Để dỗ dành bé cưng An Đồng, ngày nào Hình Lệ Hiên cũng đều đặn gửi hoa cho cậu, hơn nữa còn cố ý mỗi ngày đưa tới một bó hoa khác nhau.
Du An Đồng cười tít mắt, rủ hội chị em phụ nữ lại ngồi cắm hoa với mình.
Mẹ Hình gọi cả Hình Âm và Du An Nam xuống lầu chơi, cô nhỏ nhìn mớ lộn xộn trên bàn liền lên tiếng: "Ờm, em, em không rảnh tay lắm, mọi người làm đi, em không tham gia đâu."
Trái ngược với sự lúng túng của Hình Âm, em gái An Nam lại rất hào hứng, cô bé nhìn động tác thuần thục của anh trai ngạc nhiên nói: "Anh ơi, anh biết cắm hoa hả?"
"Ừm, trước kia rảnh rỗi nên có xem qua."
Du An Đồng rút ra một cành hoa thủy tiên[1], sau đó cầm kéo cắt bỏ khoảng 2 cm phần thân rồi cắm vào bình, "Nhưng anh gà lắm, nếu em muốn học thì để mẹ dạy cho."
Nhắc tới hai chữ "trước kia", An Nam nghĩ có lẽ anh trai cô đang nói về thời gian sau khi gả đến nhà họ Hình, nhưng mẹ Hình lại nghĩ dường như cậu đang nói về thời điểm ở nhà họ Du. Thành ra chẳng một ai phát hiện được sự bất thường cả.
Mẹ Hình nhìn cậu bật cười: "Đồng Đồng cắm hoa còn đẹp hơn mẹ, nói gà mờ thế thì sao mẹ dám cắm hoa với con đây."
Mẹ Hình thích những loài hoa có màu sắc trang nhã, khác với Du An Đồng thích chọn những bông hoa có màu sắc rực rỡ và chói mắt.
"Mẹ xem nè, bình hoa của chúng ta mỗi bên một vẻ. Của mẹ nhìn kiểu gì cũng thấy sang trọng, rất thích hợp đặt ở phòng họp lớn. Còn của con thì hợp phòng riêng, màu sắc ấm áp dễ khiến người ta vui vẻ và hạnh phúc."
"Cái miệng của con đúng là ngọt nhất nhà mà." Mẹ Hình được cậu khen ngợi, nụ cười cứ vương mãi trên môi.
Ba người tụm lại bàn bạc, mãi lát sau mới đặt thành phẩm lên bàn.
"Hoa, hoa, làm mật nuôi hoa!" Bé con Judy tung tăng xuống lầu, vừa liếc mắt đã phát hiện những bông hoa xinh đẹp nằm trên bàn.
Cô nhóc cẩn thận chạm nhẹ lên cánh hoa mỏng manh, thỉnh thoảng lại cúi người chun mũi khẽ ngửi thử.
Du An Đồng lấy điện thoại ra, không kìm được mà chụp cho Judy vài tấm. Hình ảnh bé con mũm mĩm nhắm mắt thưởng thức bên bình hoa hồng thật sự quá thơ mộng, khiến cậu cảm giác hóa ra Judy cũng không nghịch ngợm như cậu nghĩ.
Đáng tiếc, suy nghĩ đó đã bị đá bay khi cậu uống xong cốc nước. Nhóc ác ma nhân lúc chẳng ai trông nom, lập tức ngắt hết mớ cánh hoa xuống. Sau đó, con bé hất tung đống hoa ấy lên không trung, dưới làn mưa hoa khẽ xoay vòng đầy duyên dáng rồi bật cười thích thú, tựa như một bé tiên nữ nhỏ nhắn đáng yêu.
Đối với Judy, Du An Đồng quả thật giận không nổi, bởi nghịch thì cũng nghịch đấy nhưng đôi lúc lại đáng yêu tới mức chẳng nỡ nặng lời.
May mắn sau vụ ngắt hoa này, ác ma Judy đã phải theo cha mẹ trở về Mỹ.
"Hẹn gặp lại, bác hai!"
Judy lưu luyến ôm Du An Đồng, con bé cầm lồng đèn hình con heo, âm thanh giòn giã đáp: "Anh Đồng Đồng, em sẽ nhớ anh!"
Du An Đồng vẫy tay trả lời: "Anh cũng thế."
Cả nhà Hình Âm rời đi, Du An Nam cũng xin phép trở về để tiếp tục đi học.
Thảm trong nhà bị Judy phá nát, cuối cùng chỉ có thể thay cái mới.
