu, muốn có một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên mà lãng mạng, phải dựa vào nỗ lực bám riết không tha.”
Không biết có phải tiếng của cô nàng hơi lớn hay không, Quý Nhược Thừa đột nhiên nhìn về phía cô ấy, ánh mắt thâm thúy.
-
Cuộc sống ở cao trung hai điểm một đường, ngày qua ngày, mới chớp mắt đã đến tháng chín, thời tiết cũng dần dần không còn nóng.
Toàn trường đắm chìm trong mười một ngày nghỉ, đại hội thể thao đã tiến hành đâu vào đấy, nhưng Đồng Miểu lại không có duyên tham gia.
Ngày đó có chút âm u, thừa dịp chào cờ nên có thời gian nói chuyện, chủ nhiệm Tôn dõng dạc cho tuyên bố toàn trường chuẩn bị tham gia thi đua.
“Chúng ta sẽ chọn những người ưu tú nhất, tuyển ra mười em học sinh, hai đội đại diện cho trường học tham gia thi đấu......”
Bởi vì cuộc thi đặc biệt quan trọng, cho nên đại bộ phận dự thi là học sinh lớp 12, nhưng vì bảo đảm vạn vô nhất thất*, nên học sinh lớp 10, 11 vượt trội hơn bạn cùng lứa tuổi cũng sẽ được tuyển ba bốn người.
* Vạn vô nhất thất: không có sai sót.
Đồng Miểu là một trong số đó.
“Bạn học Đồng Miểu, từng đạt được giải nhất môn sinh vật học của cuộc thi league dành cho học sinh trung học, giải nhất môn vật lý cấp quốc gia, cuộc thi Olympic toán học......”
Đồng Miểu lẳng lặng nghe, trên mặt không có biểu tình gì.
Trong lớp thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kinh hô, ai cũng không biết học sinh mới chuyển tới lại có bối cảnh lớn như vậy.
“Cuối năm lớp 10 cũng đã đạt được thông báo trúng tuyển của Thanh Hoa, cho nên cuộc thi lần này, Thịnh Hoa chúng ta nhất định phải làm được!”
Chủ nhiệm nói xong, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý, dưới đài vang lên từng đợt vỗ tay.
Đôi mắt Đồng Miểu run rẩy, móng tay gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.
Cô rất muốn ngồi xổm xuống, rất muốn cắn thứ gì đó để phát tiết cảm xúc của mình, nhưng cái gì cũng không thể làm.
Chủ nhiệm Tôn nói với học sinh toàn trường, để cho cô áp lực rất lớn.
Cô nỗ lực làm theo lời căn dặn của chuyên gia, điều tiết tâm thái* của mình, nhưng mồ hôi lạnh vẫn không ngừng toát ra.
* Tâm trạng và thái độ.
Khương Dao nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lo lắng đẩy đẩy: “Miêu Miêu?”
Đồng Miểu tựa như mới từ trong nước bị kéo lên, đầu tóc ướt đẫm dán vào vành tai, hàm răng ở trên môi cắn ra một dấu rất sâu.
Đột nhiên, một đôi tay to rộng ấm áp ngăn lỗ tai cô lại.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại.
Tư Trạm che lỗ tai cô, tiếng nói của chủ nhiệm Tôn dần dần trở nên mỏng manh, tiếng vỗ tay xung quanh cũng dần tắt.
Đồng Miểu ngơ ngẩn nhìn Tư Trạm, sắc mặt anh không tốt, ánh mắt lạnh băng nhìn chủ nhiệm Tôn ở trên bục.
Nhưng mà suy nghĩ của Đồng Miểu thành công bị kéo lại.
Cô tạm thời quên mất cuộc thi, quên mất sự khẩn trương khi bị mọi người đánh giá trước mặt, gió thổi qua, mồ hôi bị hong đi trong gió, hơi lạnh.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn cằm Tư Trạm, lỗ tai bị bàn tay anh bao lại.
Trong nháy mắt, toàn thế giới đều là anh.
Hơi thở của anh, mùi hương của anh, độ ấm của anh.
Trong mắt cô lập loè ánh nước, ánh mắt mờ mịt vô thố làm người ta đau lòng, cô lần đầu tiên không có đẩy anh ra.
Bầu trời đánh một tiếng sấm rền, rất nhanh mưa tí tách rơi xuống.
Không hiểu sao lại cảm thấy rất giống đêm đó, cơn mưa ẩm ướt tươi mát, sát vào người.
Đám học trò bị mưa xối rối loạn hết cả lên, sôi nổi cởi áo khoác chắn mưa, tiếng oán giận cũng dần dần nhiều lên, lời nói của chủ nhiệm Tôn cuối cùng cũng bị đánh gãy.
