Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 97: Quá âm



Người già ở quê thường nói: Âm điệp câu nhân, thường là người sống làm nên, gọi là quá âm. Người đó ngôn ngữ ăn uống, không khác người thường, nhưng cứ ngủ thì say như chết, gọi cũng không thể tỉnh, đại khái họ khi đó đã quá âm rồi. Đôi giày dưới giường, nhất định một ngửa một úp, cả hai đều ngửa thì tỉnh, cả hai đều úp thì chết không trở lại. Cho nên mỗi lần ngủ nhất định phải cài cửa. Sợ bị người ta phá hỏng. Sau một tháng ai sẽ là kẻ chết, nhất định tiên đoán được, cũng thấy trước âm điệp. --《 Nhĩ Thực Lục 》

Một người đàn ông xa lạ tìm tới tôi, hắn như một con chim sợ cành cong, hơi khom người, áo khoác tây trang màu đen sẫm tùy tiện khoác lên, ngay cả túi áo bị lật ra cũng không chú ý, lông mi dài mảnh mà thưa thớt hầu như có thể đếm được có bao nhiêu sợi, mặt của hắn tựa như một nắm bột bán thành phẩm của một người không có kinh nghiệm được sư phụ chỉ dạy chút ít nắn ra, lồi lõm khắp nơi, so sánh đôi mắt tựa như khe hở và đôi môi dày, cái mũi to như bã rượu kia giống như đều có thể rớt xuống bất cứ lúc nào vậy.

"Cậu biết quá âm không?" Trong cổ họng người đàn ông phát ra tiếng khàn khàn tương tự giấy nhám chùi nồi, tôi nghe mà tai có chút khó chịu.

Tôi lắc đầu, tiện tay nhìn đồng hồ một chút -- Tổng biên tập không cho tôi nhiều thời gian lắm, ông ấy dường như cũng nhận thấy tôi thường mượn chuyện tiếp đón người tới phỏng vấn để lười biếng trốn việc, cho nên cứng rắn đặt quy định cho tôi.

Tròng mắt hắn xoay chuyển một chút, nuốt nước miếng: "Xin đừng gấp, tôi dám đánh cược cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với câu chuyện của tôi, mà tôi cũng không cần bất kỳ thù lao nào, chỉ hy vọng có thể tìm được một người để thổ lộ thôi, bởi vì tôi sợ nói cho người khác biết người ta sẽ cho rằng tôi bị tâm thần, cơ thể và tinh thần tôi đã không cách nào chịu được loại hành hạ này, không nói ra nữa, tôi sẽ phát điên." Dáng vẻ hắn nhìn qua rất đáng thương, giống như một cô nhi mất cha mẹ bất lực run rẩy bờ vai, hắn dùng hai bàn tay to bụm mặt, thiếu chút nữa thì bật khóc, tôi tuy rằng rất phản cảm với đàn ông khóc lóc, nhưng bởi vì kinh hoàng mà khóc quả thực hiếm thấy.

Người đàn ông này tên là Ngô Nhã Đông ba mươi lăm tuổi, nhưng nhìn vào lại già nua, thứ nhất là gần đây tinh thần căng thẳng không yên, thứ hai là công việc của hắn là phó giám đốc một công ty nhỏ, cho nên công việc bận rộn, dẫn đến chỉ mới trung niên mà hai bên tóc mai đã nhuộm trắng, hắn phiền não không phải chuyện gì khác, chính là về vợ hắn.

"Tôi chỉ là một người bình thường, trên không giàu bằng ai nhưng dưới thì lại dư dả hơn khối người, vốn định ở thành phố này tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường, nếu như, nếu như không phải gặp người phụ nữ kia." Ngô Nhã Đông rúc người lại một chút, như một con ốc sên tìm kiếm vỏ của mình khắp nơi.

"Mấy năm nay bận bịu sự nghiệp, cho nên vẫn chưa có cơ hội lo việc đại sự cả đời của mình, về sau vô tình quen biết được vợ của tôi bây giờ, cô ấy tới từ nông thôn, dựa vào bản thân thi đậu đại học sư phạm, dạy môn tâm lý học trong trường, tướng mạo khí chất của cô ấy rất tốt, hơn nữa chính tôi cũng xuất thân từ một huyện thành nhỏ, hiểu sâu sắc những người không có bất kỳ bối cảnh và người chống lưng nào như chúng tôi muốn có chỗ đứng tại thành phố này có biết bao sự không dễ dàng, cho nên chúng tôi nhanh chóng đến với nhau, hơn nữa sau nửa năm quen biết thì kết hôn. Dưới cái nhìn của những người khác, cô ấy gả cho tôi có chút không công bằng lắm, kỳ thực khi đó người theo đuổi cô ấy rất nhiều, về sau tôi từng hỏi cô ấy vì sao, cô ấy cũng chỉ nhàn nhạt nói cảm thấy tôi là người tốt.

Cuộc sống sau khi cưới rất vui vẻ, song tôi lại nhanh chóng bộn bề công việc, cô ấy cũng yên tâm làm bà chủ gia đình, tuy rằng cô ấy nhiều lần yêu cầu chúng tôi sinh con, thế nhưng chuyện trong công ty tôi nhiều lắm, đành phải kéo dài, mà cô ấy cũng có chút không vui, nhưng lại không nói nhiều. Thế nhưng cũng không lâu sau, tôi phát hiện chung quy có vài kẻ kỳ quái tới nhà chúng tôi tìm cô ấy.

Đầu tiên là một phụ nữ trung niên mặc trang phục vô cùng nghèo túng, trong tay xách theo một cái túi nhựa to màu đen, dường như chứa vật gì đó dạng sợi. Cô ta và vợ tôi trò chuyện chốc lát vợ tôi đưa cô ta vào phòng mình -- Đây là yêu cầu duy nhất của vợ tôi trước khi cưới, yêu cầu một căn phòng đơn riêng làm phòng khách và phòng đọc sách, hơn nữa căn phòng kia cũng không có gì khác biệt, chỉ có một kệ sách và giường.

