Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 96: Khóa



Đối diện tôi có một người phụ nữ dọn tới.

Trong mắt tôi là một người phụ nữ hết sức kỳ quái, có hai loại phụ nữ rất hấp dẫn người khác, xinh đẹp và thần bí, trùng hợp, người phụ nữ này tụ hội cả hai điểm trên.

Bởi vì làm công việc thường xuyên tiếp xúc với người khác, những nữ giới tôi gặp nhiều hơn bình thường, xinh đẹp đương nhiên không ít, thế nhưng như cô ta thì lại chưa từng, không biết phải hình dung thế nào đây, người phụ nữ này dường như vĩnh viễn luôn nằm trong trạng thái vui vẻ không có bất kỳ tạp chất gì, còn có một loại xinh đẹp gần như là bệnh hoạn, tựa như Đại Ngọc táng hoa vậy, khiến người ta không nhịn được muốn hiểu thêm về cô ta.

Người phụ nữ tên Tây Quế này cơ hồ khi tôi tỉnh dậy đã xuất hiện ở đối diện tôi, nhưng mà hôm qua đối diện tôi vẫn còn là nhà cũ bỏ trống không một bóng người mà, điều này khiến tôi không thể không hỏi cô ta một câu dọn tới khi nào.

Lần đầu tiên gặp mặt của tôi và cô ta, là ở cửa nhà tôi, vừa vặn tôi chuẩn bị thu dọn đâu ra đấy chạy tới tòa soạn, mà cô ta cũng đang ở ngoài cửa quét rác, mặc váy màu đen qua gối, tóc dài ngang vai, dưới chân mang một đôi dép đầu to hoạt hình, khuôn mặt tròn mang theo chút mũm mĩm trẻ con khiến người ta cảm thấy thân thiết tự nhiên, cái mũi xinh xắn và đôi môi hơi vểnh cũng có một loại cảm giác như tiểu muội muội.

"À, tôi dọn tới tối qua, không làm ầm ĩ đến anh chứ?" Khi cô ta nói cho tôi biết vẻ mặt vô cùng áy náy, nụ cười trên khuôn mặt cong về hai phía gò má đỏ bừng, hàm răng như sò biển còn chưa hoàn toàn thấm đẫm ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh trong hành lang, trò chuyện với mỹ nữ là một chuyện vui sướng, tôi đương nhiên lại hỏi thêm vài câu.

Tây Quế nói cho tôi biết tên của cô ta, là một nhân viên xí nghiệp nước ngoài, để tiện đi làm, cho nên mướn căn nhà đối diện tôi, đồng thời chỉ một thân một mình ở thành phố này, khi cô ấy biết thân phận của tôi thì vô cùng vui mừng.

"Tôi thường đọc chuyên mục của anh, đều là những câu chuyện rất thú vị đó." Cô ấy cười, lần này tay cô để trống, đồng thời bắt tay với tôi.

"Hy vọng cùng sống chung vui vẻ, ký giả tiên sinh." Cô nghiêng đầu sang bên, nghịch ngợm cười, tóc cũng theo đó như thác nước chảy xuôi trên vai. Tôi và cô ta bắt tay nhau, rồi chạy đi làm ngay.

Thế nhưng, tôi chưa từng nghe nói gần đây có xí nghiệp nước ngoài nào.

Mặc kệ, công việc của người khác có liên quan gì đến tôi, tôi cố gắng xóa bỏ suy nghĩ của mình về chuyện của Tây Quế.

Giữa trưa tôi như thường lệ không về nhà, bởi vì quay về vội vội vàng vàng, có khi trưa tinh thần tốt còn có thể xử lý một vài chuyện, nhưng hôm nay tôi lại nghĩ cách trốn về nhà.

Đi tới cửa nhà, lại phát hiện cửa nhà Tây Quế mở, tôi cố ý thả chậm bước, đồng thời tạo âm thanh bước trên hành lang rất lớn.

Quả nhiên, trong cửa ló ra một cái đầu, cô rất cẩn thận nhìn tôi, cô dường như đang thay khóa cửa nhà mình, đầu rịn đầy mồ hôi, nơi này khóa cửa trước giờ luôn kiên cố, sao phải phí sức làm loại chuyện không được cám ơn này chứ? Tôi hỏi cô, Tây Quế chỉ qua loa nói là khóa cửa bị hư.