"Hình Lệ Hiên, cái đồ lừa đảo!"
Sau khi viếng thăm hết dàn thân thích bên nhà chồng, Du An Đồng bắt đầu ngồi xuống đếm tiền mừng tuổi, tuy cậu cũng kiếm được không ít đó nhưng cậu cũng phải lì xì lại cho tụi nhỏ, thế hóa ra vẫn huề vốn mà.
Du An Động trút giận lên người chồng mình: "Anh nhìn xem, có hoàn vốn đâu!"
Hiển nhiên, Hình Lệ hiên cũng quên béng đi chuyện này, hắn nhìn cuốn truyện cổ tích mà mình chuẩn bị đọc cho con nghe, nhanh trí lấp liếm: "Không sao, chờ lúc Tiểu Niên sinh ra, để con trai khiến đám người đó xì tiền."
Thề với lòng, chưa bao giờ cả dòng họ Hình lẫn bạn bè của hắn nghĩ đến cái tên giàu có một phương này sẽ nhắm tới túi tiền của bọn họ một cách trắng trợn như thế.
"Thôi quên đi." Du An Đồng cười nói, "Cái số tiền ấy kiểu gì cũng bay đi à."
Bản thân tự kiếm ra tiền vẫn là phương án an toàn nhất.
Du An Đồng nằm xuống, khẽ vỗ nhẹ bụng: "Nhanh kể chuyện cho con của em nghe nào."
Hình Lệ Hiên lật sách, sau đó nằm sấp xuống cạnh eo của An Đồng nhỏ giọng nói: "Hôm nay, ba lớn kể con nghe truyện Bạch Tuyết và Bảy chú lùn nhé, ngày xửa..."
Từ góc độ này, Du An Đồng có thể thấy được gò má anh tuấn, hàng lông mi dài lẫn sống mũi cao ngất của người kia. Đôi môi mỏng khẽ đóng mở, âm thanh trầm thấp từ tính của hắn tựa như đàn cello, vang lên giữa gian phòng rộng lớn.
Đệt, tên đàn ông xấu xa này đẹp trai quá!
Du An Đồng có hơi ghen tị với nhóc con trong bụng mình, bé con vậy mà có thể khiến đối phương nghiêm túc kể chuyện cổ tích cho nó nghe.
Du An Đồng si mê ngắm nghìn chồng, bất chợt lên tiếng: "Con em bảo, nó không muốn nghe cái này."
Hình Lệ Hiên vừa ngẩng mặt thì bắt gặp nụ cười của vợ nhỏ, cậu vỗ nhẹ lên tay hắn nói: "Nhìn em làm gì, là con anh không muốn nghe."
Hình Lệ hiên bất đắc dĩ phối hợp theo trò đùa của cậu: "Vậy em hỏi bé con giúp anh, nó muốn nghe gì?"
Du An Đồng làm bộ đáp: "Con nói, ba ơi, con muốn nghe Người đẹp ngủ trong rừng."
Ánh mắt Lệ Hiên chợt dịu dàng vô cùng, "Thế để ba kể cho cưng nghe truyện Người đẹp ngủ trong rừng nhé."
"Anh cố ý đúng không?" Du An Đồng trợn mắt, cậu thề cái tên này cố ý xưng ba là để cho cậu nghe.
"Cố ý gì cơ?" Hình Lệ Hiên giả ngu, "Là cục cưng nói muốn nghe Người đẹp ngủ trong rừng mà, ba hiển nhiên phải thỏa mãn mong muốn của cục cưng rồi."
"Anh, tên xấu xa này." Du An Đồng hờn dỗi đá hắn một cái, lầm bầm bảo: "Cục cưng của anh là em mà."
Hình Lệ Hiên nhanh chóng nắm được cổ chân của cậu, "Em nói gì, anh không nghe rõ."
Du An Đồng cố gắng cử động bàn chân: "Ông xã đáng ghét, em mới là cục cưng của anh."
Cục cưng là xưng hô đặc biệt của Lệ Hiên dành cho cậu, người khác có nghĩ cùng đừng hòng, ngay cả bé con cũng thế.
Du An Đồng nghịch ngợm trong chăn, đúng lúc này chân cậu vô tình đụng trúng chỗ nào đó khiến Lệ Hiên không khỏi hít mạnh một hơi. "Cục cưng, đừng quậy anh."
"Đáng đời!" Du An Đồng như cố ý đụng thêm chỗ đó vài lần nữa. "Cho chừa tội bắt nạt em."