Tôi khi trước cũng không để ý, khi đi làm về lại phát hiện cô ấy không ở trong phòng bếp nấu ăn như thường ngày. Tôi vốn tưởng cô ấy đi ra ngoài, nhưng áo khoác và ví da của cô ấy rõ ràng vẫn treo trên kệ áo ở phòng khách.

Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, tôi cho rằng cô ấy có lẽ có chút việc ở trường không kịp về, đang định lên ghế salon nằm ngủ một giấc, nhưng tôi chợt nghe trong phòng cô ấy truyền đến một tràn tiếng động kỳ quái. Sau khi vào cửa phòng cô ấy băng qua một lối đi, thẳng bên góc trái cả căn phòng, tiếp sát với ban công.

Do là tiểu khu, cho nên bình thường một chút tạp âm cũng không có, tuy có lợi cho nghỉ ngơi, thế nhưng thời gian dài vắng vẻ cũng khiến nhiều người có chút khó chịu. Cho nên trong phòng dù có một chút tạp âm, đều có thể nghe được rất rõ ràng, tôi mang dép đi từng bước một về phía căn phòng phát ra âm thanh.

Gió thổi qua ban công khiến chân tôi có chút lạnh, loại tiếng động này như một loại tiếng nhấm nuốt, rất chậm, nhưng rất rõ ràng, từng chút một rất có quy luật, tôi có thể tưởng tượng ra giống như kiểu ăn quý tộc trong tivi vậy.

Cửa gỗ màu vàng quýt thế mà không hề đóng, giữ lại một khe hở nhỏ, tôi chợt cảm thấy có loại cảm giác rình trộm tội lỗi, lại không biết cô ấy rốt cuộc đang làm gì bên trong. Lòng hiếu kỳ thôi thúc tôi cách khe cửa nhìn vào bên trong.

Bởi vì trong phòng không lớn lắm, mặc dù tầm mắt hẹp cũng có thể thấy rất rõ ràng, tôi thấy vợ nằm trên cái giường kia, mà người phụ nữ trước đó thì đưa lưng về phía tôi ngồi một bên, dáng vẻ vợ tôi ngủ rất kỳ lạ, dường như hơi có chút khác bình thường, nhưng khi ấy tôi cũng không nói ra được là xảy ra chuyện gì.

Tôi cho rằng vợ mình đang nghỉ ngơi, nhưng khi tôi đang muốn quay đầu lại, người phụ nữ trung niên đưa lưng về phía tôi kia thình lình xoay đầu lại.

Miệng của cô ta nhét đầy căng phồng, khóe miệng lưu lại chút vụn nến, trên tay còn cầm nửa cây nến màu đỏ, phía trên rõ ràng có vết tích từng bị gặm cắn, đèn trong phòng rất u ám, dường như chỉ chút ánh sáng của ngọn nến màu đỏ mà làm mặt cô ta ánh lên như màu máu vậy.

Tôi lập tức lùi về sau một bước, hầu như không thể tin nổi hình ảnh mình vừa thấy, đành phải vội vàng đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.

Tôi đứng mãi trong nhà vệ sinh, đến tận khi nghe được bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, còn có tiếng cám ơn của người phụ nữ trung niên kia.

Vợ tôi mở cửa nhà vệ sinh, thân thiết hỏi tôi làm sao vậy, tôi không biết có nên hỏi cô ấy không, chợt nghĩ nếu cô ấy bằng lòng nói, thì đã sớm nói ra rồi.

Vợ tôi dường như cũng không biết tôi nhìn thấy mọi thứ, chỉ thân thiết hỏi tôi có phải khó chịu trong người không, cũng nói mình ở quê học từ thầy lang mấy năm y thuật, có thể chữa chút bệnh cảm sốt đau đầu.

Nhưng tôi từ chối, từ ngày đó trở đi tôi dần dần bắt đầu xa cách cô ấy, vợ tôi là một người lơ đễnh, vẫn không hề phát hiện mấy, về sau lần lượt có mấy người tới nữa, vợ vẫn đưa vào trong căn phòng kia, tôi không tới nhìn lén nữa, chỉ cảm giác mình thực sự không thể hiểu nổi cô ấy.

Tôi lờ mờ cảm thấy, cô ấy ngoại trừ là giáo viên tâm lý đại học ra còn có một nghề nghiệp khác.

Vì vậy tôi bắt đầu bóng gió hỏi cô ấy, đồng thời cố ý xin nghỉ về quê của cô ấy, thế nhưng vẫn không điều tra ra được gì, vợ tôi từ bé ở quê đã là cô gái được mọi người yêu mến, cũng không có bất kỳ việc làm quái dị nào.

Có lẽ, tôi chỉ quá đa tâm mà thôi, hoặc giả tôi chỉ là bị áp lực công việc có chút căng thẳng, vợ cũng thường xuyên dùng giọng điệu chuyên gia tâm lý nói tôi có chút căng thẳng thần kinh.

Thế nhưng, khi tôi dần sắp quên những chuyện kia, lại xảy ra một chuyện, mà cũng vì vậy tạo thành cuộc sống khiến tôi thấp thỏm lo âu như bây giờ.

Tôi vĩnh viễn nhớ kỹ cuối năm ngoái, một người đàn ông cao lớn tới nhà tôi, dáng vẻ anh ta khá tiều tụy, hơn nữa vành mắt thâm quầng, anh ta giống như nhìn thấy cứu tinh không ngừng khổ sở cầu khẩn vợ tôi, mà vợ tôi rõ ràng cũng rất thống khổ, nhìn ra được cô ấy muốn giúp người đàn ông này, nhưng dường như lại có nỗi niềm khó nói.

'Anh nên mau đứng dậy đi, tôi đã cố gắng rồi, loại chuyện này không phải việc tôi có thể thay đổi.' Vợ tôi cố gắng muốn đỡ người đàn ông đang quỳ lên -- Mặc dù anh ta quỳ, vậy mà cũng cao xấp xỉ bằng vợ tôi, tôi cũng muốn tới đỡ dậy, nhưng người đàn ông kia thực sự quá nặng.

Anh ta nói gì cũng không chịu đứng lên, thậm chí uy hiếp nói nếu không đáp ứng thỉnh cầu của anh ta, sẽ quỳ chết ở nhà tôi, vợ tôi thở dài một hơi, đành phải nói cho tôi biết người đàn ông này cùng quê với cô ấy, cô ấy phải về nhà một chuyến, ngắn thì vài ngày, dài thì không quá một tuần sẽ về.

Để vợ đi xa cùng một người lạ, lại còn là người tâm tình cực kỳ không ổn định, e rằng người đàn ông nào cũng sẽ không yên lòng, nhưng lúc đó công ty tôi đang nằm trong thời điểm vô cùng quan trọng, mà vợ cũng năm lần bảy lượt không cho tôi đi cùng, tôi đành phải vừa căn dặn cô ấy thật nhiều, vừa tiễn cô ấy ra nhà ga.

Thế nhưng một tuần trôi qua, vợ chưa trở về, lại qua vài ngày, chuyện trên tay tôi đã làm xong, vội vàng liên lạc với người nhà cô ấy, nhưng cũng không có tin tức gì.

Một cảm giác không rõ ràng như mực thấm đẫm trên giấy trắng loang trong lòng tôi, trực giác trong lòng tôi khó chịu, những ngày kế tiếp tôi lần lượt tìm bạn bè người thân cô ấy, nhưng đều không thu hoạch được gì, bao gồm cả người đàn ông cao lớn kia, cũng không có tin tức gì.

Sống không thấy người, chết không thấy xác, cô ấy biến mất như bốc hơi vậy, tôi đến đồn công an báo án, thế nhưng cũng không mấy tác dụng, hằng năm loại án mất tích này xảy ra nhiều, cảnh sát cũng bất lực, mà tôi làm vậy cũng chỉ là lừa mình dối người, an ủi bản thân mà thôi." Nói đến đây, Ngô Nhã Đông hung hăng ôm đầu mình, thống khổ khẽ nói.

"Nếu ngày đó tôi không đồng ý để cô ấy đi thì tốt rồi!" Toàn bộ sự chán nản và hối hận viết rõ trên mặt hắn, khi tôi nghe xong cũng cảm thấy vợ Ngô Nhã Đông e rằng lành ít dữ nhiều.

"Nhưng mà, anh tìm tới tôi bảo tôi đăng tin tìm người sao? Cá nhân tôi rất muốn giúp anh, nhưng nói thật, việc này cũng không mấy tác dụng đâu." Tôi lực bất tòng tâm vỗ vai Ngô Nhã Đông, ai ngờ hắn giống như bị điện giật ngẩng phắt cái đầu vốn đang rủ xuống lên, hai tay nắm vai tôi.

"Không phải! Không phải đâu! Xin cậu hãy nghe tôi nói hết đã, hơn nữa tôi tin vợ tôi chưa chết, chỉ có cậu và bạn cậu có thể giúp tôi tìm được cô ấy!" Dáng vẻ Ngô Nhã Đông khá kích động, so với sự suy sụp trước đó, hắn giống như người rơi xuống nước vớ được cọng rơm cứu mạng duy nhất vậy, sức trên tay rất lớn, vai tôi bị nắm đau, may mà hắn nhanh chóng ý thức được tình hình của mình, lần nữa bình tĩnh lại nói.

"Trong những ngày kế tiếp đó, tôi trải qua cuộc sống một mình, những bạn bè thân thích kia khuyên tôi mấy câu cũng dần rời đi, thậm chí theo thời gian trôi qua, họ cũng hờ hững với chuyện này, nhưng tôi không thể, gia đình bỗng dưng chỉ còn lại mình tôi, khiến tôi vô cùng không quen, tôi đành đau khổ chờ vợ quay về, trong công ty thấy tôi xảy ra chuyện, cũng cho tôi nghỉ phép, vì vậy mỗi buổi sáng tôi cầm hình cô ấy đi khắp nơi hỏi thăm, buổi tối lên mạng gửi trợ giúp khắp nơi.

Mãi đến một ngày, tôi gần như lười biếng từ giường bò dậy, lại phát hiện cửa phòng riêng ngày thường của vợ mở ra.

Mà tôi nhớ rõ kể từ khi cô ấy mất tích nó luôn được khóa chặt, tôi cũng không hề mở ra. Một khắc kia tôi cho rằng cô ấy đã về, mừng như điên vội vàng chạy tới.

Trong nháy mắt cầm chốt mở cửa, tôi cảm thấy toàn thân phát lạnh, nhịn không được run lập cập, thế nhưng sau khi mở cửa lại khiến tôi thất vọng, bên trong không một bóng người.

Chuẩn xác mà nói, tôi thấy một tấm gương.

Tấm gương này vợ tôi thường thích dùng, cô ấy thích soi gương, toàn bộ gương trong nhà hầu như đều là của cô ấy, cho nên khắp nơi đều có, thuận tiện cho cô ấy cầm lấy, mà tấm gương này cũng thường đặt trong phòng. Tôi cẩn thận cầm tấm gương đặt trên bàn tròn lên soi mình.