Tư Trạm trầm ổn hỏi: “Còn sợ không?”
Đồng Miểu ở trong lòng bàn tay anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh buông tay ra, nhanh tay cở áo khoác cởi ra đưa cho Đồng Miểu, thấp giọng nói: “Các cậu khoác đi.”
Đồng Miểu cầm áo khoác, ngây ra nhìn Tư Trạm.
Thật kỳ quái, rõ ràng khó chịu đến mức không chịu được, lại bị anh nhẹ nhàng dời đi lực chú ý.
Giống như thuốc giải.
Khương Dao nhanh chóng đem áo khoác khoác lên, để trên đầu mình cùng Đồng Miểu, còn nhìn Tư Trạm kêu một câu: “Cảm ơn nha.”
Đồng Miểu mới đột nhiên hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn......”
Chu Nhã Như yên lặng quay đầu nhìn Đồng Miểu, hung hăng cắn chặt răng.
Cô đã nỗ lực như vậy, thậm chí còn kêu mẹ mình tìm chủ nhiệm Tôn, nhưng trường học lại nói danh ngạch đã đầy, kêu cô chờ đến lớp 12 lại tham gia.
Nếu không phải Đồng Miểu, cô tự tin có thể vượt qua đối thủ cạnh tranh khác.
Đồng Miểu rõ ràng đã nói không tham gia.
Nếu sớm biết rằng danh ngạch bị chiếm, cô tội gì phân ra một nửa tinh lực để chuẩn bị cho cuộc thi chứ.
Đáy mắt cô ngậm nước, tay nắm chặt, tiện đà thu hồi ánh mắt, cười lạnh nhìn trời, nước mưa tích ở trong ánh mắt, có chút sáp sáp.
Trần Lộ Nam nhìn về phía Tư Trạm, hơi mất mát chọc người Cát Thần Thần: “Ai da, không phải nói Tư Trạm chán ghét Đồng Miểu à?”
Cát Thần Thần bĩu môi: “Ai biết được.” Cô ấy còn đang khiếp sợ,đắm chìm trong đám thành tính của Đồng Miểu.
Rốt cuộc là dạng người gì, mới có thể học tốt tất cả các môn như vậy, hơn nữa lại còn rất đỉnh.
“Đồng Miểu vừa tới Tư Trạm đã khiến cho cậu ấy gặp gian nan rồi, còn cướp nước của Chu Nhã Như cho Đồng Miểu, Trần Đông cũng nói như vậy......”
Cô không biết là đang thuyết phục Cát Thần Thần, hay là tại thuyết phục chính mình nữa.
Cát Thần Thần không quá quan tâm cái này, không chút để ý nói: “Khả năng bởi vì Khương Dao đi, bọn họ cũng có quan hệ.”
Trần Lộ Nam dừng một chút: “Khương Dao thích thầy Quý à?”
“Đúng vậy.”
“Khá khen, cũng thật lợi hại.”
...
Tiết học cuối cùng cũng bắt đầu, đám học sinh bị dày vò đứng ở hàng hiên để tránh mưa, giáo viên không ngừng cảnh cáo: “Không được chen chúc, không được va chạm!”
Nhưng ai cũng không muốn ướt đẫm ngồi trong trong phòng có điều hòa, tận dụng khả năng chạy về bên trong.
Đồng Miểu cùng Khương Dao cũng chạy, nhưng các cô chạy đến dưới mái hiên, chờ dòng người ít đi mới đi vào.
Đồng Miểu nhìn Tư Trạm chậm rì rì từ sân thể dục bước tới.
Anh đưa áo khoác cho cô, bên trong mặc một áo CK* ngắn tay, trên cánh tay đều là vệt nước, quần áo bị ướt, dán ở trên cơ bắp, nhưng ngoài ý muốn lại rất gợi cảm.
* CK: Không nhầm thì là Calvin Klein. Một dạng áo CK:
Tóc của anh rất đen, ướt đẫm rũ ở trên trán, nước mưa đổ rào rào ở xung quanh anh, nhưng anh không chút để ý tay đun túi quần.
Rất nhiều năm sau, cô cũng không quên hình ảnh này, bộ dáng thiếu niên trong sáng tuấn tú đi bộ trong mưa.
Không có người nào đặc biệt như anh, cũng không có người nào có thể thay thế được anh.
-
Chu Nhã Như nhẹ nhàng gõ cửa phòng chủ nhiệm Tôn, sau khi được cho phép, đẩy cửa đi vào.
“Chủ nhiệm Tôn, em có chuyện muốn nói với thầy.”
Chủ nhiệm Tôn ngẩng đầu, cười cười, ông đối với những đứa trẻ học giỏi đều có hảo cảm, đều là do Thịnh Hoa chiêu mộ về.
“Nhã Như à, làm sao vậy?”
Chu Nhã Như khẩn trương liếm môi, nắm chặt tay: “Chủ nhiệm Tôn, em muốn tham gia cuộc thi.”
Chủ nhiệm Tôn ngẩn người, có chút xấu hổ trầm mặc sau một lúc lâu, lời nói thấm thía: “Nhã Như, năm 2 chỉ có hai danh ngạch, lần trước Hiểu Bạch lớp 1 thứ hạng cao hơn em.”
Ánh mắt Chu Nhã Như run rẩy: “Vậy còn Đồng Miểu? Cậu ấy không phải đã có thông báo trúng tuyển của Thanh Hoa sao?”
Chủ nhiệm Tôn ho nhẹ một tiếng, dựa vào sau ghế dựa: “Nhã Như, thật không dám dấu diếm, trường học lần này muốn Đồng Miểu đoạt được giải thưởng.”
Trong lòng Chu Nhã Như trầm xuống: “Chủ nhiệm, em cũng có thể, em bảo đảm sẽ mang về giải nhất cho trường.”
Chủ nhiệm Tôn thở dài một hơi, vẫn là lắc đầu: “Đồng Miểu ở Nhất Trung chính là một vương bài, làm thầy vẫn luôn đau đầu, hiện tại em ấy chuyển qua, thầy không có lý do gì mà không cần cả.”
Chu Nhã Như còn muốn nói gì đó, chủ nhiệm Tôn đã đánh gãy nàng lời nói của cô: “Lần này em chủ yếu đề cập đến việc muốn có danh ngạch, em cũng là một học sinh ưu tú, học kỳ sau của lớp 11 còn có cơ hội, không cần sốt ruột.”
Tiếng của Chu Nhã Như mang theo khóc nức nở, trong mắt chứa đầy nước mắt: “Chủ nhiệm, em rất muốn đậu Thanh Hoa Bắc Đại, em không thể từ bỏ bất kì cơ hội nào!”
Chủ nhiệm Tôn khó xử nhíu mày: “Bình tĩnh đi, thầy cảm thấy em nhất định có thể thi đậu, em không phải tham gia...năng khiếu thể thao có đúng không.”
Chu Nhã Như cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Bị người nặc danh bẩm báo, không tham gia.”
Chủ nhiệm Tôn xấu hổ “A” một tiếng.
Ở Lan thị tham gia thể thao là dễ dàng có được đặc quyền nhất, bởi vì danh ngạch rất nhiều, hơn nữa quản không nghiêm, cho nên rất nhiều phụ huynh từ lúc năm lớp 10 đã kêu con mình tham gia.
Trường học tự nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nhưng chuyện này, thật sự sợ nhất việc bị bẩm báo, có năng lực hay không, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Xem ra Chu Nhã Như bởi vì chuyện này, nên có vẻ càng vội vàng hơn.
“Kỳ thật em không tham gia cũng không thành vấn đề......”
Đáy mắt Chu Nhã Như có chút đau thương: “Chủ nhiệm, tố chất tâm lí em không tốt, tham gia kiểm tra sẽ không đậu.”
Không có biện pháp.
Chủ nhiệm Tôn không có khả năng đem danh ngạch của Đồng Miểu nhường cho cô, thay cho Hiểu Bạch cũng không phải việc tốt.
Chu Nhã Như về phòng học liền gục trên bàn khóc lên, Đồng Miểu nhìn thoáng qua chỗ cô ấy.
Lần trước Chu Nhã Như đưa nước cho cô, nên cô đối Chu Nhã Như rất có hảo cảm.
Không biết Chu Nhã Như làm sao mà khóc, hình như rất thương tâm.
Sau khi tan học, cô yên lặng đi siêu thị, mua cho Chu Nhã Như một lon nước có gas lạnh.
Cô nhẹ nhàng đi đến trước bàn Chu Nhã Như, thấp mắt nhìn xuống, Chu Nhã Như khắc chữ ở trên bàn thật mạnh, dùng sức lực rất lớn.
—— Thanh Hoa, Bắc Đại.
Cô đặt nước vào trong tầm tay của Chu Nhã Như, nhu đạo nói: “Cậu đừng khóc.”
Cô không giỏi an ủi người khác, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vụng về, nói một câu giống như "sẽ không sao cả".
Chu Nhã Như đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, cánh tay dùng sức đẩy ra: “Ai muốn nước của cậu!”
Lon thủy tinh nện trên mặt đất, lập tức vỡ thành mấy mảnh, nước bên trong chảy ra, ùng ục ùng ục.
* Editor: tác giả có viết 1 truyện về cặp Quý Nhược Thừa và Khương Dao. Mị muốn thấy thầy Quý sẽ bị quật như thế nào.