Giờ phút này, Chu Bách Triết cuối cùng mới hiểu được vì sao con trùng biến dị kia lại thống khổ như vậy.
Bởi vì thực sự quá cay!
Loại cay này căn bản không giống loại cay bình thường.
Chu Bách Triết căn bản không có mắt cũng không có đầu lưỡi nhưng khi bị chất khí màu đỏ kia bao lấy, ngay cả linh hồn cậu cũng cay đến run rẩy.
Sao lại cay như vậy a!
Cay đến mức muốn hoài nghi ớt sinh!
Cả linh hồn Chu Bách Triết cũng run rẩy, nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng gào khóc lăn lộn, thế nhưng thực tế trong mắt mọi người thì cây ớt vẫn an tĩnh cắm rễ trong đất, vô cùng ổn định!
Nhưng thực sự thì hết thảy chỉ là giả tưởng mà thôi!
Chu Bách Triết cơ hồ muốn hỏi quả ớt của mình, loại thuộc tính địch ta bất phân này rốt cuộc là chuyện gì?
Giờ phút này, trùng bị cay tới thống khổ vô cùng, nào còn nhớ tới chuyện dùng sóng âm công kích nhóm chiến sĩ, nháy mắt nhóm chiến sĩ liền thoát ra khỏi hiệu ứng choáng váng, sau đó họ nhìn thấy một cảnh tượng khiếp sợ.
Con trùng biến dị mà bọn họ không có cách nào chiến thắng đang lăn lộn dưới đất kêu la thảm thiết, thân thể to lớn của nó đập nát đất đá cũng các tòa kiến trúc gần đó, cát bụi bay tứ tung.
Rốt cuộc là ai làm con trùng này thê thảm như vậy?
Rất nhanh, mọi người có chút sợ hãi lùi về sau mấy bước, bởi vì xung quanh con trùng kia tràn ngập một loạt chất khí màu đỏ quỷ dị, liên tưởng tới dáng vẻ giãy dụa đau khổ của nó...
Mọi người nhất thời không dám tới gần, sợ chất khí màu đỏ kia cũng làm bọn họ thống khổ như vậy, phải biết đây chính là trùng biến dị cấp hai, mặc dù cấp bậc không cao lắm nhưng đối với thôn làng này đã có thể xem là vô địch.
Thế nhưng hiện giờ, con trùng biến dị cấp hai cường đại này lại bị chất khí này làm đau khổ lăn lộn, chứng minh chất khí này rất nguy hiểm, thậm chí rất có thể chứa kịch độc.
Trong tri thức của mọi người, màu sắc càng tươi đẹp thì lại càng ẩn chứa nguy hiểm không thể đoán trước.
Nhìn con trùng này thì phỏng chừng còn phải giãy dụa một đoạn thời gian nữa, mọi người cũng không dám xông qua bổ một kiếm, sợ sẽ dính chất khí kia, vì thế trưởng thôn vội vàng phân phó: "Thừa dịp này tiêu diệt số trùng biến dị còn lại."
Mọi người nghe lệnh, dốc toàn lực tiêu diệt trùng biến dị, tuyệt đối không để thoát con nào, bằng không đám sinh vật thù dai này nhất định sẽ quay lại báo thù.
Không có con trùng cấp hai này chỉ hủy, đám trùng còn lại giống như chia năm xẻ bảy, muốn tiêu diệt dễ dàng hơn trước rất nhiều. Bất quá cho dù tiêu diệt hết đám trùng thì thôn làng cũng phải trả cái giá quá thê thảm.
Lúc này Chu Bách Triết đã bị cay tới phỏng rộp linh hồn, thực sự là quá đau khổ.
Cũng may lúc này cảm giác mệt mỏi ập tới, Chu Bách Triết mừng như điên rồi ôm tâm tình vui sướng này chìm vào ngủ say.
Trước khi ngủ, ý niệm chợt lóe lên trong đầu là.
Thật tốt quá, ngủ thì không cần phải chịu đựng cảm giác cay nữa.
Sau khi Chu Bách Triết ngủ say, chất khí quỷ dị màu đỏ kia dần dần tiêu tán, mà đám trùng biến dị tập kích thôn làng đã bị nhóm chiến sĩ giết chết.
Giải quyết xong đám trùng cấp bậc thấp, mọi người bắt đầu vây quanh con trùng biến dị cấp hai vẫn còn giãy dụa kia, sắc mặt ngưng trọng, phần lớn chiến sĩ đều giơ kiếm laser, sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.
Thế nhưng bọn họ không dám tự tiện công kích mà chờ đợi mệnh lệnh từ trưởng thôn.
Trưởng thôn vốn định nhân cơ hội tốt này giết con trùng biến dị uy hiếp thôn làng kia đi, thế nhưng ông cũng sợ hãi chất khí màu đỏ kia, nhìn thấy chất khí bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, trưởng thôn ngưng trọng nói: "Tất cả những ai có dị năng công kích tầm xa tiến xa, cố gắng công kích phần đầu của nó."