"Tổ tông của anh ơi, đừng lộn xộn." Hình Lệ Hiên nhanh chóng ôm chặt cậu dỗ dành, "Anh đâu có bắt nạt em, anh là đang thương em."
"Chồng ơi," Du An Đồng cảm nhận được thân dưới của chồng mình rõ ràng đang có xu hướng phất cờ khởi nghĩa, cậu nhướn người hôn lên cằm hắn nói, "Vậy chồng thương em có được hay không?"
Yết hầu của Lệ Hiên hơi nhúc nhích, hiện tại nếu An Đồng muốn mạng hắn, hắn sẽ chẳng ngần ngại dâng lên cho cậu. Đè xuống ham muốn mãnh liệt, người nọ khàn giọng đáp: "Cục cưng, chỉ một tháng nữa thôi."
Du An Đồng hiển nhiên biết bây giờ cả hai không thể lăn giường nhưng cậu vẫn không buông hắn ra. Dù sao được người kia ôm hôn cũng đủ thoải mái rồi.
Nửa tiếng sau, Du An Đồng yên tâm chìm vào giấc ngủ, đáng thương Lệ Hiên bị cậu ghẹo tới cương cứng nhưng chỉ dám đợi lúc cậu đã ngủ sâu, lặng lẽ rời giường rồi vào nhà vệ sinh giải quyết.
——
Ngay khi kỳ nghỉ Tết của chủ nhiệm Khổng kết thúc, Hình Lệ Hiên lập tức đưa Du An Đồng đến bệnh viện kiểm tra.
"Chủ nhiệm, kết quả siêu âm B là một đứa đúng không?" Du An Đồng nằm trên giường, lo lắng hỏi vấn đề khiến cậu đau đầu mấy bữa nay.
Một lát sau, chủ nhiệm Khổng đặt đầu dò qua một bên trả lời: "Đúng vậy, từ kết quả cho thấy, cậu chỉ có một túi thai, đồng nghĩa chỉ có một thai nhi thôi."
Vì lần trước phát hiện giấy lau của bệnh viện quá thô ráp nên hôm nay Hình Lệ Hiên đã chu đáo mang theo một ít khăn giấy ở nhà, sau đó giúp vợ nhỏ lau sạch lớp gel siêu âm trên bụng rồi chỉnh sửa lại quần áo cho cậu.
"Lần này em yên tâm rồi chứ."
Du An Đồng thỏa mãn gật đầu: "Ừm."
Một đứa thì miễn cưỡng trong khả năng chịu đựng chứ hai đứa thì không nhé.
Sau khi tiến hành kiểm tra toàn diện lần nữa, chủ nhiệm Khổng nhìn kết quả cất lời: "Tất cả chỉ số đều bình thường, chỉ là cân nặng của cậu khá thấp. Cần bổ sung dinh dưỡng hợp lý nhưng tránh lạm dụng đồ bổ quá nhiều."
Ra khỏi bệnh viện, Du An Đồng xoa bụng khó hiểu: "Mỗi ngày em ăn nhiều như thế, sao cân nặng vẫn thấp nhỉ?"
Hình Lệ Hiên: "Mấy thứ em ăn có cái nào là giàu dinh dưỡng đâu. Hầm canh gà, canh sườn thì không thích, lát nữa về tịch thu hết mớ đồ ăn vặt của em."
"Đừng mà!" Du An Đồng bĩu môi, "Ăn cơm là được chứ gì, em không kén ăn nữa, anh đừng tịch thu đồ ăn vặt của em."
Hình Lệ Hiên bất đắc dĩ thở dài, sao càng lúc vợ nhỏ càng như đứa bé tới tuổi phản nghịch không chịu nghe lời thế này.
Vừa đặt chân vào cửa, đôi chồng chồng trẻ lập tức phát hiện hôm nay nhà họ Hình đón tiếp vài vị khách không mời mà tới.
Trên ghế sofa, người chẳng thể quen thuộc hơn – Thẩm Vân Thanh, nhưng kế y thì lại là một ông lão lớn tuổi lạ mặt, đầu tóc hoa râm, tay thì cầm gậy chống chuyên dụng của người già.
Du An Đồng hơi chau mày, vô thức liếc qua chồng mình: "Sao cậu ta tới đây vậy?"
Hình Lệ Hiên không tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra: "Không sao, cứ vào nhà đi."
"Giám đốc Hình, tôi dẫn đứa nhỏ không hiểu chuyện nhà tôi tới nhận lỗi với cậu." Ông lão vừa thấy hắn trở về, nhanh chóng cầm gậy đứng dậy.
Người này ắt hẳn là Thẩm Ân – gia chủ lúc trước của nhà họ Thẩm. Kể từ lúc giao lại sản nghiệp cho đứa cháu lớn mà mình luôn tự hào, ông bắt đầu dưỡng lão ở nhà không nhúng tay vào chuyện kinh doanh nữa. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ người thừa kế do chính tay mình chọn lại chọc vào người không nên chọc, đắc tội với nhà họ Hình.
Không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của Thẩm gia sụp đổ, Thẩm Ân chỉ đành vác bộ xương già đến nhà đối phương, đè xuống cái tôi trong lòng hy vọng cậu lớn nhà Hình bỏ qua cho bọn họ.
Hình Lệ Hiên chẳng buồn nhìn Thẩm Ân, hắn quay sang hỏi An Đồng: "Em muốn lên lầu trước không?"
Lúc này, Du An Đồng mới nhớ đến việc chồng mình từng nói sẽ giải quyết Thẩm Vân Thanh cho cậu, nhìn tình hình trước mặt coi bộ hắn đã sớm ra tay rồi. Lòng hiếu kỳ rất nhanh trỗi dậy, An Đồng lắc đầu muốn ở lại coi trò hay.
Hình Lệ Hiên cũng không ép cậu, gương mặt lạnh lùng quan sát hai vị kia: "Nếu cháu nhớ không nhầm thì năm nay giám đốc Thẩm đã hai mươi bảy rồi nhỉ? Cũng không còn là trẻ nhỏ nữa, chẳng lẽ chuyện gì nên làm và không nên làm còn không rõ sao?"
"Đã có gan làm thì cậu cũng nên tự lường trước được hậu quả mình nhận lại."
Hình Lệ Hiên rũ mắt, giọng điệu từ tốn đầy thờ ơ. Mỗi một từ hắn nói ra chẳng khác gì nhát búa đòi mạng, khiến Thẩm Vân Thanh cắn chặt môi vô thức run rẩy.
Người đàn ông này không có ý định buông tha cho y.
Rõ ràng Du An Đồng không bị làm sao, nhưng Hình Lệ Hiên vẫn nhắm đến công ty của nhà họ Thẩm, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không định để họ có đường lui.
Thẩm Ân hiển nhiên cũng phát lạnh với thủ đoạn của đối phương nhưng ông không thể nhìn sản nghiệp nhà mình bị hủy trong tay đứa cháu này được. Ông cố nặn ra nụ cười, gương mặt già nua hơi nhăn lại trông như vỏ trái cam: "Là tôi dùng từ không đúng, mong giám đốc Hình thông cảm. Vân Thanh nhất thời hồ đồ, nó cũng đã biết sai, mong cậu tha lỗi cho nó."
Thẩm Ân nhanh trí kéo Thẩm Vân Thanh qua: "Nhanh xin lỗi cậu Hình đi."
Sắc mặt Thẩm Vân Thanh hơi tái đi, vừa nhìn đã thấy năm vừa qua y sống cũng chẳng tốt gì, y khàn giọng lên tiếng: "Giám đốc Hình, em sai rồi, em không nên gây chuyện với Tiên Nhân Yến."
Hình Lệ Hiên: "Tự bản thân cậu nói mình kiếm chuyện với Tiên Nhân Yến, vì thế lời xin lỗi này cậu không nên nói với tôi."
Du An Đồng đang lắc lắc bàn chân, ngả lưng trên sofa xem trò vui, bỗng nhiên bị kéo vào, cậu vội ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ như kiểu tôi chuẩn bị xong rồi, cậu có thể xin lỗi.
Thẩm Vân Thanh nhìn cậu, sự không cam lòng lóe lên trong nháy mắt: "Giám đốc Du, tôi – xin – lỗi."
Du An Đồng nghiêng đầu, không nể mặt mà vạch trần: "Có phải anh không cam tâm tình nguyện không?"
Thẩm Vân Thanh nghĩ đến sản nghiệp của nhà mình chỉ có thể siết chặt tay: "Nào có, tôi thật sự muốn xin lỗi cậu. Chuyện trước kia là do tôi sai."
Thẩm Ân cũng vội vàng giải thích: "Tuổi trẻ mà, dễ nóng nảy, không biết trời cao đất rộng nên nhất thời đi sai đường. Nhớ nhiều năm trước, nhà họ Thẩm với tổ tiên cậu cũng xem như thân thiết, tuy mấy năm gần đây không qua lại nhiều nữa nhưng phần tình cảm này cũng không vì thế mà bị vứt bỏ đúng chứ.
Hôm nay, coi như lão già này cậy già lên mặt, mong giám đốc Hình và cậu Du nể mặt mũi lão, cũng như nể tình Vân Thanh không gây hại quá mức với cậu Du, tha cho nhà họ Thẩm một con đường sống."
Du An Đồng cười đáp: "Ngài nói những lời này, có khác gì nói tụi cháu lòng dạ độc ác đâu. Ngài biết vì sao Thẩm Vân Thanh không gây hại quá mức không, vì những kế bẩn của anh ta đều bị cháu xử lý hết chứ không phải vì anh ta không đủ tàn nhẫn. Nếu cháu không kịp giải quyết, hậu quả thế nào hai người cũng hiểu?
Sợ là so với nhà họ Thẩm hiện tại càng thê thảm hơn nhiều. Thứ cho cháu suy bụng ta ra bụng người, nếu là ngài thì một tiếng xin lỗi có đủ để ngài tha thứ không?"
Gương mặt Thẩm Ân trầm xuống, ông giơ gậy chống mình lên giáng xuống người Vân Thanh: "Súc sinh! Mặt mũi nhà chúng ta đều bị anh ăn sạch, bây giờ anh nói tôi đối mặt với liệt tổ liệt tông trên trời như thế nào đây? Hôm nay nếu không khiến cậu Du tha thứ cho mình được, coi như nhà họ Thẩm này không có đứa cháu bất hiếu là anh!"
"A!" Thẩm Vân Thanh bị đánh tới mức run rẩy lảo đảo, y cắn răng không nói một lời nào.
Âm thanh nặng nề kia khiến Du An Đồng không khỏi thấy nhức nhối. Lão già này xem ra muốn diễn khổ nhục kế, bỏ xe lấy tướng, trước mặt cậu và Lệ Hiên vạch rõ quan hệ nhà họ Thẩm với Thẩm Vân Thanh, nói thẳng ra nếu muốn báo thù cậu chỉ cần trút lên người y chứ đừng đổ lên nhà họ chứ gì?
Dù sao Thẩm Ân cũng lớn tuổi, đánh vài gậy đã mệt bở hơi tai nhưng thấy hai người không phản ứng, chỉ đánh cắn răng dùng sức đánh tiếp.
"Được rồi, đừng đánh nữa." Du An Đồng lạnh nhạt can ngăn, đến cuối cùng cậu cũng chẳng phải kiểu người máu lạnh tới thế, thôi thì xem như tích đức cho bé con trong bụng vậy.
Du An Đồng nói với Hình Lệ Hiên: "Cứ theo luật cạnh tranh thương mại bình thường rồi xử lý đi."
Nhà họ Thẩm không phải gia tộc nhỏ, nếu Hình Lệ Hiên ra tay hẳn đã phải tốn không ít sức lực. Mà cậu cũng không khùng đến mức thánh mẫu mà làm ngơ tâm huyết của chồng mình, mua lại sản nghiệp nhà kia cũng được, khống chế cổ phần cũng được, nói chung là nên xử lý thế nào thì xử lý thế đấy, miễn đạt được lợi ích là được.
Không đuổi tới đường cùng, bỏ qua tư thù riêng, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Du An Đồng.
"Haiz!" Thẩm Ân thở dài nặng nề, hai vai thả lỏng bớt, ông biết đây là kết quả tốt nhất mà mình có thể dành được cho nhà họ Thẩm.
Chỉ là cuối cùng cơ nghiệp huy hoàng của Thẩm gia vẫn bị hủy trong tay ông.
Thẩm Ân chống gậy, bước đi tập tễnh, Thẩm Vân Thanh nhịn đau muốn dìu ông, lại bị ông lạnh lùng đẩy ra: "Cút ngay, nhà họ Thẩm không có đứa cháu như anh!"
Đợi đến lúc hai người kia đi khuất, Du An Đồng bắt chéo chân, hất cằm nhìn chồng cậu nói: "Chúng ta cũng tính sổ tí đi."
Hình Lệ Hiên giật mình, khí thế lạnh lùng với cứng rắn lúc nãy bỗng nhiên bay đi đâu mất tiêu: "Cục cưng, anh có gây thù với em đâu?"
Không phải hắn vừa mới giúp vợ nhỏ xả giận sao, rồi mắc gì không được thưởng mà lại bị tính sổ vậy.
Du An Đồng hừ lạnh đáp: "Nói, sao anh lại nhớ rõ tuổi tác của Thẩm Vân Thanh hả?"