Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 9: Cây ớt biết mở khóa



Lúc thôn dân bắt đầu khôi phục cuộc sống trước kia, Chu Bách Triết vẫn thực thâm tình chăm chú nhìn hai quả ớt nhỏ của mình.

Mỗi lần có người đi ngang qua, Chu Bách Triết liền cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, sợ người ta vươn tay ngắt quả ớt nhỏ nhắn xinh xắn của mình.

Chạng vạng tối, lúc một nhà A Ngưu dùng cơm, Chu Bách Triết vừa thâm tình chăm chú nhìn quả ớt của mình vừa quan sát xem những cây ớt khác có sản lượng kết quả thế nào.

Căn cứ theo quan sát thì mỗi cây ớt có thể kết ba đến năm quả, dĩ nhiên trừ bỏ những cây không đủ dinh dưỡng thì chỉ kết được một hai quả.

Chu Bách Triết nhất thời có chút lo lắng, mỗi ngày cố gắng quang hợp cùng hút nước, tranh thủ để mình sinh trưởng thực tốt.

Trải qua một tuần, mọi người trong thôn chung tay góp sức sửa chữa, thôn làng thoát khỏi trận trùng triều trước đó, bắt đầu bận rộn với cuộc sống hằng ngày.

Mỗi ngày, đội săn sẽ mang về một hai con trùng biến dị, sau đó giao tinh hạch cấp không hoặc cấp một cho trưởng thôn.

Chu Bách Biết thực thèm muốn nhưng không thể làm được gì, cậu hận mình vì sao lại bất tỉnh nhân sự khi ấy, bằng không đã có thể thừa dịp hỗn loạn trộm thêm vài viên tinh hạch, tích góp tích phân.

Hiện giờ tất cả tinh hạch đã bị trưởng thôn thu lại, cũng không biết để ở đâu.

Hằng ngày vào lúc nửa đêm, Chu Bách Triết vẫn không quên rèn luyện tinh thần lực, điều khiển nhóm tiểu đệ di chuyển ra xa, tranh thủ có ngày có thể điều khiển chúng đi một vòng quanh thôn.

Chẳng qua hiện giờ cậu chỉ có thể điều khiển chúng di chuyển trong phạm vi năm trăm mét.

Tối hôm sau, Chu Bách Triết tiếp tục điều khiển thực vật, lần này cậu có thể điều khiển lên sáu trăm mét, ngày thứ ba là bảy trăm mét.

Điều này chứng minh tinh thần lực của cậu đang không ngừng gia tăng.

Ngày thứ tư khi tỉnh lại, Chu Bách Triết loáng thoáng cảm nhận được ở một vị trí trong thôn tỏa ra hương vị tuyệt vời của tinh hạch, nó không ngừng hấp dẫn cậu.

Cũng không biết có phải vì lực cảm giác của cậu mạnh lên hay không mà mấy ngày trước vẫn không hề có chút cảm giác nào nhưng càng lúc đối với tinh hạch lại càng nhạy cảm hơn, mỗi ngày Chu Bách Triết đều phải cố gắng chế trụ khát vọng của mình đối với tinh hạch, cả cây ớt đều sắp mắc bệnh tương tư.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu chắc chắn sẽ gầy sọm mất.

Nhìn quả ớt của mình, không biết có phải ảo giác hay không, Chu Bách Triết cảm thấy quả ớt của mình có chút uể oải, tựa hồ ỉu xìu hẳn.

Vì thế, vì quả ớt nhỏ, cũng vì chính mình, cậu nhất định phải tới xem một chút.

"Nghe nói qua vài ngày nữa đội săn sẽ mang tinh hạch ra ngoài bán à?"

"Còn sớm lắm, phải hai tháng nữa lận."

Từ xa xa truyền tới tiếng nói chuyện hấp dẫn Chu Bách Triết, cậu chăm chú lắng nghe.

"Xảy ra chuyện gì à? Phi thuyền tinh tế không phải mỗi thàng đều đi ngang qua nơi này sao?" Âm thanh người này có vẻ rất kinh ngạc.

"Nghe nói là phiến tinh tế này xảy ra chuyện, cụ thể là gì thì không biết, chủ phi thuyền kia sợ xảy ra chuyện nên dời lại qua hai tháng nữa mới đi."

