Anh ước rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ biết đến những điều đó, cứ vô tư mãi mãi, cứ yên bình ngủ yên dưới cánh chim của anh như thế, không cần trưởng thành.
“Tôi cũng vừa đến đây mới phát hiện cô Ánh Tuyết đang ngủ trên mặt đất” Người giúp việc nói.
Kiêu Phong Khang xua tay nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Người giúp việc thức thời vội vàng rời đi, trở vê căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thự, để lại một không gian riêng cho hai người.
Kiêu Phong Khang chậm rãi đi tới, không lập tức bế cô lên mà dựa vào trên ghế sô pha, ngồi xuống thảm.
Đùi đặt dưới đỉnh đầu của cô.
Một ngón tay dài nhẹ nhàng gạt đi mớ tóc rối bù trên má cô, để khuôn mặt nhỏ còn đang ngái ngủ lộ ra trong mắt anh.
Anh chăm chú tập trung ngắm nhìn cô, ánh mắt trào dâng vẻ trìu mến.
Lông mi càng lúc càng run rẩy hơn.
Dường như thực sự không thoải mái, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, trông thật đáng thương: “Tình cảm đó, sao chú có thể nói thu hồi là thu hồi được chứ? Lại… còn mập mờ với những người phụ nữ khác… hơn nữa đêm còn không thèm về ngủ… chú thật sự rất đáng ghét”
Kiêu Phong Khang nghe những lời phàn nàn của cô trong giấc mơ, chỉ cảm thấy quá dễ thương quá đáng yêu.
Anh không nhịn được bế cô lên khỏi mặt đất rồi để cô ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt.
Sự ấm áp, mềm mại, được anh ôm vào lòng, tất cả những u ám mà cô đã trải qua trong hai ngày qua đều biến mất trong khoảnh khắc này.
Bị di chuyển nên Du Ánh Tuyết giật mình tỉnh dậy.
Đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy anh thì lại lập tức trợn to nhìn anh chằm chằm, trong lời nói có chút tức giận: “Cháu không muốn mơ thấy chú…
chú đáng ghét như thế…
Kiêu Phong Khang buồn cười.
“Vậy thì bây giờ đã nằm mơ thấy rôi, phải làm sao đây? Hay là… tôi đi ngay bây giờ nhé?”
Anh nói rồi làm như thật sự muốn buông tay Du Ánh Tuyết ra.
Dường như Du Ánh Tuyết sợ anh thực sự rời khỏi đây, trái tim cô thắt lại, vô thức ôm chặt lấy anh, căm ấn vào vai anh.
Bị cô ôm như vậy, Kiều Phong Khang thỏa mãn nhắm mắt lại.
Du Ánh Tuyết cắn môi: “Sao chú lại về? Không phải cả đêm đều không muốn về sao?”
Kiêu Phong Khang nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Tỉnh rồi?”
“Cháu tỉnh lại lâu rồi.” Thật ra lúc vừa mới nói đau, đúng là cô vẫn đang ngủ, nhưng sau mỗi lần bị di chuyển cô lại lập tức trở nên tỉnh táo.
Du Ánh Tuyết nói chuyện, ánh mắt không ngừng băn khoăn liếc qua cổ áo Sơ mi của anh.
Mặc dù không để lại dấu vết nhưng Kiều Phong Khang vẫn có thể nhìn ra được.
“Đêm nay tôi chưa gặp người phụ nữ nào” Anh chủ động thẳng thắn.
“Cháu mới không thèm quan tâm đến việc chú gặp những người phụ nữ khác” Du Ánh Tuyết mạnh miệng lẩm bẩm, rồi lại nhìn anh chằm chằm và hỏi: “Nhưng tại sao chú lại tắt máy?”
“Điện thoại bị hết pin, vốn dĩ tôi định vê nhà sớm hơn, nhưng lại có việc đột xuất phải làm nên lại đến một nơi khác.”
Kiêu Phong Khang trả lời. Sau đó, anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô.
Là ảo giác sao?
Hoàn toàn không có sự tức giận và phẫn nộ trong mắt cô. Thay vào đó là sự quyến luyến, nỗi nhớ nhung da diết đang loanh quanh trong mắt cô.
“Em không muốn cắt đứt quan hệ tôi nữa sao?” Giọng anh trở nên ấm áp hơn.
..’ Du Ánh Tuyết cắn môi, cảm thấy xấu hổ: “Cái đó… hôm đó chỉ là diễn trò thôi, ai bảo chú ngốc như vậy.”
… Như vậy là tại anh quá ngốc sao?
“Em không nghĩ là tôi xấu tính, tôi ích kỷ, tôi đáng ghét sao?”
Du Ánh Tuyết vội ho khan một tiếng rồi ngẩng đầu lên: “Bây giờ chú «in lỗi cháu vì chuyện đã xảy ra ngày ôm qua, cháu… cháu sẽ cân nhắc ‹hông giận chú nữa.
Kiêu Phong Khang nhìn đôi mắt sáng rực của cô, chỉ cảm thấy trái tim ung động.