Không soi không biết, hóa ra già nua dọa người, hốc mắt trũng sâu, da mặt phơi nắng đen đúa nhăn nheo, râu ria đầy mặt, quả thực không khác gì tên ăn xin ven đường, vì vậy tôi quyết định sửa sang lại mặt mình.

Nhưng khi tôi chuẩn bị cầm tấm gương này đi ra, lại ngoài ý muốn phát hiện trong mặt gương tròn không lớn lắm, trên vai tôi treo mấy thứ gì đó màu đen.

Tôi cho rằng mình nhìn lầm rồi, để gần hơn để nhìn, quả nhiên, trong gương trên vai có mấy sợi dạng tơ màu đen, nhưng khi tôi quay đầu, trên vai lại không có gì cả.

Khi tôi nhìn lại tấm gương, mới phát giác những thứ kia là tóc, hơn nữa rất dài, là tóc phụ nữ.

Vợ của tôi để tóc dài.

Thế nhưng chuyện xảy ra kế tiếp khiến tôi hầu như không cầm nổi gương, tôi thấy tóc trên vai bắt đầu như rắn không ngừng nhúc nhích, hơn nữa càng ngày càng nhiều, giống như trên đó có một cái máy nhả tơ vậy, những tóc kia dường như có sự sống dần dần rũ xuống, tới gần cổ họng tôi.

Tay tôi chậm rãi hướng về phía đó, cơ hồ là theo bản năng muốn biết nguồn gốc của những sợi tóc kia rốt cuộc là gì.

Gương chậm rãi chiếu lên trên, vẫn là tóc, màu đen như nước mực, trong đó xen lẫn vài chấm đỏ, cuối cùng tôi chiếu được một đôi mắt.

Mang theo chút màu thủy lam, nhưng lại không hề có sinh khí.

Một đôi mắt chôn trong tóc, mặc dù chỉ là thoáng qua nhanh chóng, nhưng tôi vẫn thấy được, vì vậy tôi hoảng sợ vứt gương xuống, sợ hãi sờ soạng vai mình, giống như trên đó thực sự có tóc vậy.

Mà trên thực tế cái gì cũng không có.

Chờ tôi cầm gương lên lại, thì không còn gì dị thường nữa.

Khi tôi và vợ nằm chung trên giường, cô ấy thích nhất gối đầu tôi lên đùi cô ấy, cô ấy thì cúi thấp đầu, để mái tóc dài của mình quét lên mặt và vai tôi.

Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, trong mớ tóc đen dài, tôi có thể thấy được đôi mắt hơi có màu lam nhạt kia.

Tôi sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng rất nhanh căn phòng lại khôi phục sự yên lặng, ánh mặt trời bắt đầu trút vào trong căn phòng.

Thế nhưng những ngày kế tiếp, chỉ cần là những thứ đồ cô ấy từng dùng, tôi hầu như đều có thể cảm giác được sự tồn tại của cô ấy, trong căn phòng của tôi và cô ấy, cô ấy cơ hồ có mặt khắp nơi cùng căn nhà hòa thành một thể.

Vô luận là nấu cơm, uống nước, cầm quần áo, tôi đều sẽ hữu ý vô ý va chạm vào thứ gì đó, khi tắm trong cánh cửa thủy tinh chạm đất, từ hơi nước mơ mịt ngờ ngợ có thể thấy bên chân tôi trong gương còn có một đôi chân phụ nữ xinh xắn đứng bên cạnh tôi. Tôi suýt phát điên, giữa lúc đó, người phụ nữ trung niên đầu tiên tìm đến vợ tôi lại đến nhà.

Tôi hầu như dốc sức kéo cô ta vào nhà, sau đó lớn tiếng chất vấn cô ta vợ tôi đến tột cùng là ở đâu. Cô ta dường như bị tôi dọa sợ, khuôn mặt trắng bệch qua thật lâu mới giơ quà tặng trong tay lên nói là tới cám ơn vợ tôi. Mà tôi cũng ý thức được sự thất thố của mình, song cũng vừa đúng dịp hỏi rốt cuộc ngày đó cô ta và vợ tôi ở trong phòng xảy ra chuyện gì.

Cô ta giật giật môi, dường như cực kỳ không nguyện ý đề cập tới sự kiện kia, song tôi nói vợ tôi có thể đã vì chuyện này mà gặp bất trắc, cô ta có chút ngạc nhiên, sau đó chậm rãi nói cho tôi biết.

Hóa ra, ngày đó vợ tôi đang quá âm. Cũng chính là kiểu thông qua năng lực của mình rời khỏi cơ thể đi hỏi thăm chút chuyện. Mà nghe đâu quá âm khá nguy hiểm, người quá âm rất có thể sẽ không khống chế được mà dẫn đến tử vong.

Trong nghi thức quá âm, người thực hiện sẽ nằm trên giường không khác gì người chết, thảo nào ngày đó tôi thấy vợ ngủ có chút mất tự nhiên.

Mà khi tôi hỏi người phụ nữ kia tại sao phải gặm cắn nến, cô ta đỏ mặt, nói mình nhờ cậy vợ tôi quá âm hỏi chồng đã chết của mình có thể tái hôn không, bởi vì kể từ khi quyết định tái hôn nhà cô ta thường xảy ra việc lạ, không còn cách nào cô ta mới đến tìm vợ tôi, mà vợ tôi cũng đồng ý hỗ trợ, về phần chuyện gì xảy ra hôm đó chính cô ta cũng không biết.

'Hình như là ông chồng đã chết của tôi không phục lắm, bám trên người bắt tôi gặm cắn nửa đoạn nến đỏ tôi mang tới, đến giờ miệng tôi vẫn còn vị sáp này.' Người phụ nữ há miệng bặm bặm môi, bày tỏ mình không nói dối.

'Về sau ông chồng đã chết của tôi dường như đã được thuyết phục, cũng bỏ đi. Tôi mới kết hôn rồi, muốn đưa chút quà mừng cho cô ấy, nhưng lại xảy ra chuyện này.' Cô ấy có chút thất vọng và sầu não, cúi đầu không nói.

Tiễn người phụ nữ kia xong, tôi ý thức được người đàn ông ngày đó nhất định có chuyện nhờ cậy vợ tôi, thế nhưng không biết họ đi đâu. Căn cứ thời gian trở về của vợ tôi, tôi điều tra tất cả danh sách xe lửa, thế nhưng cũng không có vợ tôi. Tôi hiện giờ không còn cách nào, đành phải cầu xin cậu có cách nào biết họ đi đâu không." Dáng vẻ Ngô Nhã Đông rất đáng thương, tôi cũng động lòng trắc ẩn, dù sao loại chuyện mất tích này là đáng ghét nhất, luôn không có kết quả rõ ràng, sống chết không rõ khiến người ta lo lắng, đối với hắn mà nói, nếu không tận mắt thấy xác vợ mình, hắn tuyệt đối sẽ không mất hy vọng.

Tôi đành phải khuyên lơn hắn vài câu, tiễn hắn ra ngoài, sau đó xin nghỉ phép về nhà, điều tra tất cả tài liệu cũng không có nhiều thông tin liên quan đến chuyện quá âm.

Song việc này nằm trong dự đoán của tôi, vì tôi có thể từ chỗ một người nhận được đáp án.

"Quá âm sao? Vị trí tổ chức nghi lễ vô cùng quan trọng, nếu chỉ đơn thuần đưa ra vấn đề cần người chết trả lời thì chỉ một căn phòng nhỏ phong kín là được, nhưng nếu là hỏi cái đó." Lê Chính ngồi trên ghế salon trong tay bưng một tách trà xanh.

"Cái gì?" Tôi tò mò hỏi."

"Tử kỳ." Anh ta đặt tách trà xuống, một tay cắm trong túi quần, một tay khác làm động tác xòe ra.

"Nếu có người muốn hỏi dò thời hạn chết của mình, quá âm cũng có thể biết đáp án, nhưng chỉ có một chỗ có thể hỏi cái chết." Anh ta đi qua bên cạnh tôi, thẳng đến trước cửa sổ, cúi đầu không nói.

Tôi không hỏi anh ta, vì tôi biết nếu anh ta muốn nói nhất định sẽ trả lời.

Quả nhiên, mấy phút sau, anh ta ngẩng đầu lên cười nói: "Chỗ đó, chính là nơi sinh của kẻ quá âm."

"Ồ? Sao lâu như vậy anh mới nói, gây hồi hộp hả." Tôi bất mãn trách, anh thì không cho là đúng.

"Bởi vì tôi vừa mới nhớ ra." Lê Chính ngẩng đầu, nheo mắt cười.

Vì vậy tôi thông báo cho Ngô Nhã Đông, hỏi hắn về nơi sinh của vợ hắn, hắn do dự một chút, nói phải suy nghĩ thật kỹ hoặc đi hỏi gia đình bên vợ, mà tôi cũng đúng dịp muốn xin sếp nghỉ phép, về phần Lê Chính anh ta nói rất hứng thú với chuyện này, kết quả chỉ nói hai ngày sau gặp mặt ở trạm xe lửa, ngay sau đó thì biến mất tăm. Mà Ngô Nhã Đông nhiều lần nói cho tôi biết nhất định hai ngày sau phải cùng nhau đi, vì công ty của hắn tuần tới phải tổ chức lại, hắn nhất định phải tham gia.

Hai ngày sau, tôi xin nghỉ dài hạn xong, cùng Lê Chính và Ngô Nhã Đông đến nơi sinh của vợ hắn.

Vợ Ngô Nhã Đông không phải sinh ra ở quê hương cô ta bấy giờ, cha mẹ là sau khi sinh cô ta ở huyện thành nhỏ này vài năm, không biết vì cớ gì mà dọn về quê, về phần nguyên nhân, vợ Ngô Nhã Đông chưa bao giờ chịu nói cho hắn biết.

Người của huyện thành này dường như cũng rất lạnh nhạt, Ngô Nhã Đông lo lắng cầm ảnh chụp đi khắp nơi hỏi thăm, phần lớn mọi người đều lắc đầu nói không biết, cuối cùng hỏi đến một người thanh niên mới biết đáp án.

Mấy tháng trước, vợ Ngô Nhã Đông cùng một người đàn ông cao lớn từng đến đây, song rất nhanh liền đến một căn nhà dân trong huyện thành.

Căn nhà này nghe đâu đã bỏ trống từ rất lâu rồi, mà tôi cũng nghĩ, nói không chừng đây chính là chỗ vợ Ngô Nhã Đông ra đời. Thế nhưng không biết vì sao cô ta và cha mẹ phải rời khỏi đây, vì sao căn nhà này lại bỏ trống mấy chục năm không ai dám ở.

Ngô Nhã Đông nói ngày trước vợ từng đề cập đến căn nhà cũ này, đồng thời khi kết hôn còn tới đây quét dọn, cho nên chúng tôi đi theo hắn đến thẳng căn nhà cũ vợ hắn từng sống.

Căn nhà kia nằm sâu phía bắc cách xa nhà ga, đó là một căn nhà thấp bé ba phòng nối liền, thật sự là hoang phế đã lâu, song ở cửa có thể phát hiện rất rõ ràng có dấu vết người từng ra vào. Ngô Nhã Đông có chút kích động, tôi bảo hắn nghỉ ngơi một lát, vì vậy ba người cùng vào trong. Trong nhà khá tối, tôi và Lê Chính thiếu chút nữa ngã sấp.

Căn nhà tràn ngập hơi ẩm và mùi gỗ mục khiến người ta buồn nôn, thế nhưng giữa nhà đặt một cái bàn gỗ cũ, trên bàn lại còn có một ngọn nến cháy một nửa thì tắt.

"Xem ra vợ anh quả thực đã tới đây." Lê Chính cầm ngọn nến còn sót lại lên nhìn vừa chỉ sàn nhà, quả nhiên trên lớp bụi dày lẫn lộn một dấu giày nữ có thể nhận ra được, đương nhiên, còn có một dấu giày nam.

Chúng tôi tiếp tục đi tới buồng trong, bên trong cũng có một cái giường gỗ, mà dưới giường lại có một đôi giày da nữ phủ đầy bụi.

"Là giày da của cô ấy, tôi nhớ rõ, là tôi mua tặng sinh nhật cô ấy!" Ngô Nhã Đông như phát điên chạy tới đôi giày, song bị Lê Chính kéo lại.

"Nếu anh không muốn vợ mình chết, tốt nhất đừng đụng đến đôi giày kia." Lê Chính nói rất khẽ, nhưng lại như thuốc an thần khiến Ngô Nhã Đông bình tĩnh lại.

Bởi vì trước khi tới tôi đã nói với Ngô Nhã Đông, nếu muốn tìm được vợ hắn, nhất định phải nghe lời quái nhân tóc bạc đầy đầu này.

"Cách đặt giày kia quyết định trạng thái sinh tử của kẻ quá âm. Khi quá âm, giày nhất định có một cái lật, nếu cả hai cùng thẳng, thì kẻ quá âm sẽ tỉnh lại, nếu lật hết, họ sẽ bị chết." Lê Chính vừa nói, vừa nhìn về phía đôi giày kia.

Tôi và Ngô Nhã Đông cũng nhìn kỹ lại.

Đôi giày da kia có một cái lật úp.

"Nếu lúc đó không ai động tới, có lẽ vợ anh còn sống." Lê Chính nhìn chằm chằm đôi giày da kia, trầm giọng nói.

"Vì sao, vì sao họ nhất định phải đến đây." Tôi nhịn không được hỏi Lê Chính đang tìm đầu mối, Ngô Nhã Đông cũng nhìn sang, hắn cũng mang theo nghi vấn giống vậy.

"Bởi vì thể chế, người có thể quá âm, sinh ra sẽ không khóc, mà dựa theo lẽ thường đứa trẻ không khóc là không thể sống nổi, nhưng chúng chẳng những có thể sống, mà còn thông minh hơn nhiều so với những đứa khác, nhưng chúng từ khi còn nhỏ đã bắt đầu biết mình khi nào sẽ chết, lần đầu tiên quá âm của kẻ quá âm thường là vô thức, xảy ra trong lúc mình ngủ, việc này phản ứng tự nhiên giống như thời điểm dậy thì vậy, cũng không phải nằm chính xác ở một độ tuổi.

Họ nhớ rất rõ giấc mơ của mình, cũng sẽ từ từ ý thức được mình đang quá âm, đương nhiên, có vài người sẽ giữ bí mật, có vài người sẽ lợi dụng việc này làm những chuyện khác, vợ anh rất có thể là đang giúp đỡ người ta, hoặc giả, cô ta ý thức được mình sẽ chết khi nào chỗ nào, tóm lại, kẻ quá âm nhất định sẽ trở lại nơi mình sinh, nếu cô ấy dự cảm thấy tử kỳ của mình." Lê Chính gằn từng chữ nói, còn Ngô Nhã Đông bên cạnh thì biến sắc.

Hắn xông lên nắm cổ áo Lê Chính.

"Cậu nói bậy! Cậu mới vừa rồi còn nói vợ tôi sẽ không sao cả!" Hắn rống lớn với Lê Chính, anh ta thì xem thường.

"Ta chỉ ăn ngay nói thật, nếu ngươi không tin thì thôi." Lê Chính liếc mắt nhìn hắn.

Tôi lập tức đi tới tách họ ra, sau đó ra hiệu Lê Chính trước đừng nói gì kích thích Ngô Nhã Đông nữa. Ngô Nhã Đông thì xụi lơ đặt mông ngồi dưới đất, có chút thất thần lẩm bẩm gọi vợ hắn.

"Nếu không tìm được người đàn ông cao to kia, e rằng cũng không tìm được vợ anh đâu." Tôi nhìn quanh một lượt, quả thực không có bất kỳ manh mối nào, Ngô Nhã Đông đau khổ đứng lên, dự định đi ra ngoài.

"Ta nói này, nếu vợ ngươi mất tích, e rằng người cảnh sát nghi ngờ đầu tiên sẽ là ngươi đúng không?" Lê Chính bỗng nhiên đứng tại chỗ mỉm cười nhìn Ngô Nhã Đông. Tôi vô cùng kinh ngạc Lê Chính vì cớ gì lại nói thế. Ngô Nhã Đông cũng vô cùng khó hiểu.

"Cảnh sát quả thực từng hỏi dò tôi, chuyện đã từ lâu rồi." Ngô Nhã Đông trả lời.

"Kỳ thực ngươi tìm bọn ta, chỉ là e ngại hôm nay là tử kỳ của ngươi đúng không?" Lê Chính đút hai tay trong túi quần.

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì nữa?" Ngô Nhã Đông ngơ ngác nhìn Lê Chính.

Lê Chính không trả lời hắn, ngược lại chuyển sang tôi.

"Cậu biết vì sao cả nhà họ phải rời khỏi đây không, nếu như cậu là những người trong thôn, một đứa bé thường không biết giữ mồm giữ miệng đoán trước tử kỳ của cậu, hơn nữa lại chuẩn xác kinh người, mà đứa bé này còn là một đứa sinh ra đã không khóc, cậu sẽ nhìn chúng thế nào?" Lê Chính hỏi tôi.