"Hi vọng không phải là do đám trùng biến dị kia."

Hai người vừa nói vừa nhịn không được than thở, thực lo âu về tương lai.

Cuộc sống cực khổ này rốt cuộc phải chịu đựng đến bao giờ a.

"Đi thôi, tới chỗ khác nhìn một chút."

Dứt lời, tiếng bước chân dần dần đi xa rồi biến mất.

Chu Bách Triết không khỏi trầm ngâm vài giây, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa, trong lòng có quyết định.

Tối nay cậu quyết định phải đi trộm tinh hạch, cậu không muốn làm một cây ớt chỉ thiên cả ngày lo âu bị nhân loại bứt quả xào nấu nữa.

Chu Bách Triết biết, số tinh hạch này đối với thôn dân rất quan trọng, thế nhưng nếu không trộm thì cậu sẽ chết. Có tinh hạch rồi, cậu trở nên cường đại thì có thể bảo hộ thôn dân, cậu có dự cảm trùng triều vẫn chưa kết thúc.

Buổi trưa, A Ngưu là một thành viên của đội săn từ sớm đã theo đại đội lên đường, vợ A Ngưu cũng bắt đầu bận rộn, hiện giờ sức khỏe Tiểu Tây kém hơn trước nên chỉ có thể ngồi trên băng ghế, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt đã sớm mất đi sức sống.

Vợ A Ngưu thấy con như vậy vẫn luôn không nhịn được nước mắt.

Chu Bách Triết cũng rất thương hại đứa bé này.

Đêm đó, Chu Bách Triết mở mắt ra quan sát một vòng xung quanh.

Vạn vật tĩnh lặng, tất cả thôn dân đều chìm vào giấc ngủ, cả thôn làng chỉ còn tiểu đội bảy người tuần tra kiểm soát, đề phòng trùng biến dị tập kích.

Chu Bách Triết động tâm, điều khiển ba tiểu đệ tiến ra khỏi đất, sau đó bảo chúng cào đất moi rễ của cậu ra.

"Khiêng ta đi vào thôn." Chu Bách Triết hạ lệnh.

Ba ớt tiểu đệ nhanh chóng dùng cành lá của mình quấn thành dây thừng, sau đó khiêng Chu Bách Triết mềm nhũn chạy vào trong thôn.

"Chờ chút!" Chu Bách Triết vô lực rũ thấp đầu cùng tay chân vội vàng nói: "Nâng đầu ta lên, ông không nhìn thấy gì cả."

Ba ớt tiểu đệ bối rối, có chút khó hiểu với mệnh lệnh này, chúng không biết làm một cây ớt thì đầu rốt cuộc là phần nào.

Chu Bách Triết lập tức đoán được nguyên nhân ba cây ớt tiểu đệ không phản ứng, nhất thời đơ mặt ớt nói: "Nâng cái cành ở trên cùng lên, đó chính là đầu ta."

Ba ớt tiểu đệ lập tức GET mệnh lệnh này, sau đó nâng cao phần cành trên cùng của Chu Bách Triết, dùng thế tám người khiêng đại kiệu chạy sâu vào thôn, lưu lại những dấu vết chằng chịt không rõ là cái gì.

"Đúng đúng đúng, tiếp tục đi tới trước." Chu Bách Triết mềm nhũn nằm úp sấp quan sát xung quanh, cố gắng cảm thụ phương hướng của tinh hạch.

Hoàn cảnh xung quanh mặc dù tối om, ánh trăng treo trên cao có màu đỏ như máu làm đại địa trông càng quỷ quyệt âm u hơn, thế nhưng đối với Chu Bách Triết, bóng tối hoàn toàn không ảnh hưởng tới tầm mắt của cậu.

Cũng không biết với thân thể hiện giờ, rốt cuộc có thứ gọi là mắt không nữa.

Thế nhưng Chu Bách Triết căn bản không dư tinh lực để nghĩ tới chuyện này, cậu hết sức chuyên chú cảm thụ tinh hạch, không biết với tinh thần lực của mình hiện giờ có thể điều khiển nhóm tiểu đệ tìm được tinh hạch hay không.

Nếu nửa đường cạn kiệt tinh thần lực thì đúng là rất vui...

Nói không chừng tới sáng mọi người sẽ phát hiện có vài bụi ớt chỉ thiên đột nhiên xuất hiện ở đây.

Chu Bách Triết bắt đầu có chút nôn nóng, ra lệnh cho ba tiểu đệ gia tăng tốc độ.

Rất nhanh, nhịp tim Chu Bách Triết bắt đầu nhanh hơn, mặc dù không biết thực vật rốt cuộc có tim để đập hay không, thế nhưng giờ phút này cậu thực sự rất kích động.

Bởi vì từ kho hàng trước mặt truyền tới khí tức vô cùng nồng đậm.

Đó chính là tinh hạch mà cậu đang tìm kiếm.

"Nhanh lên một chút." Chu Bách Triết khẩn cấp không thôi, vội vàng thúc giục.

Rất nhanh, trước một kho hàng được thôn dân đặc biệt gia cố vững chắc xuất hiện bốn gốc thực vật quỷ dị, ba gốc giống như hình thái nhân loại khiêng một cây ớt không chút động đậy, đứng nghiêm thật lâu.

Lúc này, Chu Bách Triết đang nghiên cứu một chuyện cực kỳ quan trọng, chính là làm sao để tiến vào trong.

Kho hàng cất giữ tinh hạch hiển nhiên là được gia cố chặt chẽ nghiêm mật, ngay cả một con ruồi cùng không lọt vào được, cửa sổ đóng chặt, cửa chính khóa kín, cánh cửa sắt nhìn rất chắn chắn, lại còn có thêm một cánh cửa chống trộm.

Tâm Chu Bách Triết trầm xuống, tinh hạch mình thèm muốn ở ngay trước mắt nhưng lại không lấy được, điều này bảo cậu làm sao nhẫn nhịn được?

Cũng may... cậu biết mở khóa.

May mắn nền khoa học kỹ thuật ở tinh cầu này cũng không quá khác biệt với địa cầu, cách làm khóa cũng khá tương tự, Chu Bách Triết cười hắc hắc hai tiếng, quả nhiên nắm nhiều kỹ năng không sợ thiệt, sớm muộn cũng có lúc phát huy tác dụng.

Nhìn đi, một cây ớt biết mở khóa, thế giới này còn ai làm được chứ?

Chẳng qua ngay giây tiếp theo, Chu Bách Triết liền cười không được, đắc ý không nổi nữa, trợn trắng mắt.

Bởi vì cậu không động đậy được.

Quả thực tình thế quá lúng túng.

Thế nhưng rất nhanh, Chu Bách Triết nghĩ tới một chuyện, mặc dù cậu không thể động nhưng cậu có nhóm tiểu đệ chân chó!

Chu Bách Triết nhìn một vòng xung quanh, rất nhanh liền tìm thấy cọng kẽm bị vứt bỏ, tiếp đó lệnh cho một ớt tiểu đệ mở khóa, chuyện này kỳ thực có bí quyết, chỉ cần xác định được bên trong lỗ khóa có hình dạng gì thì có thể mở được.

Thế nhưng ớt tiểu đệ không có tư tưởng nên căn bản không thể truyền đạt tin tức cho Chu Bách Triết, cũng may việc này không làm khó được cậu. Chu Bách Triết bảo nhóm tiểu đệ khiêng mình áp tới gần lỗ khóa, sau đó xuyên qua lỗ khóa quan sát một chút.

Bóng tối không thể ngăn trở tầm mắt Chu Bách Triết nên xuyên qua lỗ khóa, cậu mơ hồ nhìn thấy kết cấu bên trong, nhanh chóng vạch ra phương thức mở khóa, sau đó lệnh cho ớt tiểu đệ điều khiển cọng kẽm quẹo trái ba quẹo phải bốn, nhanh chóng mở cửa.

Vì thế, sau đó ba gốc ớt chỉ thiên tiểu đệ nghênh ngang khiêng Chu Bách Triết vào kho hàng, nhìn một vòng xung quanh. Chu Bách Triết phát hiện trong kho có rất nhiều xác trùng biến dị, còn có dược liệu không biết tên, dĩ nhiên làm cậu không thể dời mắt vẫn là hộp chứa tinh hạch.

Tinh hạch cơ hồ chất đầy hộp, trong đêm tối tỏa ra ánh sáng yếu ớt, đỏ trắng lẫn lộn đặc biệt bắt mắt.

Trừ bỏ hai màu sắc này, làm Chu Bách Triết cảm thấy ngạc nhiên là có một viên duy nhất màu cam.

Cũng chính viên tinh hạch này làm Chu Bách Triết có cảm giác cám dỗ mạnh mẽ nhất.

Nháy mắt, trong đầu Chu Bách Triết nổi lên một cụm từ đỏ cam xanh lá xanh lam tím.

Căn cứ theo màu đỏ là tinh hạch cao một suy đoán thì viên tinh hạch màu cam này rất có thể chính là tinh hạch cấp hai, hơn nữa chính là của con trùng biến dị muốn ăn cậu mấy hôm trước.

Cũng không biết nhiều tinh hạch như vậy có thể đổi được bao nhiêu điểm tích phân.

Chỉ nghĩ một chút thôi, Chu Bách Triết đã nhịn không được muốn lăn lộn.

"Mau nhét ta vào hộp!" Chu Bách Triết nhanh chóng ra lệnh với nhóm tiểu đệ.

Sau khi được đặt vào hộp, ý niệm khao khát năng lượng nhanh chóng dâng trào trong lòng Chu Bách Triết.

Trước lúc hấp thu, Chu Bách Triết thì thầm nói với nhóm thôn dân: "Thật xin lỗi vì không nói tiếng nào đã trộm tinh hạch, nhưng chờ tôi mạnh lên rồi, nhất định sẽ trả lại gấp mấy lần cho mọi người."

Giây tiếp theo, năng lượng không ngừng bị Chu Bách Triết hấp thu, tinh hạch ở xung quanh theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến mất.

Không biết qua bao lâu, Chu Bách Triết dần dần cảm giác được sức mạnh lan tràn khắp toàn thân, tinh thần lực trở nên vô cùng nhạy bén, giống như mỗi xó xỉnh trong kho hàng, thậm chí là một hạt bụi cũng thu hết vào đáy mắt.

Cảm giác kỳ diệu không thể giải thích này làm Chu Bách Triết có cảm giác thực bay bổng, thật lâu sau mới tìm lại được ngũ giác, lấy lại tinh thần, cậu phát hiện tinh hạch trong hộp đã biến mất hơn phân nửa.

Chu Bách Triết tiếp tục hấp thu số tinh hạch còn dư lại, thế nhưng khó hiểu phát hiện không hấp thu được nữa, tinh thần lực tựa hồ cũng tràn đầy.

Giống như đã ăn no rồi vậy...

Nhìn số tinh hạch còn lại, Chu Bách Triết cắn răng, từ kho hàng tìm ra vài tấm vải bố rồi lệnh cho nhóm tiểu đệ gói tinh hạch lại, nhanh chóng chạy đi, dĩ nhiên lúc rời đi còn không quên khóa cửa lại.

Mặc dù trong lòng rất áy náy với nhóm thôn dân, thế nhưng với trạng thái hiện giờ của cậu, đây là cách duy nhất để thay đổi khốn cảnh, chờ đến khi cậu mạnh mẽ rồi nhất định sẽ đền lại nhiều gấp mấy lần.

Làm người... không, làm ớt, nhất định không thể mất gốc, phải biết tri ân báo ơn!

Hấp thu tinh hạch xong, tinh thần lực của Chu Bách Triết rất nhạy bén, tầm mắt cũng rộng hơn trước nửa mét, mơ hồ cảm nhận được tiếng bước chân tới gần, cậu nhanh chóng lệnh cho nhóm tiểu đệ trốn tránh những người kia.

Nửa đêm nửa hôm, ba cây ớt chỉ thiên có hệ thống định vị nhạy cảm né tránh được nhóm canh phòng, trở lại mảnh ruộng của mình.

Sau đó, Chu Bách Triết lệnh cho nhóm tiểu đệ chôn tinh hạch vào hố của mình, sau đó mới trồng cậu lên trên, cuối cùng bảo ba tiểu đệ quay về hố, tiếp tục đóng giả một cây ớt chỉ thiên đơn thuần.

Hoàn mỹ che lấp hết tội chứng.

A, đây đúng là một ngày tốt đẹp a.

Nghĩ tới số tinh hạch nằm ngay dưới chùm rễ, Chu Bách Triết liền cảm thấy vui sướng không thôi.

Ớt sinh thế này đúng là quá thư thái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv