Chương 79: Đại kết cục (Hạ): Bạn đến một chuyến nơi thế gian, hãy hướng về phía ánh mặt trời
Thời tiết rất lạnh, gió se se lạnh như một lưỡi dao sắt bén, có xu thế sẽ có tuyết rơi, Kiều Tây về nhà sớm, cho rằng bản thân sẽ về trước người kia, không ngờ Phó Bắc đã về đến nhà.
Trong nhà bày rất nhiều hoa hồng đỏ tươi kiều mị, trên quầy, trên bàn trà, cả trên sàn nhà cũng có, bên cạnh cửa sổ phòng khách đặt một cái bàn cao, bên trên có nến, một chai rượu đỏ, ngoài cửa sổ là đường phố đèn đuốc lộng lẫy, thoạt nhìn thập phần lãng mạn duy mỹ.
Kiều Tây cũng không rõ cô ấy muốn làm gì, bình thường Phó Bắc cũng là như vậy, chỉ là không dụng tâm đến thế, cho rằng lại là một lần lãng mạn kinh hỉ như bình thường, nên không nghĩ nhiều, đặt túi xách xuống, đổi giày rửa tay trước.
Rửa tay xong ra ngoài, Phó Bắc đã chờ bên chiếc bàn cao kia, trên bàn đặt một phần điểm tâm ngọt tinh xảo.
Kiều Tây ngẩn người, nhìn điệu bộ này còn tưởng rằng tối nay sẽ ăn cơm Tây, kết quả chỉ có một phần đồ ngọt, không biết là ý gì, điểm tâm ngọt trước bữa ăn hẳn phải là hai phần mới đúng.
"Sao vậy?" Cô nghi hoặc hỏi.
Phó Bắc không giải thích, chỉ kéo cô qua ngồi xuống, "Nếm thử xem thế nào."
Khiến Kiều Tây nổi lên tâm tò mò, như lọt vào sương mù, cảm thấy sẽ phát sinh chuyện lớn nào đó, nhưng trong thời gian ngắn đầu cô không nghĩ ra được là gì, không tự chủ được bị đối phương kéo đi, tối nay Phó Bắc rất khác thường, ôn hòa nhu tình, cả người đều mang theo sức hút khó tả.
Kiều Tây ăn một miếng, cảm giác không tệ, nên khen một câu: "Rất ngon."
Phó Bắc dịu dàng nói tiếp: "Sau này chị đều sẽ làm cho em, lúc nào cũng có thể ăn."
Kiều Tây sững sốt, cảm giác người trước mắt mình có gì đó không thích hợp, bình thường đều không phải như thế này, dù Phó Bắc đối với cô rất tốt, nhưng cũng sẽ không biểu đạt bằng lời, bình thường làm món gì ngon, người này sẽ cùng với cô, vừa xem tivi vừa ăn, ăn xong lại yên lặng đi rửa chén, cả quá trình sẽ không nói lời nào. Cô chớp mắt mấy cái, khó hiểu mà nhìn đánh giá Phó Bắc, khi tiến vào đôi mắt mang đầy vẻ nhu tình của đối phương, tim cô thắt lại, bỗng nhiên nổi lên một cỗ ấm áp, quẩn quanh trong ngực.
"Hôm nay sao tốt đến lạ vậy." Cô nhìn chằm chằm vào Phó Bắc, "Là muốn làm gì đây?"
Phó Bắc không giải thích, mà nâng tay giúp cô vén tóc ra sau tai.
"Không làm gì hết."
Nói xong, còn tiến đến hôn lên khóe môi Kiều Tây, thấy Kiều Tây vẫn không nhúc nhích, còn dùng lòng ngón tay vuốt ve sườn mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hướng về phía mình, tiến hành nụ hôn này đến cuối cùng.
Lúc ban đầu khi bước vào nhà Kiều Tây vẫn còn mơ hồ, được đối đãi như một món đồ trân bảo, có lẽ trong nháy mắt này cô đột nhiên thông suốt, bỗng dưng nghĩ đến một khả năng, trong đầu cô nảy lên một cái, cả người lập tức lờ mờ, bàn tay siết chặt, thắt lưng cũng thẳng cứng.
Từ đầu đến cuối Phó Bắc đều là bên phía chủ động, dẫn dắt nụ hôn này, sau khi kết thúc, cũng không lập tức tránh ra, dường như là cùng mặt kề mặt với Kiều Tây. Toàn bộ hơi thở nồng ấm đều dừng trên môi Kiều Tây, rõ ràng chỉ hơi nóng, lại vô cùng bỏng người, mài mòn tinh thần của Kiều Tây, làm lòng cô cũng nhanh chóng co rút thành một đoàn, cổ họng cũng có chút khô khốc.
"Kiều Kiều..." Phó Bắc khẽ gọi.
Kiều Tây khẽ mím môi, ừ một tiếng.
Đối phương lại không nói gì, mà lại tiếp tục hôn cô, nụ hôn này còn muốn động tình hơn trước đó, vẫn dịu dàng như trước. Khi tách ra, không khí trong phòng khách không còn như trước nữa, ấm áp và chân tình đang tuôn trào, giữa hai người như có một sợi dây vô hình, cuối cùng không thể tách rời.
Kiều Tây cho rằng món đồ đó được giấu trong món điểm tâm ngọt, nên ra vẻ vô tình tiếp tục ăn, muốn tìm được nó, nhưng ăn đến khi chỉ còn một miếng nhỏ vẫn không thấy gì.
Phó Bắc ngồi ở đôi diện nhìn cô, mắt dài cụp xuống, yên lặng nhìn mọi hành động của Kiều Tây.
Kỳ thực chỉ vài câu đối thoại cùng với phản ứng đơn giản như vậy thôi, có thể hiểu rõ được tâm tư của đối phương, sở dĩ Phó Bắc thử trước một chút, cũng là xuất phát từ sự tôn trọng ý nguyện của Kiều Tây, Kiều Tây nhỏ hơn cô năm tuổi, có lẽ còn chưa nghĩ đến điều này, cũng may theo phản ứng này của Kiều Tây, không nghi ngờ gì nữa, là đồng ý.
Nói không rõ cảm xúc trong lòng là kích động hay chờ mong, môi đỏ đóng mở, Kiều Tây cố ý hỏi: "Chỉ ăn cái này thôi hả, hết rồi sao?"
Phó Bắc nắm lấy tay cô, "Vẫn còn."
Kiều Tây đối diện với cô, "Ừm."
Ngay sau đó, bỗng Phó Bắc kéo cô đứng lên, kiều tây theo quán tính đi theo đối phương, còn chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống sofa mềm mại, Phó Bắc vùi vào cần cổ mẫn cảm của cô, kế tiếp là từng chiếc lại từng chiếc hôn rơi xuống, nhưng không tiếp tục giống với trước kia, chỉ hôn, không có hành động gì khác.
Kiều Tây sợ nhột, nhịn không được muốn lui ra, kết quả bị đối phương kìm lấy eo, Phó Bắc vẫn là ngữ điệu kia, "Đừng nhúc nhích - -"
Cô lập tức bất động.
Phó Bắc đã sớm vắt một miếng vải đen trên lưng ghế sofa, rũ mắt khẽ nhìn, sau đó che mắt Kiều Tây lại.
Miếng vải đen tương đối dày, đủ để ngăn lại mọi ánh sáng, Kiều Tây hơi không quen, chỉ có thể tinh tế cảm nhận sự tồn tại của đối phương. Phó Bắc cúi người, chỉ lưu lại ở trên chốc lát, cũng không biết là đang làm gì, không bao lâu, lại cúi xuống, Kiều Tây đều tùy ý người này, chỉ một mực đón lấy.
Thời điểm khi hai người đều động tình, Phó Bắc siết chặt lấy hai bên tay Kiều Tây, cũng lấp kín môi cô, bắt lấy hơi thở của cô, cho đến khi kết thúc, mới chậm rãi nới ra.
Phó Bắc nhẹ nhàng hôn lên vành tai Kiều Tây, cúi đầu nghiêm túc nói: "Chị yêu em."
Lần đầu tiên nói ra ba chữ này, lại kiên định như thế, không pha lẫn chút hư tình giả ý nào, lại càng không phải là lời ngon tiếng ngọt để dỗ người, giống như một lời thề chân thành, một lời bảo đảm đanh thép.
Kiều Tây khẽ nhếch môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mọi lời muốn nói đều như nghẹn lại nơi cổ họng, cô khẽ cong các ngón tay, không đáp lại, đang chờ hành động kế tiếp của Phó Bắc.
Không cần đoán cũng biết được bước tiếp theo sẽ là gì, hai người đã quen biết nhau lâu đến thế, thêm mấy năm vướng mắc, cũng không ngắn hơn các cặp tình nhân bên nhau hơn mười năm, đối với hai người mà nói, độ tuổi bây giờ đã là vừa lúc, không sớm không muộn, là lúc thích hợp nhất.
Đoạn tình cảm này có được cũng không dễ dàng, rất khó khăn để đi đến được như bây giờ, mà người ủng hộ sau lưng hai người đã ít lại càng ít, trong thời gian bên nhau, Kiều Tây chưa từng nghĩ đến một ngày này, cô cho rằng bản thân có thể đón nhận nó một cách rất tự nhiên và bình tĩnh, nhưng tại thời khắc này, lòng cô rung động và phức tạp, khó diễn tả bằng lời hơn bao giờ hết.
Phó Bắc nắm lấy tay cô, đặt lên môi, nói: "Kiều Kiều..."
Hơi dừng lại.
Bởi vì bị che kín mắt, Kiều Tây không nhìn thấy gì, chỉ xuất thần trong khoảnh khắc, cảm giác được chút lạnh lẽo trên đầu ngón giữa tay trái.
"Em nguyện ý không?" Vào lúc này Phó Bắc hỏi.
Kiều Tây không nói ra lời, cảm xúc khó lòng nguôi ngoai, một lúc lâu sau, mới khẽ gật đầu.
Chiếc nhẫn lành lạnh chậm rãi mang vào tay cô.
Cầu hôn là một nghi thức đặc biệt quan trọng, con người bất đồng cũng có phản ứng bất đồng, có người khóc có người cười, cũng có người giống như Kiều Tây, ngàn vạn cảm nhận trong lòng không biết nên phản ứng thế nào, chờ khi phục hồi lại tinh thần, đã hoàn toàn bị bắt nhốt rồi.
Mà sau khi trãi qua chuyện này, Phó Bắc có biến hóa khá lớn, càng thêm không an phận hơn trước đây, có khi đêm đã về khuya cũng sẽ đánh thức Kiều Tây, cô ngày càng thể hiện trực tiếp và rõ ràng tình yêu của mình hơn, bất chợt sẽ nói đôi câu tâm tình, nhưng cũng không quá buồn nôn.
Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ là một mảnh mờ tối, đưa mắt nhìn cũng không thấy được gì, trong phòng cũng tối đen, cảm nhận được hơi ấm trên người, Kiều Tây tỉnh thần một lúc mới cười cười, chuyển động thắt lưng, "Làm gì vậy?"
Vừa từ giấc mộng tỉnh lại, giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc hữu, có lẽ là tương đối mệt mỏi, không có tinh thần, hơn nữa thời tiết lại lạnh, cô nâng tay ôm vòng lấy eo đối phương, vùi vào vòng tay người kia.
"Không làm gì hết." Phó Bắc nói, hôn hôn cằm của cô, hỏi một cách đầy ý vị, "Buồn ngủ lắm sao?"
Tối hôm qua ép buộc đến một hai giờ sáng mới ngủ, bây giờ mới khoảng năm giờ, nào có thể không buồn ngủ, nhưng Kiều Tây không nói, đại khái cũng có suy nghĩ này, sau một lúc lâu, cúi xuống một chút, hôn lên hình xăm của Phó Bắc. Phó Bắc nâng tay lên vuốt ve mặt cô hồi lâu, không lâu sau, hai người chuyển đổi vị trí, Kiều Tây nằm sấp trên người cô.
...
Không biết khi nào lại ngủ lại lần nữa, vừa mở mắt tỉnh lại là đã sáng, mặt trời đã lên cao, ánh sáng thập phần chói mắt.
Qua sau ngày cầu hôn, Kiều Tây một mình đi gặp ba Phó, ba Phó nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa tay cô, không nói hay có thái độ gì, nhưng sau đó ông đã nói chuyện với Phó Bắc, dù sao cũng phải hỏi một chút, có phải đã thực sự quyết định rồi không, kết hôn cũng không phải là trò đùa, hiện tại người trẻ tuổi không coi trọng chuyện này lắm, vừa nghĩ đến đã vội kết hôn, dễ là xúc động nhất thời. Phó Bắc trả lời rất kiên quyết, ba Phó can thiệp quá nhiều cũng không tốt, sau đó quan sát một thời gian, thấy hai người hòa hợp như vậy, lại không nhúng tay vào nữa.
Kiều Kiến Lương là người đầu tiên biết được tin cầu hôn, trước đó ông còn âm thầm đốc thúc, hiện tại suy nghĩ lại thay đổi, cảm thấy tuổi của Kiều Tây cũng không tính là quá lớn, chờ hai bảy hai tám lại nghĩ đến cũng được, có thể lại quan sát thêm hai năm. Mà khi Kiều Tây mặt mày tươi cười về nhà họ Kiều nói cho ông biết tin này, ông đã câm lặng, trầm mặc hồi lâu, chỉ nói: "Chuyện của hai con thì hai con tự quyết định, dù sao ba có ý kiến gì cũng vô dụng."
Rất nhanh, Lương Ngọc Chỉ và mẹ Kiều cũng biết, Lương Ngọc Chỉ tức giận đến đau ngực, gọi điện cho Phó Bắc, kết quả lại không gọi được, bà đang ở nước ngoài cũng không làm được gì. Mà mẹ Kiều một mực mặc kệ, dù sao tin tức này cũng chẳng phải Kiều Tây báo với bà, là Kiều Kiến Lương nói, đến chuyện lớn là kết hôn mà Kiều Tây cũng không gọi điện thông báo với bà một tiếng, có thể thấy được thái độ của cô đối với bà là thế nào, mẹ Kiều vì thế mà tổn thương vài ngày. Ông nội Phó là người cuối cùng biết được tin này, một chữ cũng không nói gì, buồn không hé răng mà chống gậy đi ra ngoài, run rẩy một mình ra ngoài tản bộ.
Cầu hôn là cầu hôn, về phần khi nào kết hôn, còn cần phải trao đổi.
Trao đổi tất nhiên cần phải tham khảo ý kiến người lớn hai bên, bên phía Kiều Kiến Lương thì không thành vấn đề, cuối cùng, Phó Bắc vẫn mang Kiều Tây về nhà họ Phó.
Cho rằng sẽ gặp phải một trận gió tanh mưa máu, kết quả ông nội Phó cái gì cũng chưa nói, xuất phát từ sự lễ phép Kiều Tây chào ông một tiếng, mặt ông không cảm xúc khẽ gật đầu, làm giá rất cao.
Nghĩ đến ông cụ vẫn luôn không đồng ý, sợ làm ông tức giận, nên không ở lại bao lâu, Kiều Tây và Phó Bắc vội rời đi. Ngược lại là ba Phó, nghĩ muốn chọn ngày tốt, nên cầm lịch lật qua lật lại tìm ngày, ông nội Phó lười nhìn ông, không vừa lòng mà nâng mắt lên, như là vô tình mà nói: "Mùng sáu tháng giêng."
Ba Phó giật mình, "Ôi chao?"
Ông nội Phó chống gậy xoay người rời đi, không chịu nói lại lần nữa.
Từ tận đáy lòng ông cụ đã chấp nhận Kiều Tây và Phó Bắc, chuyện cũng đã mấy năm rồi, tư tưởng của một người không dễ thay đổi, với tính tình này của ông, thì không có cách nào khác, còn cứng nhắc hơn cả thép, tính khí vừa đáng ghét lại ương ngạnh. Dù sao những người khác cũng không quan tâm ông nghĩ thế nào, nên thế nào thì thế ấy.
Trước cuối năm, Kiều Tây và Phó Bắc đến công viên tưởng niệm viếng bà nội Phó, thông báo tin tức kết hôn cho bà.
Khi còn sống bà nội Phó là người rất thông thấu, chuyện gì đều hiểu rõ, đã sớm nhìn ra được chuyện giữa hai người, chỉ là vẫn luôn không nói ra, cho đến ngày bà qua đời cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, việc để Phó Bắc xuất ngoại là nên hay không nên, có thể là đã từng không chấp nhận, nhưng cũng không kịch liệt phản đối, bởi vì chần chừ không quyết, cho nên mới không ra tay giúp các cô, có lẽ trong thời khắc cuối cùng đã nghĩ thông suốt, mới có thể nói Kiều Tây gọi cuộc điện thoại kia, đáng tiếc bà vẫn mang theo nuối tiếc mà qua đời.
Phó Bắc mang theo Kiều Tây dâng hoa thắp hương cho bà, cúi đầu một cái, trước khi đi nói: "Bà nội, chúng con dự định kết hôn rồi."
Không hiểu sao, đuôi mắt Kiều Tây bắt đầu cay cay.
Bà nội Phó thật sự là một người tốt, nhà họ Kiều nhà họ Phó, không một ai có thể tốt hơn bà.
Hôn lễ được ấn định là mùng sáu tháng giêng năm sau, công tác chuẩn bị cho việc kết hôn rất nhiều, cần thời gian trù bị rất lâu, các cô cũng không có ý định mở tiệc lớn mời khách, chỉ dự tính mời bạn bè thân thiết và người lớn hai bên, địa điểm tổ chức là ở bãi biển lần trước ở thành phố H.
Đối với tin tức muốn kết hôn của hai người, người bị sốc nhất là Đường Nghệ, bạn bè đều đã kết hôn, bản thân cô vẫn còn tiếp tục lẻ loi một mình, kiếp sống ở trường vẫn chưa kết thúc, nhưng cô vẫn vui mừng cho Kiều Tây, giúp cô ấy làm mấy việc như chọn áo cưới.
"Thật sự là quá nhanh mà, cảm giác hai đứa mình còn chưa quen biết nhau bao lâu, giờ đã phải kết hôn rồi."
Kiều Tây buồn cười, "Bảy tám năm, rất lâu rồi."
Đường Nghệ cũng cười cười, "Giống như chỉ mới vừa hôm qua thôi."
Thời gian thật sự rất thần kỳ, hồi nhỏ cảm thấy rất chậm chạp, khi trưởng thành, thời gian mấy năm lại như chỉ thoáng qua, cảm giác bản thân đã trải qua rất nhiều việc, nhưng giống như cũng không làm được gì, chỉ cứ như vậy mà thôi.
Kiều Tây vẫn tương đối cảm khái với điều này, về nhà nói chuyện với Phó Bắc về năm năm xa cách, về những việc đã trãi qua khi đó.
Kỳ thực đều không mấy khác biệt, Kiều Tây vì để tốt nghiệp được mà cố gắng học tập, ngẫu nhiên kết bạn với vài người, Phó Bắc cũng thế, đại đa số thời gian đều bị việc học chiếm cứ, nhưng dường như cô không có được mấy người bạn, không kết giao nhiều.
Trước đó vẫn còn là chuyện không thể nhắc đến, hiện tại đã là những chuyện nhỏ nhặt, đôi lúc hai người cũng sẽ tán gẫu về việc này, trước kia là ngăn cách khó có thể vượt qua, hiện tại đều đã biến thành bình địa. Kiều Tây hỏi: "Những năm xuất ngoại đó, chị có nhớ đến em không?"
"Nhớ." Phó Bắc nói.
"Nhớ bao nhiêu?" Kiều Tây cong môi, cười hỏi.
Phó Bắc liếc nhìn cô một cái, vốn là muốn trả lời, kết quả vừa nhìn cô đã bị cảm nhiễm, cũng không tự chủ được mà cong môi.
Tháng ba năm này, Kiều Tây và Phó Bắc đến thị trấn gốm sứ du ngoạn, lần này là ở lại trong nhà họ Phó.
Trấn gốm sứ khắp nơi đều là hoa đào, hiện tại đang đúng vào mùa hoa đào nở, khắp trấn phủ đầy sắc hồng, xinh đẹp rực rỡ không sao tả xiết, gió thổi lướt qua, hương hoa tươi mát phả lên mặt. trấn gốm sứ là cổ trấn, không giống như nơi phố thị phồn hoa, nơi nơi đều là phong cách cổ xưa bình dị và yên bình.
Lúc chạng vạng tối, hai người ra ngoài tản bộ, chậm rãi dạo bước trên con đường lát đá xanh xưa cũ. Ánh chiều tà mờ ảo rơi xuống nơi đầu tường, nhuộm vàng cả một mảnh tường, lúc đó đường phố trống vắng, lác đác vài người đi đường, hình bóng hai người đổ trên đầu tường, chồng lên nhau.
Trong khi tản bộ, Phó Bắc gọi Kiều Tây một tiếng.
Kiều Tây nghiêng đầu.
Vào lúc này, Phó Bắc dắt tay cô, lại tiếp tục tiến bước.
Trong sân cạnh con phố trồng đầy những cây hoa đào đang nở rộ, cành cây trĩu nặng, xuyên qua bức tường, đón lấy ánh hoàng hôn trên bầu trời.
--"Bạn đến một chuyến nơi thế gian, hãy hướng về phía ánh mặt trời, dắt tay cùng với người bạn yêu, cùng nhau dạo bước nơi phố phường." (Trích trong bài thơ "Summer sun" của 海子)
----- Hoàn chính văn -----