"Anh đã về rồi? Ăn cơm chưa? Tôi có chuẩn bị chút dưa cải tự làm, hay là ăn cùng tôi nhé, coi như tôi tiến cống cho anh bảo kê nhé?" Cô nheo mắt, vẫy tay với tôi, đáng yêu như chú mèo chiêu tài vậy.

Tôi sờ cái bụng vừa mới ăn no, gần như không chút nghĩ ngợi nói có.

Ăn chỉ là thứ yếu, tôi chỉ là muốn xem nhà cô ấy thế nào.

Tây Quế nói cho tôi biết hôm nay mình xin nghỉ một ngày để thu dọn nhà, con gái mà, rất thích sạch sẽ cẩn thận đến tột cùng, hầu như có một loại ham mê với sạch sẽ, sư tỷ của tôi có khi xuống lầu mua cơm cũng lười không muốn đi, nhưng sẽ giành cuối tuần hiếm hoi quét dọn nhà ròng rã cả ngày.

Có lẽ, đối với suy nghĩ của phụ nữ mà nói tôi rất khó hiểu nổi.

Nhà Tây Quế rất sạch sẽ, sạch khiến tôi cảm thấy có chút căng thẳng.

Ngoại trừ những gia cụ nhất định, hầu như không tìm thấy bất cứ thứ gì dư thừa trong nhà, giống như chủ nhân nhà này bất cứ khi nào cũng có thể rời đi vậy, hơn nữa, tôi phát hiện hầu như chỉ cần là thứ có thể mở, chúng đều bị khóa, tủ sách bị khóa, bàn ghế bị xích trói chặt, toàn bộ công tắt điện đều đặt trong một sắt khóa lại, mà trong góc tường còn để mấy rương gỗ lớn, đương nhiên cũng bị khóa.

Tây Quế dường như phát hiện ra sự khác thường của tôi, cô ấy giải thích nói mình trước đây ở nhà cũ hay vứt đồ lung tung, cho nên dần tập thành thói quen, dù là tủ bếp, bàn ăn tivi đều dùng khóa cố định, về phần những thứ khác càng không cần phải nói.

"Không sợ phiền toái sao?" Tôi có chút bất đắc dĩ hỏi, xem ra mỹ nữ ít nhiều có chút quái gở cách nói này quả là đúng.

Tây Quế lập tức xua tay, đồng thời còn che miệng cười lên, tiếng cười thanh thúy êm tai, quanh quẩn trong phòng.

Khi tôi cũng bị tiếng cười của cô truyền nhiễm chuẩn bị nhếch miệng cười, cô bỗng ngừng lại, biểu hiện trên mặt chuyển hóa cực nhanh khiến tôi khó có thể tưởng tượng, dù là diễn viên hạng nhất, e rằng cũng khó mà làm đến không để lại vết tích như cô ta.

Tây Quế nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi đi tới.

"Anh biết không, mỗi lần mở khóa chạm vào thứ giam cầm, tôi mới có thể cảm giác được vật kia thuộc về tôi, tôi mới có thể an tâm." Đầu ngón tay cô ta trắng mảnh sáng ngời, tôi nheo mắt lại, tựa như năm cây đinh ghim đưa về phía mặt tôi.

Thế nhưng tôi không cách nào nhúc nhích, cuối cùng, đầu ngón tay cô ta ở trán tôi búng một cái.

"Có thể chạy rồi, ký giả tiên sinh." Cô ta xoay người, đi về hướng nhà bếp tỏa hương thơm bốn phía.

Tôi hỏi cô ta vì sao không gọi tên tôi, cô ta xấu xa lắc đầu nói tên tôi quá phiền toái, mà ký giả tiên sinh là cô ấy đặt cho tôi.

"Như vậy, tôi sẽ cảm thấy chỉ có mình tôi gọi anh như vậy, giống như anh chỉ thuộc về riêng tôi vậy." Cô ta nói tới đây, bỗng nhiên xấu hổ cúi đầu, tôi không cách nào thấy được khuôn mặt bị mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa che lại, đành phải giả ngu cầm lấy chén canh cô nấu lên uống.

Canh làm giống nhau, tôi cũng không có lòng dạ nào thưởng thức, đầu năm nay con gái làm thức ăn chỉ cần là ăn vào dạ dày không xuất huyết đã không tệ rồi.

Lúc rời đi, Tây Quế cẩn thận kéo cửa sắt, tôi ở sau lưng nghe được mấy tiếng kim loại ma sát khóa lại.

"Không có cảm giác an toàn đến vậy sao?" Tôi nhịn không được lẩm bẩm một câu.

Cuộc sống cứ thế nhanh chóng trôi qua trong tiếng cười nói gặp mặt thỉnh thoảng của tôi và Tây Quế, làm tôi không hiểu là cô ta dường như rất ít ra ngoài, đừng nói chi là những hoạt động xã giao khác, cô ấy thường ngày ngủ đêm ra, thỉnh thoảng ra ngoài một lần, cũng là mang theo một đống khóa lớn trở về, giống như khóa đối cô ấy có một loại kích thích khó kiềm nén, cô ấy từng nói cho tôi biết, chỉ có trông thấy những cái khóa và chìa khóa này, cô ấy mới có thể cảm giác được sự an toàn và trung thành.

Mà tôi cũng bắt đầu dần cảm thấy dường như có người đang theo dõi mình.

Loại chuyện này đã không phải lần đầu tiên, đương nhiên, tôi cũng phát giác đối phương chỉ là một kẻ nghiệp dư, rất nhanh tôi vạch ra kế nhỏ, ở cuối khúc quanh hẻm nhỏ bắt được hắn.

Khi tôi thấy người đàn ông này thì nhịn không được rùng mình, đó là loại khuôn mặt thế nào nhỉ, giống như linh hồn toàn thân bị hút hết vậy, cặp mắt vô thần như hai cái giếng sâu khô héo, khuôn mặt nghèo túng và râu ria rậm rạp, hai gò má đen mà hõm sâu, giống như người già rụng sạch cả hàm răng, mà cánh tay tôi chộp lấy cũng như có như không, giống như một khúc củi không hề có tí cơ thịt nào đáng kể. Từ tuổi tác phán đoán, hắn đã hơn bốn mươi tuổi.

"Là cậu, cậu ở cùng với Tây Quế đúng chứ, nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết, Tây Quế có phải sống cùng cậu không hả?" Hắn thấy vậy, còn chưa chờ tôi hỏi hắn lại lần nữa té quỵ dưới đất nắm quần tôi đau khổ cầu khẩn nói, song dường như cơ thể vô cùng suy yếu, hơn nữa tâm tình kích động, cứ thế ngất đi.

Tôi đành phải đỡ hắn đến nhà hàng nhỏ gần đó, kết quả chứng minh tôi đã đúng, hắn là đói quá nên xỉu.

Cũng không biết bao lâu chưa ăn cơm, biểu hiện của hắn như gặp nạn đói ba năm vậy, người có chứng bệnh kén ăn mấy nhìn hắn cũng sẽ cảm thấy đói bụng. Vì vậy tôi cũng phải gọi chén hoành thánh, ngồi đối diện hắn từ từ ăn.

Cuối cùng, hắn dường như đã thỏa mãn, cũng hơi bình tĩnh lại.

"Tôi khuyên cậu mau chóng rời khỏi Tây Quế đi, trước khi cậu còn có thể." Lời hắn nghe vào như khuyên nhủ, thế nhưng phối hợp với vẻ mặt hắn mà nói lại càng giống như là cảnh cáo thì hợp hơn.

"Tôi không thích nghe nói chuyện nửa vời, nhìn hóa đơn tôi trả cho anh xem, nhiều ít cũng kể thêm chút đi." Tôi nhìn đồ ăn chất đầy bàn xếp thành ngọn núi nhỏ, bắt đầu tính toán ngày mai phải mượn bao nhiêu tiền mới đủ.

Bỗng nhiên, hắn cực kỳ đau khổ che bụng trái của mình, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu ứa ra, tôi bắt hoài nghi có phải hắn ăn nhanh quá mà xảy ra chuyện không, hắn nghỉ ngơi một hồi nói không sao.

"Tôi biết cậu chưa chắc sẽ tin lời tôi, cậu cũng giống như tôi trước kia hoàn toàn bị ả mê hoặc, tôi ở ngay dưới nhà chờ cậu, một khi ả ra ngoài, cậu gọi tôi lên, tôi sẽ cho cậu biết chân tướng." Nói xong, người đàn ông này phủi mông bỏ đi.

Về đến nhà, Tây Quế đang mở cửa nhà mình chờ tôi, tôi đột nhiên cảm giác trong lòng ấm áp, từ khi rời khỏi cha mẹ đã thật lâu chưa được hưởng tư vị được người chờ đợi.

Trong lòng cô ta ôm chú chó con dễ thương, toàn thân trắng xóa. Tôi nhịn không được vươn tay muốn sờ.

"Anh muốn làm gì? Nó là của tôi!" Tây Quế thoáng cái biến sắc, ném mạnh con chó vào phòng khách, chú cún dường như bị té, phát ra tiếng kêu bén nhọn, tôi nhíu mày.

"Cô làm gì vậy, tôi đâu có ác ý." Nói xong, tôi liền nghĩ tới lời người đàn ông nói trước đó. Tây Quế dường như rất đau khổ, cô không nói gì, mà đi vào lần nữa ôm lấy con chó kia.

Sau một lát, tôi dường nghe được vài tiếng chó sủa bén nhọn, nhưng về sau lại biến mất, tôi thậm chí hoài nghi đó là vì mệt nhọc quá độ mà nghe nhầm thôi.

Tôi trở về nhà mình, đi tới ban công, quả nhiên, tên kia vẫn ngồi xổm dưới nhà tôi, cũng không biết hắn đã theo dõi tôi bao lâu, ngay cả chỗ tôi ở cũng biết.

Ngoài cửa vang lên âm thanh đóng cửa, đã trễ thế này, vậy mà Tây Quế còn ra ngoài?

Cô ta dường như chỉ có vào ban đêm mới bằng lòng rời khỏi căn nhà kia. Khi tôi nghe được tiếng bước chân trong hành lang dần dần đi xa, nhịn không được đi tới ban công, người đàn ông kia mỉm cười đứng phía dưới, tôi do dự chốc lát, ra hiệu cho hắn đi lên.

"Thế nào? Con tiện dân kia ra ngoài rồi đúng không? Hắc hắc, tôi biết ả thích ra ngoài ban đêm mà, trước đây khi ở cùng tôi cũng là thói quen như vậy đấy, nói cho cậu biết, ả căn bản không phải người bình thường!" Người nọ ở bên cạnh tôi lải nhải không dứt, tôi không nhịn được phất tay cắt ngang lời hắn.

"Không phải anh muốn cho tôi thấy chân tướng sao?" Tôi hỏi hắn, người đàn ông sửng sốt, lập tức cười quỷ dị, từ trong túi quần lấy ra một xâu chìa khóa.

"Biết không, ả vô luận dọn đến đâu, tất cả khóa cửa đều phải đổi hết, kiên trì dùng của mình, ả nhận thức rằng tất cả khóa của thế giới này cũng không an toàn bằng của mình, trên thực tế ả không biết tôi trước kia khi ở chung với ả đã lén đánh chìa khóa khác." Hắn lại còn nói mình ngày trước từng ở cùng Tây Quế, việc này khiến tôi khó mà tin nổi, thế nhưng sau vài tiếng khóa mở răng rắc, cửa sắt thế mà lại thực sự mở ra.

Trong phòng rất tối, tôi muốn đi tìm công tắc đèn, kết quả bị hắn ngăn lại.

"Nếu bật đèn, ả lên sẽ biết chúng ta tới, vậy thì không ổn, cậu cẩn thận cài cửa lại, cài cửa bên trong cho tốt, như vậy ả sẽ không vào được nữa." Tôi đành phải đồng ý, trong lòng thì tự trách mình rốt cuộc đang làm gì thế này.

Một hàng xóm cổ quái và một người qua đường cũng cổ quái y hệt.