Rất nhanh, dị năng đủ loại màu sắc bắt đầu tập trung công kích phần đầu trùng biến dị, nhiều đòn công kích như vậy, rất nhanh đầu con trùng đã xuất hiện miệng vết thương to cỡ miệng chén, không ngừng phun máu.
Đau nhức làm trùng biến dị điên cuồng gào thét, nó dùng con ngươi đỏ ngầu của mình tức giận nhìn chằm chằm đám nhân loại đáng giận, chỉ muốn gặm chúng vào bụng, thế nhưng hiện giờ ngay cả chút dị năng nó cũng không phát ra được, bởi vì nó bị thứ khủng khiếp kia bọc lấy cơ thể, mỗi nơi trên người đều ô cùng đau đớn.
Rất nhanh, con trùng kêu thảm, con ngươi đỏ ngầu vì cay mà ứa ra huyết lệ, trưởng thôn híp mắt, nhanh chóng ra mệnh lệnh thứ hai.
"Tiếp tục công kích đầu nó, những người khác dùng vũ khí tầm xa công kích, chỉ cần có thể tạo thành thương tích là được, chúng ta phải giết chết con trùng này!"
Mọi người nhận lệnh, cắn răng đỏ mắt liều mạng phóng dị năng, chính là con trùng này phá hủy nhà cửa thôn làng của họ, giết chết nhiều bằng hữu anh em của họ.
Đám trùng đáng chết này! Phải diệt hết tất cả chúng nó!
Dưới sự công kích của rất nhiều dị năng cùng vũ khí tầm xa, cho dù có lớp vỏ cứng rắn cũng không thể nào chống cự, rất nhanh, con trùng cấp hai từng là uy hiếp của thôn làng rốt cuộc không cam lòng ngã xuống.
Bịch một tiếng, thân thể to lớn ngã xuống làm mặt đất chấn động, con trùng biến dị cấp hai này trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu dữ tợn, những cái chân đầy xước mang rô giật giật, không còn khí tức.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, có chút không dám tin, bọn họ... thực sự đã giết được con trùng này?
Giờ phút này, chất khí màu đỏ cũng chậm rãi biến mất không còn tung tích, mọi người vẫn không dám tiến tới kiểm tra xem con trùng kia đã chết thực hay chưa, họ sợ con trùng kia xảo quyệt đa đoan giả chết dụ bọn họ tiến tới.
Rốt cuộc một chiến sĩ không chịu được cảm giác dằn vặt này, liền chủ động tiến tới kiểm tra. Mọi người cảm thấy vô cùng bội phục, cùng lúc đó để vị chiến hữu này không cảm thấy lo lắng, mọi người lại một lần nữa phóng dị năng công kích con trùng kia.
Vài phút sau, con trùng biến dị cấp hai vẫn không nhúc nhích, mọi người cơ hồ đều gỡ xuống hoài nghi trong lòng, rối rít cùng người đầu tiên nói muốn kiểm tra tiến tới, dò xét tình huống.
"Trưởng thôn! Nó chết thật rồi, tôi đã lấy được tinh hạch của nó!" Biểu tình chiến sĩ kia mừng như điên, lập tức giơ cao tinh hạch chói mắt.
Tất cả thôn dân cùng dị năng giả đều mừng rỡ không thôi, trái tim thực kích động nảy lên làm mọi người nhịn không được ngửa mặt lên trời vui sướng gào to để bày tỏ nỗi xúc động của mình.
Chỉ cần lấy được tinh hạch trong đầu trùng, cho dù nó có bản lĩnh chết giả thì khẳng định cũng chết triệt để.
Chẳng qua lần trùng triều này đã làm rất nhiều dị năng giả bị thương, thậm chí còn chết mười mấy người, cũng không biết người nhà họ làm thế nào tiếp nhận sự thực đáng sợ này.
Lại có nhiều gia đình tan vỡ.
Nhìn thi thể mười mấy người xếp cùng một chỗ, mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc.
Trưởng thôn mở còi báo động để thông báo cho nhóm phụ nữ, người già và trẻ em ẩn núp trong hầm biết trùng triều đã kết thúc!
Vốn không ít người lúc từ hầm trú chui ra rất vui sướng, thế nhưng khi thấy mọi người dùng ánh mắt đồng tình cùng khổ sở nhìn mình, bọn họ bắt đầu có chút bất an.
Đến khi nhìn thấy thi thể quen thuộc tái nhợt nằm dưới đất, không còn sinh khí, vui sướng trong lòng biến mất, chỉ còn lại tuyệt vọng cùng không thể tin nổi.
Làm sao...
Làm sao lại...
Không...
Thân nhân của những người đã chết mặc dù đầu óc trống rỗng, thậm chí chân cũng mềm nhũn nhưng vẫn nhào tới, biểu tình mờ mịt không dám tin, giống như không thể nào tiếp nhận hung tin này.
Vốn vẫn là người sống sờ sờ sao tự dưng lại chết rồi.
Làm sao có thể chết được.
Giờ phút này nước mắt không thể nào kiềm được, tiếng khóc thương tâm vang vọng khắp thôn làng, tất cả mọi người đều thương tiếc cúi đầu, cám ơn bọn họ đã hi sinh bảo vệ thôn làng.
Vĩnh viễn sẽ không quên những dũng sĩ đã hi sinh này, đời đời, tất cả chiến sĩ đều sẽ ghi nhớ.
Chẳng qua cho dù thế nào thì người đã mất cũng không thể quay lại.
Trưởng thôn thở dài một tiếng, lúc mọi người đều có chút suy sụp, ông cố gắng an ủi động viên, sau đó lệnh cho mọi người dọn dẹp, trùng kiến thôn làng.
Chu Bách Triết không biết mình ngủ bao lâu, cậu chỉ biết tinh thần mình cạn kiệt, rất mệt mỏi, giống như khi sử dụng dị năng quá độ.
Không biết qua bao lâu, Chu Bách Triết rốt cuộc mở mắt, sau vài phút hoảng hốt thì nhớ tới chuyện phát sinh trước đó, vội vàng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện con trùng khổng lồ kia không thấy đâu nữa.
Quan trọng hơn là xung quanh có rất nhiều ngôi nhà đã được chỉnh sửa lại, ruộng vườn bị phá hỏng cũng được trồng lại cây con, cả thôn làng đã xây dựng lại hơn phân nửa.
Chu Bách Triết kinh ngạc không thôi.
Mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu vậy?
Lúc này, A Ngưu cùng vợ chậm rãi đi tới.
"Tình huống của Tiểu Trương có vẻ không tốt lắm." Nói tới đây, biểu tình vợ A Ngưu có chút khổ sở: "Nếu không vì đám trùng chết tiệt kia, chúng ta cũng không đến mức này."
A Ngưu vội vàng ôm vợ mình an ủi: "Một ngày nào đó nhất định sẽ diệt hết chúng nó."
Vợ A Ngưu nghĩ lại trùng triều, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi: "Mấy hôm trước núp trong hầm trú ẩn, em vẫn luôn cầu nguyện mong anh không có việc gì, thật may mắn anh không sao, bằng không em và con cũng không biết sống thế nào."
"Yên tâm đi, anh nhất định sẽ sống, anh muốn bảo vệ em và con." A Ngưu chăm chú nhìn người mình yêu, nắm chặt tay đối phương, thật lâu cũng không buông ra.
Nghe đến đây, Chu Bách Triết có chút không thể tin được, cậu đã ngủ suốt vài ngày, nghĩ tới đây Chu Bách Triết lại nhìn xung quanh, nhìn những ngôi nhà đã được khôi phục hoàn toàn, một lần nữa bái phục trình độ công nghệ ở thế giới này.
Chỉ mới vài ngày đã tu chỉnh xong nhà cửa ruộng vườn quả nhiên ngưu bức.
Sau khi thán phục xong, Chu Bách Triết đột nhiên nhớ tới trước đó mình phun ra chất khí quỷ dị, cậu vội vàng quan sát thân thể của mình, trước kia trên cành có ba quả ớt chỉ thiên, thế nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai quả.
Chu Bách Triết mơ hồ có chút suy đoán, những quả ớt chỉ thiên này rất có thể có lực công kích rất lớn mà bản thân cậu cũng không biết.
Vì thế cậu vội vàng mở bảng thông tin.
[Tên] Chu Bách Triết
[Giới Tính] Nam
[Chủng Tộc] Ớt
[Cấp Bậc] Cấp hai
[Trạng Thái] Người thực vật không thể cử động không có tri giác.
[Kỹ Năng] Bom ớt: ớt chỉ thiên tự bạo
Tác dụng: bom đạn có thể phun ra chất khí màu đỏ có độ cay vô địch ngay cả linh hồn cũng phải run rẩy, trong nháy mắt làm địch nhân cay tới hoài nghi nhân sinh, mất đi sức chiến đấu, phát ra tiếng kêu la thảm thiết tuyệt vời? nhất.
Mỗi lần sử dụng kỹ năng ký chủ sẽ bị cạn kiệt tinh thần lực, cẩn thận khi sử dụng.
[Điểm Tích Phân] 148
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm kỹ năng này, nháy mắt trợn mắt há hốc.
Ai ui, hóa ra những quả ớt mà cậu vẫn luôn khinh bỉ hóa ra lại là bom ớt có lực tàn phá khủng khiếp như vậy.
Sau đó, Chu Bách Triết dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn chằm chằm hai quả ớt còn lại của mình, thâm tình mà chuyên chú, không bao giờ dám chê bai nữa.
Đùa gì vậy, đối với quả ớt bé xíu xinh xinh nhưng lợi hại như vậy, sao có thể chê được chứ!
Đương nhiên là phải nâng niu yêu thương rồi!