“Thôi học?”
Đồng Miểu hơi giật mình, giống như chưa từng nghĩ tới hai chữ này sẽ có liên quan tới Tư Trạm.
Cô nắm chặt tay không bị thương, lòng bàn tay thấm mồ hôi, giống như còn có độ ấm của Tư Trạm.
Khương Dao gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Trường học muốn nghiêm túc xử lý vụ việc này, chú Tư không muốn quản, chủ yếu là mẹ Tư Trạm từ nước ngoài đã trở lại.”
Một đêm xảy ra thật nhiều việc, nhiều đến mức làm cho Đồng Miểu tiêu hóa không được.
Cô nhẹ nhàng rũ mắt, nhìn một bên mặt, lông mi cong lên một cung rất đẹp, đuôi mắt hơi đỏ lên.
“Cậu ấy đâu, muốn chạy sao?”
Tiếng cô rất nhỏ, người nhỏ như Khương Dao sắp không nghe được, thậm chí không xác định được có phải là cô đang hỏi chính mình hay không.
“Cậu ấy chắc phải đi, chỉ cần trường học đuổi học cậu ấy, mẹ Tư Trạm sẽ mang cậu ấy đi Anh quốc.” Khương Dao ghé vào trên bàn, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Đồng Miểu.
Cô ấy biết bọn họ sắp trở thành anh em kế, nhưng cô ấy cũng biết, ngày đó còn rất xa.
Còn có nhiều hơn, nhưng ai cũng không có nghĩ nhiều.
“Cũng tốt.” Đồng Miểu cúi đầu, nhẹ nhàng nhéo tóc của mình.
Trong phòng học hơi lạnh, điều hòa thổi đều đều, ở bàn đầu, Đồng Miểu không hiểu sao lại muốn cái áo khoác kia.
Nếu hiện tại còn khoác ở trên người cô, có lẽ cô sẽ không trả lại nhanh cho anh như vậy.
Chủ nhiệm lớp mang theo sách ngữ văn vào phòng học, sau đó vang lên tiếng đọc sách ồn ào mang theo buồn ngủ, sau đó là tiếng sột soạt lật sách, sau đó... cô cũng không nhớ rõ.
Trước mặt cô xuất hiện không ngừng những linh kiện người máy của Tư Trạm, chúng nó trước bảng đen đi qua đi lại, quấy rầy việc cô nghiêm túc nghe giảng.
—— anh đã làm xong đâu, còn mấy ngày nữa thôi, sẽ viết xong số hiệu.
—— Khương Dao cũng đã nói, trình độ máy tính của anh rất cao, anh thực sự rất thích người máy.
—— đã thí nghiệm rồi, chỉ cần cải tiến nữa là xong.
—— có tư liệu gì đều tìm đọc, anh rất muốn tham gia thi đấu.
—— còn có Trần Đông, nếu anh đi rồi, Trần Đông chắc cũng không có cách nào hoàn thành.
—— anh ở đây còn chưa làm xong việc đâu, anh sẽ bỏ được sao?
Đồng Miểu an tĩnh thất thần, đôi mắt đen nhánh ngơ ngẩn nhìn bảng đen, có lẽ cô luôn luôn ngoan ngoãn, cho nên chủ nhiệm lớp mới không có chú ý đến sự thất thường của cô.
Tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học lập tức ồn ào, quấy rầy suy nghĩ của Đồng Miểu.
Cô rũ mắt, trên giấy qua loa viết một hàng chữ —— cuộc thi tuyển chọn người máy toàn quốc.
Cô yên lặng xé trang giấy xuống, cẩn thận niết ở trong tay, gấp lại, nhét vào trong ngăn kéo.
Đè ép khiến miệng vết thương hơi đau, lại có chút ngưa ngứa.
“Khương Dao, tớ đi ra ngoài một chút.” Đồng Miểu đứng lên, từ cặp sách lấy ra chứng minh nhân dân của mình.
Khương Dao mơ màng hỏi: “Miêu Miêu, cậu đi đâu thế?”
“Văn phòng chủ nhiệm.”
Lại lần nữa vào đây, vẫn là mùi trà xanh quen thuộc, nồng đậm, tràn ngập khắp phòng.
Mặt bàn gỗ trơn bóng chỉnh tề, màn hình máy tính còn đang mở, là khu dạy học của Thịnh Hoa.
Tôn chủ nhiệm nhẹ nhàng đặt cái ly ở trên mặt bàn, dựa lưng vào cái ghế phía sau.
“Bạn học, có chuyện gì sao?”
Ông đối với Đồng Miểu cũng có ấn tượng, ông cũng biết, vụ việc ngày hôm qua Đồng Miểu cũng có liên quan.
Sở dĩ không hỏi tội cô bởi vì Tư Trạm đã ôm hết trách nhiệm, trường học cũng phải để lại mặt mũi cho Tư gia, nên không hề làm lớn chuyện.
Đồng Miểu lẳng lặng nhìn mặt chủ nhiệm Tôn, tiện đà yên lặng đẩy chứng minh nhân dân của mình qua.
“Chủ nhiệm Tôn, làm giao dịch đi.”
Chủ nhiệm Tôn sửng sốt một chút, cau mày nhìn chứng minh nhân dân của Đồng Miểu, làn da trắng như sữa, lộ ra cái trán mượt mà trơn bóng, đôi mắt hạnh hơi cong, cười rất vui vẻ.
“Có ý gì?”
“Em đồng ý làm đại diện cho trường học tham gia thi đấu.” Cô nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Đồng Miểu xuyên qua mặt chủ nhiệm Tôn nhìn ngoài cửa sổ.
Vẫn là mùi hương của câu long não, vẫn là rừng cây nhỏ.
Vào ngày đầu tiên, Đồng Mỹ Quân kéo tay cô, nói cô có thể hưởng thụ cuộc sống bình thường trong trường cao trung Thịnh Hoa, hoàn toàn từ bỏ việc thu đua.
Cô không cần làm tốt nhất, không cần trở thành vũ khí sắc bén trong mắt thầy cô trong trường, cô thậm chí cũng không cần lộ lý lịch của mình.
An an tĩnh tĩnh, làm một học sinh bình thường.
“Hy vọng trường học đừng cho Tư Trạm thôi học.”
Tay cô đang nắm chặt chậm rãi buông lỏng, giống như vừa hoàn thành đại sự, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, không có chút sức lực để đứng dậy.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rát loá mắt, lá cây phản lại vầng sáng, lại bị gió nhẹ thổi vào vang lên tiếng xào xạt.
Không khí rất an tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở, sau một lúc lâu sau, chủ nhiệm Tôn lấy chứng minh nhân dân của cô lên, nhàn nhạt nói: “Nhà trường sẽ suy xét.”
-
Tư Trạm dựa vào ghế sô pha, trong tay cầm chặt một ly cà phê, hoàng hôn chiếu lên cửa sổ trong suốt sát đất, là màu cam đỏ ấm áp.
Bà Lương đè cái bút trong tay, bức màn chậm rãi giáng xuống, bao phủ trên khuôn mặt đỏ ửng của Tư Trạm.
Tư Trạm quay đầu đi.
“Chờ trường học đưa quyết định xuống dưới, con cùng mẹ đi làm thị thực*.” Bà Lương lẳng lặng nhìn Tư Trạm, cũng gần một năm không gặp rồi.
* Thị thực còn gọi là visa, là dạng giấy phép bạn trình trước cơ quan thẩm quyền của quốc gia mà bạn xin xuất nhập cảnh vào quốc gia đó. Nó hoàn toàn khác với hộ chiếu nha.
Khuôn mặt Tư Trạm lớn lên rất giống bà, chẳng qua hiện tại góc cạnh rõ ràng hơn.
“Con không đi.” Anh buông ly cà phê, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
"Vương tử Anh quốc là trường học quý tộc, trường Thịnh Hoa tuyệt đối không cùng một đẳng cấp.” Bà Lương đem tư liệu về trường học ném trước mặt Tư Trạm, bên trong được ghi bằng tiếng Anh rõ ràng sạch sẽ, cũng có phong cảnh của trường học.
“Ừm.” Tư Trạm đáp một tiếng có lệ, lấy điện thoại ra, không có mục tiêu đùa nghịch.
Bên trên là ảnh chụp ở cầu thang, anh nghiêng người, tay đút túi quần, đưa lưng về phía bức ảnh, ngang ngược ngăn lại toàn bộ đường đi.
Bóng dang cao gầy đủ bao lại một người.
“Nước mình có một câu nói không sai, có hậu mẹ liền có cha kế, ba con hiện tại chỉ sợ tâm tư đều dùng để lấy lòng con gái của bà ta rồi.”
Bà Lương cười lạnh một tiếng, khuôn mặt tinh xảo nhìn không ra vui buồn.
Tư Trạm nhíu mày, phản bác nói: “Cô ấy không phải như thế.”
“Từ chiếm phòng rồi đến địa vị, cuối cùng là chiếm tài sản của con, bảo bối, con quá ngây thơ rồi.” Bà Lương có chút thương hại nhìn Tư Trạm một cái.
Con trai của bà vốn không nên nhường nhịn như thế, cũng không biết Tư Khải Sơn cấp rót cái gì vào đầu nó.
Tư Trạm nhẹ nhàng cười nhạo, thấp giọng nói: “Thứ cô ấy muốn, con đều cho.”
Cái gì cũng cho cô hết, từ giây phút cô xuất hiện ở rừng cây nhỏ, mạng anh cũng có thể cho cô.
“A Trạm......”
Bà Lương còn muốn nói gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại của Tư Trạm đánh gãy.
Tư Trạm nâng điện thoại lên, là một dãy số xa lạ, anh do dự sau một lúc lâu, cảm thấy cho dù là đẩy mạnh tiêu thụ cho dãy số, cũng tốt hơn việc tiếp tục cùng mẹ thảo luận cái này.
Sau khi tiếp điện thoại, Tư Trạm nhăn mày thật sâu.
“Làm sao vậy?” Bà Lương hơi lo lắng.
Tư Trạm đột nhiên lạnh lẽo, anh chợt đứng lên, một phen cầm chìa khóa xe, thần sắc ngưng trọng nói: “Vương tử Anh quốc không cần chờ con nhập học, trường học thu hồi lệnh xử phạt.”
Dứt lời, anh bước nhanh ra ngoài cửa, để lại bà Lương ngồi tại chỗ sững sờ.
Nếu thu hồi lệnh xử phạt, sao bộ dáng lại tức giận như vậy?
Bà Lương trở về, nghe nói Tư Khải Sơn mua một chiếc xe cho Tư Trạm, không cam lòng yếu thế, lập tức đến cửa hàng 4S chọn ra cái tốt nhất, nhưng biển số xe còn chưa lấy, thì Tư Trạm đã đi mất rồi.
Cách cửa sổ sát đất bà nhìn bóng dáng Tư Trạm rời đi, như suy tư gì đó nhíu mày.
Cửa phòng học lớp ba chợt bị ai đó đá văng ra, các bạn cùng lớp ở lại tiết tự học buổi tối hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra mà giương mắt nhìn về hướng Tư Trạm.
Từ Mậu Điền vừa thấy Tư Trạm, ánh mắt trốn tránh một chút, yên lặng cúi đầu.
Tin đồn Tư Trạm bị đuổi học đã truyền ra ngoài, lúc trước cậu ta đăng bức ảnh kia lên, thật sự không biết hậu quả lại như vậy, nếu không......
Đồng Miểu không ở trong lớp, chỗ ngồi vắng vẻ.
Tư Trạm đứng yên một hai giây, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi phòng học, để lại một đám bạn học đang không thể hiểu được.
“Tư Trạm sao đã trở lại?”
“Cậu ấy lại không có lấy sách vở, có phải không bị chuyển đi nữa hay không?”
“Ai biết được, cậu ấy cứ thế không biết là tìm cái gì nữa.”
Trần Lộ Nam còn chưa kịp lo lắng thì hình bóng của Tư Trạm đã biến mất ở cửa, cô nàng lập tức thở dài.
Sắc trời hơi đen, trên cao không có ánh trăng, một tầng mây dày đặc bao lại bầu trời, đèn đường theo thứ tự sáng lên, thay thế ánh nắng, đậu trên mặt đất.
Tư Trạm trở về nhà, trong nhà trống rỗng, không có người ở, Tiểu Ai đang ở trên tường nạp điện, đôi mắt xanh lam lẳng lặng chiếu lên sách vở.
Trên bàn tư liệu đặt thành xấp, còn có vô số linh kiện nhỏ cần bỏ đi.
Giống như không có ai đi vào cả, nhưng anh biết cô đã ở đây.
Buổi tối 9 giờ, Đồng Miểu cùng Khương Dao trở lại tiểu khu Tân Hà, trong tiểu khu vành đai cỏ xanh tản ra một cổ hơi thở ẩm ướt, ẩn nấp ở trong bóng tối là tiếng vang sột soạt của động vật nhỏ.
Cô nắm chặt quai cặp, chân trước nhảy qua một con ếch xanh, theo con đường đá cuội đi vào trong.
“Miêu Miêu, cậu không sao chứ?” Khương Dao lo lắng nhìn cô.
Đồng Miểu ban đầu là bị cô ấy kéo đi nghe tiết học của Quý Nhược Thừa, chỉ là đứng ngoài cuộc phụ trợ cho cô nàng, nhưng hôm nay cô lại nghe một cách rất nghiêm túc, viết rất rõ ràng chỉnh tề, thậm chí còn đánh dấu dể ghi nhớ.
Không phải nói không tham gia thi đua sao?
Khương Dao nhịn một ngày, cuối cùng hỏi ra miệng.
“Không có việc gì, chỉ là phải chuẩn bị đầy đủ, mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất*.” Đồng Miểu lẳng lặng nói.
* Vạn vô nhất thất: không hề có sai sót.
Cô nếu đã đáp ứng với trường học, thì nhất định phải mang giải nhất về.
Trong lòng không lý do mà có hơi không thoải mái, xương sườn đau đớn, Đồng Miểu nhíu mày, nhanh chóng nỗ lực quét dọn những ý nghĩ trong đầu, hít một hơi thật sâu.
“Sao lại... Đột nhiên quyết định muốn tham gia thi đấu?” Khương Dao thay cô chỉnh lại đầu tóc bị thổi loạn, có lẽ dưới ánh đèn ánh đèn, sắc mặt cô có hơi tái nhợt, môi nhấp rất nhanh.
Đồng Miểu hơi rũ mắt, chậm rãi nói: “Có thể tham gia thi đấu, cũng không có gì không tốt, đây là trời cao ban lễ vật cho tớ.”
Đang nói, cánh tay cô đột nhiên bị một bàn tay ấm áp tay túm đi.
Đồng Miểu hơi lảo đảo, hoảng sợ.
“Mượn một chút.” Tiếng Tư Trạm trầm thấp nói với Khương Dao, sau đó lôi Đồng Miểu đi về phía đình hóng gió của tiểu khu.
Tay anh nắm chặt, sức lực cũng rất lớn, Đồng Miểu tránh không được, không thể không đi cùng anh.
Cô hơi xấu hổ và giận dữ, nhu đạo nói: “Tư Trạm cậu làm gì đấy!”
Tư Trạm không nói lời nào, thần sắc lạnh lẽo, ngưng mi, đẩy cô dựa vào cây cột của đình hóng gió.
Đồng Miểu thở phì phò, hơi thở phun vào cổ Tư Trạm, hầu kết của anh nhẹ nhàng lăn, trên người là mùi bạc hà nồng đậm.
Anh lại hút thuốc, rất nhiều rất nhiều thuốc.
“Đi đâu vậy, sao giờ mới trở lại.” Anh đợi thật lâu thật lâu, ngồi xổm nên chân đều đã tê rần.
“Tham gia tiết phụ đạo của thầy Quý.” Đồng Miểu thành thật trả lời, cô phát hiện tâm trạng của Tư Trạm không tốt, nhưng đồng thời, cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, Tư Trạm đã trở lại.
“Ai cho cậu tham gia thi đấu hả?” Trong giọng nói của Tư Trạm mang theo tức giận, thanh âm ép tới rất thấp.
Đồng Miểu cứng đờ một chút, né tránh ánh mắt Tư Trạm.
Anh đến gần quá, hơi thở ấm áp trên người Tư Trạm phá vỡ lớp màn không khí, đụng vào làn da Đồng Miểu.
Cô dựa vào cây cột gỗ bóng loáng, bị vòng tay anh bao lấy, không thể động đậy.
Anh ngang ngược cường bạo, cũng không cho cô cơ hội thở ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô.
“Tư Trạm, cậu làm đau tớ.” Giọng cô mềm như bông nói, cánh tay hơi rụt lại.
Tư Trạm lúc này mới chậm rãi buông tay ra, nàng làn da rất mềm mại, thoáng một lát liền sẽ đỏ lên.
Nhưng anh không có di chuyển, vẫn duy trì tư thế này, một tấc cũng không lùi về.
Đồng Miểu yên lặng lùi tay về, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, sườn mặt bắt đầu đỏ lên.
Cô cẩn thận đẩy ngực Tư Trạm, hơi xấu hổ hỏi: “Cậu trước tiên có thể tránh ra hay không?”
“Không thể.” Lồng ngực Tư Trạm chấn động, tiếng nói có chút khàn khàn.
Đầu tóc xoã tung của Đồng Miểu bị gió thổi lên, lướt qua ngón tay anh, giống sợi bông mùa xuân, như có như không, bay bay.
“Vậy cậu phải làm sao bây giờ?” Đồng Miểu nhíu mi, nhìn đôi mắt Tư Trạm một cách chăm chú.
Nương theo ánh đèn, mắt cô phiếm chút ánh sáng, trong đôi mắt đen nhánh là bóng dáng của Tư Trạm.
“Cậu biết rõ... Vì sao còn muốn tham gia?” Đáy lòng Tư Trạm có chút đau đớn, anh chưa thấy hình ảnh Đồng Miểu phát bệnh, nhưng lại biết Đồng Mỹ Quân cẩn thận đến mức nào.
Anh biết Đồng Miểu vì sao lại làm thế, trong lúc gọi điện thoại, chủ nhiệm Tôn đã nói cho anh, muốn bỏ lệnh phạt thì Đồng Miểu phải đem thành tích về cho trường.
Mắt hạnh của Đồng Miểu hơi rũ, lẩm bẩm nói: “Tớ có năng lực này, vì sao không thể tham gia chứ.”
Tư Trạm thật sâu nhìn cô một cái, đột nhiên buông lỏng cánh tay đang giam cầm cô, nhàn nhạt nói: “Tớ xin thôi học.”
Anh chậm rãi lui về phía sau, tay để trong túi quần thể thao.
Trong đêm tối, Đồng Miểu không thấy rõ biểu tình của anh, nhưng ngữ khí quá mức nghiêm túc, cô nôn nóng hướng về phía anh kêu: “Vậy cuộc thi người máy phải làm sao bây giờ!”
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng của cô truyền ra rất xa, đình hóng gió cũng truyền lại tiếng của cô, như là cổ chùy gõ trái tim người ta.
Tư Trạm dừng lại, đứng tại chỗ nhìn Đồng Miểu, anh hít một hơi thật sâu, trong giọng nói mang theo cổ bất đắc dĩ lẫn tàn nhẫn: “Tiểu Miểu, cậu còn như vậy......”
Anh không tiếp tục nói, nhưng hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn.
Lòng bàn tay Đồng Miểu dán lên mặt sơn của cây cột, rụt rè nói: “Tớ thế nào?”
Âm thanh mềm mại mang theo chút tủi thân, giống như lông vũ vuốt qua trêu chọc tim người khác.
Tư Trạm đột nhiên bước đến phía trước cô, ngón tay khô ráo nâng cằm cô lên, đĩnh mũi cơ hồ đụng phải cô, cách một tấc cuối cùng thì dừng lại.
Môi của Đồng Miểu nhỏ nhắn hồng nhuận, hơi hơi nhấp, mang theo hơi thở ướt át, giống kẹo mềm ngon miệng, làm người ta nhịn không được muốn đụng vào. Ngón tay anh niết gương mặt mềm như bông của cô, làm cô không có khả năng chạy thoát.
Cô giật mình mở to hai mắt, con ngươi sạch sẽ tràn ngập cảm xúc khó có thể tin.
Hơi thở của Tư Trạm đột nhiên mãnh liệt, anh đến gần như vậy, gần đến mức chỉ cần anh muốn liền có thể hôn xuống.
Móng tay Đồng Miểu gắt gao bám vào cây cột, trong đầu như bị nổ mạnh, đánh vỡ tư duy của cô, không có cách nào giải thích.
Anh là... Muốn hôn xuống sao?
Nhưng anh dừng lại, nhưng vẫn không buông cô ra.
Ánh mắt yếu ớt của Đồng Miểu nhìn đôi mắt Tư Trạm, trong miệng mơ hồ không rõ kêu tên anh: “Tư Trạm?”
Tư Trạm đáy mắt u ám, không khỏi “Ờ” một tiếng, ngón tay thong thả buông cằm Đồng Miểu ra.
Đồng Miểu tựa như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh, lập tức chạy cách xa ra, thật cẩn thận nhìn anh.
Mây đen rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng của nước mưa, một tiếng sấm nặng nề, nước mưa tí tách rơi xuống dưới.
Giọt mưa mang theo một luồng khí áp ẩm ướt, nghiêng nghiêng đánh vào trên đình hóng gió, cũng đánh vào mái tóc xõa tung của cô.
Tiếng mưa rơi đánh vỡ bình tĩnh, đèn đường hốt hoảng, phía xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Ánh mắt Tư Trạm lập loè một lát, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Có thể không nghĩ nhiều sao?
Đồng Miểu đóng cửa phòng, mở đèn bàn lên, dựa vào giường của mình, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nước chảy, trong đầu là những hình ảnh không vứt đi được.
Cô lấy lịch ra, có đánh dấu vào ngày 30 tháng 9, đó là...ngày phải thi đấu.
Nét bút khoanh tròn ở con số 30, ở cách đó không xa, cũng khoanh vào con số 16.
Thời gian vòng đi vòng lại, lặp đi lặp lại, cô giống như vẫn luôn lặp lại một việc, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng, lần này với những lần trước không giống nhau.
Tư Trạm đứng dưới vòi sen trong phòng tắm, dòng nước lạnh lẽo trôi trên làn da anh, rơi xuống mái tóc ướt dầm dề dán ở giữa trán, vòng qua lông mi chảy xuống.
Hình ảnh Đồng Miểu ở trước mắt anh vứt đi không được, anh ngửa đầu, nước lạnh đánh vào trên mặt anh, làm anh ít nhiều thanh tỉnh một chút.
Vì sao không có hôn xuống, cơ hội tốt như vậy.
Anh nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, cầm lấy khăn lông xoa lung tung trên người, cũng mặc kệ những dấu vết còn ứ lại.
* Editor: truyện đã được 1k lượt đọc, tuy không nhiều (flop chết đi được) nhưng cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ mình. Những người ủng hộ mình mình đều nhớ tên hết á. Yêu mọi người ♡