Người đàn ông kia dường như đang chịu đựng đau đớn vô cùng, trong bóng tối phòng khách khẽ rên rỉ, hắn quả nhiên lại lấy tay che bụng mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ dường như muốn tìm gì đó ở đây.

Thế nhưng trong nhà của Tây Quế bất kỳ cái gì có thể mở ra đều bị khóa.

Song người đàn ông này vậy mà mỗi ổ khóa đều có thể mở.

"Ở đâu? Ở đâu? Ả rốt cuộc đã đặt cái kia ở đâu?" Người đàn ông điên cuồng tìm kiếm trong ngăn kéo, kệ sách, ngăn tủ, tôi không biết hắn đang tìm gì, nhưng trực giác nói cho tôi biết mấy cái rương ở góc nhà rất đáng ngờ.

Tôi chỉ những cái rương đó, "Sao không tìm ở những cái rương kia?"

"Hừ, cậu có thể mở ra xem bên trong là gì, nhìn xem, dường như cái trên cùng vừa vặn chưa khóa." Hắn cười lạnh trả lời.

Tôi không đáp lời hắn, mà tự mình đi tới, ánh sáng từ cửa sổ tầng đối diện lọt vào chiếu trên cái rương gỗ, khi tôi chuẩn bị mở ra, trong rương lại truyền đến một tràn tiếng kêu nho nhỏ.

Đồ vật bên trong không ngờ là chú cún vừa nhìn thấy kia.

Nhưng mà, tôi gần như đã không còn nhận ra con chó kia nữa, cơ thể tuyết trắng của nó cơ hồ đã bị máu thấm ướt, tứ chi con chó bị dây thép mỏng quấn quanh, cố định bên mép rương, môi trên dưới của nó bị xỏ xuyên còn tăng thêm một cái khóa đồng, đây là hành động tàn nhẫn bậc nào, con chó kia mở to đôi mắt tròn đen nhánh sợ hãi và khẩn cầu nhìn tôi, mà tôi thì cảm thấy buồn nôn, lập tức khép nắp lại.

"Haha, tìm được rồi! Ả thế mà lại đặt trong một cái khóa, chìa khóa đặt trong khóa rỗng ruột, cũng chỉ có tôi và ả mới làm như vậy!" Tôi quay đầu lại nhìn, người đàn ông cầm trong tay một cái chìa khóa, một cái chìa khóa hình dáng cổ quái.

Hình bán trụ khoảng mười centimet, mặt trên còn có bánh răng lồi lõm, người đàn ông hưng phấn cởi áo mình mặc, trong nháy mắt, tôi thấy được quầng sáng kim loại phản xạ thoảng qua mắt tôi.

Tôi rốt cuộc biết hắn vì sao luôn che bụng mình.

Trên từng cây xương sườn nhô ra của hắn, hầu như mỗi một cây đều treo một cái khóa, những cái khóa kia hiện lên tia sáng màu vàng lạnh lẽo, hắn cầm lấy chìa, nhắm ngay kẽ hở vặn mở, hóa ra những khóa kia đều cùng một chìa, có thể mở ra, tôi thấy những dây khóa bằng đầu ngón tay út không phù hợp với thân khóa kia chậm rãi từ trong bắp thịt dồn nén rút ra, kèm theo là tiếng thét khẽ đau đớn của người đàn ông kia.

Hầu như mỗi lần mở khóa, trên mặt người đàn ông kia đều thoáng vặn vẹo đau đớn, sau đó là sự nhẹ nhõm vui sướng sau khi được giải phóng, bạn rất khó tưởng tượng được hai loại vẻ mặt trái ngược nhất của thống khổ và vui sướng này đồng thời xuất hiện trên mặt sẽ có dạng gì, tóm lại khi mở đến khóa cuối cùng, hắn rốt cuộc mệt mỏi, há miệng thở dốc, dựa vào gia cụ đặt mông ngồi trên đất.

"Nói cho tôi biết, nói tất cả mọi chuyện về Tây Quế cho tôi biết!" Lòng hiếu kỳ của tôi lại lần nữa không cách nào ngăn lại. Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi, ngừng động tác trên tay —— Kỳ thực một chút sức lực hắn cũng không có.

"Tôi và ả đã từng là một đôi tình nhân, hai mươi năm trước, cũng giống như cậu, ả đột nhiên xuất hiện ở đối diện tôi, đáng yêu xinh đẹp mà dịu dàng như thế, tôi si mê ả sâu đậm, không bao lâu, chúng tôi liền ở chung, ả như kẻ điên đối với bất kỳ vật gì cũng phải khóa lại, mỗi lần khi khóa đều lẩm bẩm, hơn nữa hành vi càng ngày càng cổ quái, có một ngày, sau khi tôi uống canh ả nấu thì ngủ thiếp đi, cũng không biết qua bao lâu, tôi bị đau đớn trên người bừng tỉnh, lúc tỉnh lại phát hiện mình bị trói chặt, mà ả thì đang đục từng lỗ một trên xương sườn tôi, đồng thời cài những cái khóa này lên, ả quả thực là một con quỷ!" Người đàn ông tức giận hô lớn. Nghe đến đó, tôi chợt nhớ tới chén canh Tây Quế bưng cho tôi, trong dạ dày bắt đầu kịch liệt cuộn trào.

"Anh vừa nói hai mươi năm trước?" Tôi khó tin hỏi hắn.

"Cảm thấy khó hiểu sao? Ả đàn bà kia vĩnh viễn không già yếu, ả từng nói cho tôi biết ả đã sống rất lâu rồi, tôi vốn tưởng rằng là nói đùa, kết quả về sau mới biết, không biết ả dùng biện pháp gì, thậm chí có thể khóa lại cả cơ thể và tuổi tác của mình, khiến nó không cách nào lão hóa, tôi đã hơn bốn mươi rồi, ả cứ mãi bảo trì tuổi trẻ ngày trước đúng chứ?" Người đàn ông thở dài.

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi hắn.

"Về sau? Về sau tôi bị ả nhốt trong nhà, sống như một con chó, cuối cùng ả dường như đã chán ghét tôi, mới vứt bỏ tôi ở đó, ả nhất định không ngờ tôi may mắn được cứu, thế nhưng khóa trên người không cách nào tháo xuống, họ nói cho tôi biết nếu miễn cưỡng tháo bỏ tôi nhất định sẽ xuất huyết mà chết, cho nên tôi đã tìm ả mười năm, chính là để tìm được chìa khóa! Tìm được chìa khóa mở khóa mười năm trên người tôi!" Người đàn ông như kẻ điên rống to.

"Thời gian không còn nhiều, tôi phải mở hết khóa trên người trước khi ả quay về." Hắn lần nữa cầm chìa khóa lên cắm vào ổ khóa trên người, thế nhưng ngoài cửa chợt vang tiếng mở cửa.

"Ai! Ai bên trong!" Giọng nói gần như biến dạng của Tây Quế vang lên ngoài cửa, người đàn ông ngồi dưới đất vội vàng mặc quần áo tử tế loạng choạng đứng lên mở đèn phòng khách.

Trong nháy mắt ánh sáng tràn đầy phòng khách, chúng tôi đều không cách nào ẩn trốn.

Cách cửa sắt, tôi thấy Tây Quế mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.

"Tây Quế, tôi rốt cuộc, rốt cuộc lại gặp cô, cô còn yêu tôi đúng không, bằng không cô sẽ không để lại những cái khóa này trên người tôi, lại cất giữ chìa khóa, cô đang đợi tôi, đúng vậy, đợi tôi mở cái khóa cuối cùng này, tôi sẽ vĩnh viễn ở cùng cô!" Người đàn ông si ngốc nhìn Tây Quế, giống như cực kỳ kích động, ngay cả tay cầm chìa khóa của hắn cũng bắt đầu run rẩy, tôi cảm thấy khó hiểu, trước đó người chửi rủa Tây Quế không phải là hắn sao, vì sao vừa trông thấy cô ta lại biến thành bộ dạng này.

"Ký giả tiên sinh, anh biết anh đang làm gì không? Người đàn ông này từng mang đi mọi thứ bên cạnh tôi, bao gồm cả tình cảm thời gian tài sản của tôi, tất cả, hắn còn giày vò tôi, không cho phép tôi rời khỏi hắn, tôi chẳng qua là trừng phạt hắn chút thôi, bây giờ anh lại dẫn hắn tới nhà tôi, tôi còn tưởng anh khác với những người đàn ông này, hóa ra đều là cá mè một lứa." Tây Quế lạnh lùng giễu cợt tôi.

Tự tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu, nhưng khi tôi nhìn cái rương gỗ nhỏ ở góc nhà, tôi lớn tiếng chất vấn cô ta tại sao lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

"Tàn nhẫn? Tôi yêu nó mà, chỉ có thứ tôi yêu tôi mới dùng khóa để khóa lại, không cho nó trốn khỏi tôi, tôi không muốn mất đi những thứ tôi yêu nữa." Tây Quế dựa trên cửa sắt lớn tiếng gào lên với tôi: "Mau, mau mở của ra, người bên trong chỉ cần mở hết tất cả khóa trên người, sẽ giết chết hết cả tôi và anh, cho nên tôi ẩn cư thế này chính là để trốn tránh hắn đấy, hắn như kẻ điên muốn lấy được tôi, giết tôi, tôi đành phải thừa dịp hắn ngủ khóa hắn lại mới trốn thoát, mau mở cửa, chúng ta cùng rời khỏi đây, chỉ để lại mình hắn ở đây!" Tây Quế liều mạng lắc cửa sắt, tôi có chút không tự chủ được đi tới muốn mở chốt cửa.

"Đừng nghe lời ả! Con tiện nhân kia luôn mê hoặc đàn ông như vậy, sau đó thừa dịp họ sơ sẩy sẽ dùng khóa khóa lại, như con chó kia vậy, đùa bỡn đến chết! Nếu cậu mở cửa, tôi và cậu đều sẽ vĩnh viễn ở lại trong căn nhà này!" Người đàn ông dường như đã tỉnh lại, chợt nhào tới ôm lấy tôi, cơ thể hắn rất yếu, tôi chỉ cần đẩy một cái có thể đẩy hắn ra ngay, thế nhưng tôi lại kiếm không ra sức lực.

Bởi vì tôi đang hoài nghi, đến tột cùng tôi nên tin ai? Thế nhưng tôi ghét nhất chính là lựa chọn.

Cuối cùng, tôi đi tới mở chốt cửa, cơ thể như không bị khống chế vậy.

"Cám ơn anh, ký giả tiên sinh! Vốn dĩ, tôi ra ngoài chính là để chọn cho anh một cái khóa thích hợp đấy." Mặt Tây Quế vẫn dễ thương sống động như trước, trên tay phải cô ta cầm một cái khóa đồng.

"Nhưng mà, xem ra tạm thời anh không cần rồi." Tây Quế như con lươn từ bên cạnh tôi trườn vào trong, đồng thời tài tình kéo cửa lại.

Người đàn ông phía sau xuyên tới một tràn tiếng kêu thảm thiết.

"Đừng, đừng mà!"

"Tôi sẽ không để anh trốn khỏi tôi nữa, vĩnh viễn sẽ không." Một khắc cuối cùng kéo lại cánh cửa, tôi nghe được từ miệng Tây Quế phun ra một câu như vậy.

Tôi như thằng ngốc đứng trong hành lang tối tăm, cửa đã khóa chặt.

Cuối cùng, rốt cuộc Tây Quế và người kia ai nói đúng? Có lẽ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Sáng ngày thứ hai, Tây Quế rời đi, tựa như cô ta thình lình xuất hiện đối diện tôi vậy, cô ta dời đi giữa đêm.

Trong phòng khách trống trải chỉ để lại mấy cái rương gỗ kia, bao gồm cả cái chứa con chó nhỏ mà tôi thấy hôm qua.

Song bên cạnh lại có thêm một cái rương khóa lại, đại khái lớn hơn một chút, dưới đáy rương còn có vết máu thấm ra chưa khô hết, màu đen thẫm khiến tròng mắt tôi nhức nhối.

Tôi không có can đảm mở cái rương kia, đến tột cùng trong rương chứa Tây Quế hay người đàn ông kia?

Khóa lại trước hết, nhất định là lòng người nhỉ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv