Mặc dù Lâm Vân Thanh không xoay người về phía anh nhưng bà ấy lại ngoái đầu lại.
“Hy vọng bác đừng nói cho Du Ánh Tuyết biết chuyện trước kia giữa bác và nhà họ Kiều chúng tôi. Cô ấy vẫn còn là một đứa bé, chắc chắn sẽ không chịu nổi chuyện này. Hơn nữa, tôi hy vọng cô ấy sẽ không phải gánh chịu những sai lầm mà người lớn gây ra” Từng câu từng chữ mà Kiều Phong Khang nói đều chứa đựng sự yêu thương, nuông chiều và bảo vệ đối với Du Ánh Tuyết.
Lâm Vân Thanh nghe được những lời này cũng cảm thấy cảm động, bà ấy nhìn ra được Kiều Phong Khang thật tâm với con gái mình. Chỉ tiếc… suy cho cùng thì bọn họ vô duyên với nhau.
“Cậu Khang có thể nghĩ được như thế thì tốt quá, ý của chúng ta vừa hay lại giống nhau”
Nghe những lời này của Lâm Vân Thanh, Kiều Phong Khang mới yên tâm mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở bên biệt thự.
Trời dần tối đen, Du Ánh Tuyết gọi điện thoại đến bệnh viện, cô vốn muốn hỏi thăm điều dưỡng tình hình của mẹ mình, nhưng không ngờ bà ấy vẫn chưa ngủ.
“Ánh Tuyết, sáng sớm mai con đến bệnh viện một chuyến nhé, mẹ có chuyện muốn nói với con”
“Dạ” Du Ánh Tuyết đáp lại.
“Mẹ không thoải mái ạ? Nghe giọng mẹ có vẻ không tốt như buổi sáng.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau”
Du Ánh Tuyết lại gọi thêm lần nữa, vẫn là giọng nói lạnh lùng và máy móc đó.
Cô nằm xuống giường lấy gối ôm đầu kêu “aaaa'”, lập tức càng thêm phiên muộn, càng thêm bực bội.
Thực sự là không có ai đáng ghét hơn Kiều Phong Khang mà.
Du Ánh Tuyết nằm trên giường trằn trọc lật qua lật lại, suy nghĩ lung tung, cuối cùng chán quá lại chạy xuống sảnh dưới nhà xem tỉ vi cho đỡ chán.
Tựa vào ghế sô pha, bóng người chiếu xuống mặt đất, cô xem bộ phim truyền hình không có gì bổ ích.
So với sự lo lắng, bất an, bồn chồn vừa rồi thì cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi có tivi làm mất năng lượng của mình.
Du Ánh Tuyết xem một chút thì cảm thấy buồn ngủ, mí mắt của cô ngày càng nặng hơn.
Tiếng xe bíp bíp vang lên.
Một chùm ánh sáng xuyên qua bóng tối của màn đêm.
Ngay sau đó người giúp việc vội vàng chạy ra mở cửa biệt thự.
“Cậu chủ.” Người giúp việc cúi đầu chào, thấp giọng nói.
“Ừ” Kiều Phong Khang đáp, sau đó kéo cà vạt ra khỏi cổ, tiện tay ném vào tay người giúp việc.
Anh đưa mắt thoáng nhìn qua thì thấy một bóng dáng nhỏ nhắn cuộn tròn trên thảm đập vào mắt.
Tia sáng trong đáy mắt sâu thẳm, tràn đầy vẻ dịu dàng trìu mến.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ngoan ngoãn cuộn mình thành một cục như một chú mèo con.
Mái tóc đen xõa tung trên tấm thảm trắng, trong bối cảnh đen trắng nổi bật, cô toát ra một sức lôi cuốn chết người.
“Tại sao lại để cô ấy ngủ dưới đất?”
Kiêu Phong Khang nói, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó một lúc lâu, không thể dời đi.
Làm sao anh có thể buông bỏ một vật nhỏ như thế này?
Làm sao anh có thể nhãn tâm chia sẻ với cô những chuyện xấu cả đời mình được?