"Quái vật." Tôi trả lời được.

Đúng vậy, quái vật, mười phần quái vật, cho nên cả gia đình đáng thương kia đành phải dọn đi, đồng thời mong đợi có thể trải qua cuộc sống mới, mà cô gái đáng thương kia ngày càng lớn lên, bởi rời khỏi nơi sinh, cô ta không cách nào đoán trước được tử kỳ của người khác, vì vậy cũng dần dần sống như người bình thường, thỉnh thoảng giúp người ta hỏi chút vấn đề của người chết.

Thế nhưng chôn giấu trong lòng cô ta còn có một việc, bởi vì cô ta đã sớm biết tử kỳ của mình, vì vậy cô ta lo lắng lập gia đình, sinh con, hy vọng có thể trải qua cuộc đời hoàn chỉnh của một người phụ nữ. Vì vậy cô ta gặp một người đàn ông, cô ta vốn cho rằng mình có thể bình thản trải qua vài năm sống sau cùng của mình, thế nhưng cô ta sai rồi.

Cô ta sơ suất cho rằng ông chồng mình căn bản không biết về quá âm, nhưng cô ta không ngờ người đàn ông kia đã sớm thông qua tra cứu tài liệu hỏi người ta mà biết cặn kẽ tất cả mọi thứ bao gồm cả dự đoán sinh tử.

Thế là chồng cô ta quỳ gối trước mặt cô ta đau khổ năn nỉ hai người đi một chuyến về quê, vì người đàn ông cần biết chút tử kỳ của vài kẻ quan trọng, đúng vậy, đối với một người làm ăn mà nói, sinh tử của một vài người trực tiếp quyết định tiền đồ của hắn.

Vì vậy cô vợ rốt cuộc quyết định đi về nơi tràn đầy cơn ác mộng thuở ấu thơ của mình, ở trong căn nhà cũ nát này tiến hành quá âm.

Chồng cô ta chiếm được đáp án, thế nhưng thật đáng buồn, mọi người có một nhược điểm phổ biến, đó chính là lòng hiếu kỳ, người đàn ông thuận miệng hỏi một câu, mình khi nào sẽ chết." Lê Chính bỗng nhiên ngừng lại nhìn về phía Ngô Nhã Đông, tôi cũng theo ánh mắt y nhìn lại.

Mặt của Ngô Nhã Đông đột nhiên trở nên căng lên, ánh mắt hắn tràn đầy địch ý, đồng thời lại mang cảm giác bi thương.

"Đáp án chính là, ngày hôm nay." Lê Chính đi từ từ đến giữa nhà.

"Ngươi năm lần bảy lượt yêu cầu đến hôm nay, kể câu chuyện cho bọn ta biết, nhưng thật ra là e ngại cô vợ đã chết của ngươi trả thù đúng không, cho nên ngươi coi bọn ta là cọng rơm cứu mạng mà túm lấy đi tới đây, có thể giúp ngươi vượt qua tử kỳ hôm nay, thậm chí khi đó, ngươi có thể cũng nghĩ tới việc giết chết kẻ quá âm không biết có thể thay đổi số phận sẽ chết của ngươi hôm nay hay không?" Lê Chính tiếp tục nói.

"Đừng nói nữa!" Ngô Nhã Đông rống to một câu, "Tôi chưa từng nghĩ tới việc giết cô ấy, tôi chỉ sợ, tôi sợ cô ấy." Ngô Nhã Đông suy sụp ngồi dưới đất.

"Căn bản không có người đàn ông cao lớn, người trước đó nói cho chúng ta biết tin tức về vợ ngươi, e rằng là do ngươi đã sớm sắp xếp rồi, cho nên ngươi mới giành đi hỏi người thôn dân kia, còn có đôi giày, kỳ thực cũng không phải của vợ ngươi, bụi trên đó và bụi trên ngọn nến căn bản không giống cùng một thời gian. Vốn dĩ không khí gian phòng phía trước lưu động cao hơn trong nhà, hơn nữa đồ da phải càng hút bụi hơn nến, đôi giày này thấy thế nào cũng giống do con người cầm bụi rắc lên nhỉ? Mấu chốt nhất, kẻ quá âm sẽ không mang giày da cao gót tiến hành nghi thức, có lẽ giày trước đó không tiện lấy ra nữa ngươi mới thay thế đôi này đúng không?

Ngươi sở dĩ soạn ra câu chuyện này, năm lần bảy lượt đòi chúng ta tới đây hôm nay, chỉ là để có người làm chứng, chứng minh người đàn ông cao to thần bí kia ra tay với vợ mình đúng không? Ngươi có lẽ không ngờ tới ta hiểu rõ quá âm hơn ngươi, cho nên ngươi đành phải vội vàng đi tới đây tùy tiện bố trí hiện trường, mua chuộc dân bản xứ đừng nói ra ngày đó thật ra là ngươi và vợ trở về căn nhà cũ này, ngươi lợi dụng tâm lý chán ghét của người ở đây với vợ mình để thuyết phục họ, có lẽ đối với những người đó mà nói vợ ngươi chết càng sớm càng khiến họ an tâm hơn, ở chỗ này người lớn tuổi biết vợ ngươi có thể quá âm đều tránh né cô ấy như như ước định mà thành vậy, xem cô ấy như điều cấm kỵ ở đây." Lê Chính tiếp tục chất vấn Ngô Nhã Đông.

"Tôi cho rằng cô ấy đang nói đùa, dù sao loại chuyện đoán trước tử kỳ này chẳng qua là trong truyền thuyết mà thôi, thế nhưng cô ấy thấy tôi không tin, nhanh chóng đoán tử kỳ của một thôn dân, quả nhiên, khi đó tôi bắt đầu sợ hãi, làm rùm beng với cô ấy, cô ấy khóc nói quá âm cũng chưa chắc sẽ chính xác, nhất là thời điểm một vài chuyện đặc biệt phát sinh, quỷ mới tin cô ta! Cái chết sao có thể có thời gian kết thúc? Với tôi mà nói ả đàn bà này chắc chắn là một con quỷ, rời khỏi cô ta, rời khỏi cô ta may ra tôi có thể sống sót được! Đây chính là suy nghĩ của tôi lúc ấy. Thế là tôi đề nghị trở về nhà cũ lần nữa, lần nữa quá âm dự đoán tử kỳ, cô ấy bất đắc dĩ đành phải đồng ý, mà lần đó, khi cô ta bắt đầu, tôi đã làm lật cả đôi giày của cô ta.

Tôi thật sự không ngờ, cô ta thế mà lại chết, mặc cho tôi có gọi thế nào cô ấy cũng không tỉnh lại, tôi bắt đầu sợ hãi, bởi vì tôi không biết loại hành vi này của mình có tính là mưu sát hay không, có lẽ sẽ không ai tin loại chuyện hoang đường lật giày có thể giết chết một người này, đừng nói tra được ra tôi, dù cho tôi chủ động tự thú, cũng sẽ bị cảnh sát đá văng ra ngoài hoặc đưa đến bệnh viện tâm thần, tôi đành phải chôn thi thể cô ta trong phòng ngầm trong cùng bao gồm cả đôi giày kia, đồng thời biên soạn ra một câu chuyện về người đàn ông cao to, nói cô ta mất tích. Thế nhưng sau đó mỗi ngày tôi đều ở nhà chịu sự dằn vặt của cô ta, vì vậy tôi nghĩ tới tử kỳ của mình được cô ta đoán trước, tôi ôm tâm lý thử một phen tìm đến các cậu, hy vọng các cậu giúp tôi vượt qua ngày hôm nay." Ngô Nhã Đông vô lực nói.

"Ngươi cho rằng ta có năng lực giúp ngươi chạy trốn cái chết sao? Ngươi sai lầm rồi, ta cũng không làm được, dự đoán của vợ ngươi rất chuẩn xác, không tin ngươi có thể quay đầu nhìn xem." Lê Chính bỗng đưa ngón tay chỉ vào căn phòng đen kịt trong cùng.

Phía sau cửa phòng không biết vì sao đóng lại, chỉ để lại khe cửa sổ lọt vào chút ánh sáng rét lạnh.

Như kiếm vậy, cắm xuyên qua lớp đất nền nhà nhìn qua rõ ràng từng bị đào lên tơi xốp.

Tròng mắt Ngô Nhã Đông gần như lồi cả ra, chặt chẽ nhìn chằm chằm chỗ ấy. Đống đất kia nhoi lên vào cái, thình lình phá vỡ.

Một bàn tay gần như thối rữa từ trong thò ra, sau đó là một bả vai gầy yếu, là cô gái đáng thương kia, mái tóc dài của cô ta quấn chặt lấy đầu mình, cô ta dùng tư thế ngọ nguậy như rắn bò về phía ông chồng đã tê liệt ngã xuống một bên.

Ngô Nhã Đông đã không còn sức đứng lên nữa, hắn chỉ theo bản năng lấy tay che mắt mình.

Khi tôi muốn qua đó cứu hắn, người phụ nữ kia đã dùng tốc độ không thể tin nổi nhanh chóng quấn lấy Ngô Nhã Đông, người nọ thì chỉ khẽ hừ vài tiếng, rồi không còn động tác gì nữa.

Đầu Ngô Nhã Đông tựa vào đùi người phụ nữ kia, người phụ nữ chậm rãi cúi thấp đầu, mái tóc dài đen nhánh dính bùn đất ướt nhẹp chậm rãi rũ xuống mặt Ngô Nhã Đông.

Tôi nghe được từng đợt tiếng động tương tự như xương cốt bị gặm cắn. Tiếp đó Ngô Nhã Đông bắt đầu kịch liệt co giật cơ thể, hắn như con chuột đồng bị trúng độc, căn bản không có sức chạy trốn hoặc phản kháng.

Sau đó hai người họ vẫn tiếp tục duy trì loại tư thế này, cái đầu của họ bị mái tóc kia bọc lại sít sao.

Lê Chính thở dài, bỗng nhiên lại kinh ngạc nhìn nữ thi kia, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ ồ một tiếng.

Lúc rời đi tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi anh ta, có phải lại phát hiện cái gì không.

"Kỳ thực, tôi cũng không hiểu quá âm lắm, hóa ra, nếu trong cơ thể của kẻ quá âm dựng dục một sinh mạng mới, thì có thể trốn tránh khỏi tử kỳ kinh khủng kia, có lẽ nguyên nhân đặc biệt mà vợ Ngô Nhã Đông nói, chính là chỉ cái này, vừa nãy tôi thấy tay của cô ấy ôm thật chặt lấy bụng, giống như bản năng vậy, nên chợt nghĩ ra."

"Kết cuộc của sinh là tử vong, kết cuộc của tử vong là trọng sinh sao? Thế nhưng vì sao cô ta không sớm nói cho Ngô Nhã Đông biết?" Tôi khó hiểu hỏi.

"Bởi vì sớm nói cho hắn biết, gã kia nhất định sẽ yêu cầu phá bỏ đứa bé, cô vợ thật ra muốn mượn sự ra đời của đứa bé thay đổi số mạng hai vợ chồng họ, kết quả đến cuối cùng vẫn không cách nào trốn tránh được."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv