Chương 78: Đại kết cục (Trung): Đêm đặc biệt
Nụ hôn công khai thu hút rất nhiều ánh mắt trộm nhìn khó hiểu, thậm chí là nghị luận, nhưng hai người cũng không quan tâm. Kiều Tây khẽ cụp mắt, vừa hôn vừa bắt lấy bàn tay kia của Phó Bắc, mười ngón đan nhau.
Hai người thuê một biệt thự hướng biển, quả thật rất vừa ý, cửa sổ phòng hướng đến mặt biển mênh mông, giường đặt ngay dưới cửa sổ, ban đêm mở cửa sổ ra, có thể vừa nghỉ ngơi vừa ngắm nhìn cảnh đẹp của trời biển, gió biển hiu hiu thổi đến, mát mẻ lại thoải mái.
Trên trời lấp lánh đầy ánh sao, ánh trăng sáng bạc có chút mờ nhạt, dưới ánh đèn sáng lộng lẫy, mặt biển như càng trở nên lung linh hơn.
Nhưng dù sao cũng đang vào hạ, thời tiết vẫn rất nóng, ban đêm mặc dù không có ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng sức nóng vẫn không giảm. Trong phòng không mở điều hòa, đèn đã tắt, chỉ có ánh sao mong manh bên ngoài chiếu rọi, hai tay kiều tây chống trên cửa sổ, cả người đều là mồ hôi, như mới được vớt từ trong nước ra vậy, kỳ thực trời mùa hè chảy nhiều mồ hôi vẫn rất thoải mái, nhất là thời điểm có gió biển thổi đến.
Cô hơi đứng không vững, được Phó Bắc nâng lên, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, chỉ có thể vô lực bám lấy hai vai đối phương.
Trong khung cảnh ban đêm mờ tối, dường như có thể thấy được hình xăm rực đỏ trên ngực đối phương, mồ hôi thấm vào như những giọt mưa phùn, như gột rửa đóa trạng nguyên diễm lệ, như có những giọt nước đọng trên mép cánh hoa, chuyển động, giọt châu rơi xuống, hằn lên dấu vết ẩm ướt trượt dài trên da thịt trơn bóng.
Theo hơi thở phập phồng, vừa lúc có một cơn gió thổi đến, toàn bộ hình xăm như đang lay động theo gió, những nhành hoa mềm mại trắng muốt cũng đang lay động theo. Kiều Tây nhịn không được mà nhìn nhiều hơn, bị những đóa hoa rực rỡ này hấp dẫn, một lát sau, một bàn tay buông xuống nhẹ nhàng vuốt ve nhành hoa.
Phó Bắc dựa đến gần hôn lên môi cô, sườn mặt rồi đến vành tai, trong kiểu thời tiết này cùng kề cạnh nhau, lại càng thêm nóng hơn, nhưng Kiều Tây chẳng những không đẩy người ra, ngược lại còn chủ động dán sát vào hơn.
Gió biển vẫn tiếp tục thổi, từng đợt lại từng đợt.
Lòng bàn tay Kiều Tây đều thấm ướt mồ hôi, ý nóng xâm nhập vào trong thân thể, tán loạn khắp nơi.
Phó Bắc bắt lấy cằm của cô, nâng lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
"Nóng lắm sao?"
"Ừm."
"Cố chịu một chút."
Trên mặt biển xa xa, cuộn lên từng đợt sóng, từng làn từng làn đánh tràn vào, thấm ướt bờ cát, lưu lại vệt nước sẫm màu, từng đợt từng đợt sóng nước lăn tăn, nhấn chìm dải đá ngầm nhô cao, nhẹ nhàng vỗ vào.
Bầu trời xung quanh cô tịch, tịch liêu và hùng vĩ cùng nhau tồn tại, ở nơi rất xa, bầu trời tối cùng hòa quyện vào mặt đất, chặt chẽ không rời.
Du lịch có thể làm người ta thư giãn, xúc tiến tình cảm, rời xa cuộc sống buồn tẻ chán chường nơi phố thị, những việc thường làm của các đôi tình nhân như nấm mọc sau mưa. Mỗi đêm Phó Bấc đều sẽ dẫn Kiều Tây ra ngoài đi dạo, giống như tất cả các cặp đôi bình thường khác, dịu dàng lại vô cùng thân mật, dắt tay nhau, mua sắm trên các chợ ở hải cảng, dạo quanh khắp nơi, có khi còn có thể đến những quán Pub nhỏ ngồi một chút.
Trước kia Kiều Tây chưa từng trãi nghiệm điều này, cô không có bạn bè tri kỷ, hoặc là cùng Đường Nghệ đi chơi, hoặc là tự mình đi ra ngoài, đều là vội đến rồi vội đi, cô chưa bao giờ thử qua kiểu du lịch yên tĩnh và bình thản thế này, thời gian ở thành phố H trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức mới chớp mắt đã phải sắp xếp hành lý về lại Giang Thành rồi.
"Lễ Quốc Khánh này có thể đi ra Bắc chơi." Phó Bắc vừa nói, vừa thu dọn đồ, "Muốn đi không?"
Kiều Tây chắc chắn muốn, nhưng vẫn nói: "Đến lúc đó lại xem sao."
Phó Bắc cười cười.
Trong tình yêu song phương, đều phải trao đổi với nhau, sau đó sẽ càng thêm hòa hợp, chung đụng lâu, cảm tình sẽ càng thêm sâu, càng thêm hiểu rõ đối phương.
Kiều Tây và Phó Bắc không phải kiểu người luôn treo tiếng yêu trên miệng, rất nhiều lúc đều biểu hiện trên hành động, nhưng kể từ khi Kiều Tây mở lời trước, mọi thứ đã dần thay đổi.
Cũng không phải Kiều Tây chủ động, mà là Phó Bắc.
Mỗi khi tình đến lúc nồng, cô đều sẽ dụ dỗ Kiều Tây nói những lời này, ôm người vào lòng, nho nhỏ thầm thì: "Gọi chị - -"
Có khi Kiều Tây sẽ gọi tên cô, nhưng cuối cùng đều sẽ gọi chị.
Phó Bắc khẽ hôn lên cổ Kiều Tây, đè nặng thanh âm tiếp tục hỏi: "Tiếp nữa là?"
Kiêu Tây không nói, nhưng chịu không nổi vẫn sẽ theo như mong muốn của người này
"Yêu chị..."
Phó Bắc vẫn luôn lãng mạn và quan tâm đến Kiều Tây, có lẽ tất cả sự dịu dàng của cô đều chỉ dành cho một mình Kiều Tây, khi ở nhà cô tốt hơn bao giờ hết, nhưng ở bên ngoài vẫn là dáng vẻ trước kia, cẩn thận tỉ mỉ, thanh lãnh đứng đắn vô cùng, nhưng cố tình là với tính tình như thế, lại để người này được xuôi chèo mát mái trong trường học.
Có khi Kiều Tây đến Giang Đại tìm Phó Bắc, còn có thể nghe được giáo sư Từ nói về Phó Bắc, ví dụ như việc Phó Bắc là tổ trưởng của buổi hội thảo nghiên cứu lần trước, lại như lần trước đến nơi nào mở buổi tọa đàm học thuật, rất nhanh sẽ được đảm nhiệm vị trí nồng cốt trong buổi trao đổi gì đó. Phong ba trước kia đã trôi qua, năng lực của Phó Bắc vẫn còn đó, tự bản thân cô tạo ra một vùng trời cho mình cũng không khó gì, cô không còn giống như năm đó, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nhà họ Phó, quả thực rất dễ dàng.
Nghe được những lời khen này, ngoài mặt Kiều Tây vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng cô rất phấn khởi, gần đây cô đang hứng thú làm đồ thủ công, không có gì làm lại làm vài ống đựng bút gì đó cho Phó Bắc xem như những món quà nhỏ, Phó Bắc cũng sẽ tặng hoa và trang sức cho cô, bất chợt còn có thể nấu các món tự học tự làm mang đến cho cô.
Tình cảm tươi mới cần được duy trì mới có thể kéo dài không phai.
Đương nhiên, ngoại trừ những điều đó còn về phương diện khác, phù hợp mới là điều quan trọng nhất, bao gồm cả thể xác lẫn tâm hồn.
Hai người cũng không làm gì quá nổi bật trong đám đông, nhưng cũng không che che giấu giấu, dù sao nên thế nào thì cứ thế đấy. Vì Kiều Tây thường xuyên đến Giang Đại, cứ thế lâu dần, các đồng nghiệp của Phó Bắc dần dần nhận ra có gì đó không đúng, ban đầu mọi người cho rằng là bạn bè, nhưng sau đó lại phát hiện có điều không thích hợp, cái kiểu mập mờ cùng với sự ái muội như có như không không phải là điều mà bạn bè bình thường sẽ có.
Kỳ thực hai người chưa bao giờ làm ra hành động thân mật nào ở trường, đến hôn cũng chưa từng, cái này không liên quan đến việc công khai tính hướng hay không, chỉ là với chức nghiệp của Phó Bắc cần phải làm gương tốt, nên như vậy sẽ không tốt lắm. Nhưng dù cho hai người có kiềm chế bao nhiêu, trong lúc ở chung vẫn sẽ lộ ra quan hệ chân chính của hai người.
Phản ứng của những người xung quanh cũng không đồng nhất, có người tiếp nhận, cũng có người không chấp nhận, nhưng đại đa số đều là không có thái độ gì, sù sao hai người đến với nhau cũng không liên quan đến những người này, muốn thế nào cũng chẳng sao.
Nhưng trên phương diện cạnh tranh trong công việc, vẫn sẽ có đối thủ lợi dụng việc này để lời ra tiếng vào, muốn bắt chẹt Phó Bắc, truyền ra không ít lời đồn, cũng may là có mức độ, nếu không chắc chắn cuộc sống của hai người sẽ có không ít phiền toái không cần thiết.
Thái độ của Phó Bắc với mọi người vẫn luôn là không thèm để ý, trong lúc cạnh tranh cũng sẽ phản đòn, đánh gục những lời mồm mép này. Xã hội bây giờ đề cao thực lực trước tiên, chút lời ra tiếng vào khôn lõi vặt vãnh ấy cũng vô dụng, không chống lại được một bài báo cáo luận văn học thuật, đối với trường đại học tiến cử nhân tài rất quan trọng, hơn nữa lãnh đạo cũng không phải kẻ ngốc, lúc trước thiên tân vạn khổ đặc biệt chiêu dụng được Phó Bắc về đây, đầu óc bị úng nước mới làm ra việc ngáng chân cô, cả đám đều ước gì cô có thể xuất bản một bài báo học thuật, nghiên cứu nhiều hơn nữa, ngay cả khi trong đám người đó không chấp nhận tính hướng này thì cũng không dám là gì, đến nói cũng không dám nói, nếu thực sự làm ầm lên, không biết còn có thể tuyển sinh được nữa hay không, không chừng còn bị mất đi không ít sinh viên và nhân tài.
Kiều Tây cũng đã nghe qua không ít lời bất hảo này, nhưng cô chỉ làm như gió thoảng qua tai, thổi qua rồi sẽ không đọng lại gì, vẫn là dáng vẻ trước kia, hoàn toàn không quan tâm đến lời người ngoài.
Sau này cũng không còn ai nói gì, bởi vì Phó Bắc thăng chức, Viện trưởng cố ý dẫn dắt, nỗ lực chống lại ý đám đông cũng muốn tiến cử cô, mà Phó Bắc lại càng không chịu thua kém, chỉ trong thời gian mấy năm, không chỉ làm việc hiểu quả, mà còn dẫn dắt đội tuyển gặt được không ít giải thưởng, tích cực xúc tiến việc trao đổi hợp tác giữa Giang Đại và các trường nổi tiếng trong và ngoài nước, trong khi đóng góp không ít cho khoa Toán, đồng thời cũng mang đến ảnh hưởng đáng kể của Giang Đại trong nhiều lĩnh vực khác.
Nhưng đây đều là chuyện sau này, hiện tại vì để thăng chức, cũng có không ít lời đàm tiếu. Trên phương diện ứng phó với những lời đánh giá từ người khác của Phó Bắc và Kiều Tây đều giống nhau như đúc, mặc cho người khác lời ra tiếng vào, hai người cũng không thèm để vào mắt.
Cuộc sống của hai người rất có quy luật và ngọt ngào, sẽ không vì bên ngoài mà bị xáo trộn.
Từ lúc biết được quan hệ của hai người, ban đầu Đường Nghệ còn thấy kỳ quái, nhưng không bao lâu cũng đã thích ứng, đôi lúc cô sẽ đến căn hộ tìm Kiều Tây, tất cả đều vẫn như trước, chị em hai người vẫn vui vẻ chơi đùa, tuần này thì làm tiệc nướng, tuần sau lại đến các nhà hàng Bistro*
(*Bistro: là một sự kết hợp giữa quán bar và quán café. Các nhà hàng Bistro thường được thiết kế đơn giản, thân mật và đồ ăn thức uống được phục vụ nhanh chóng. Được biết đến đầu tiên và phổ biến ở Pháp, vào khoảng đầu thế kỷ 20, những người Nga du nhập đến Pháp thường vào quán bar để uống rượu, nhưng do thời gian nghỉ không nhiều, nên họ thường hối thúc phục vụ bằng cụm từ "Bistro! Bistro!", trong tiếng Nga có nghĩ là "Nhanh lên! Nhanh lên!", và người Pháp đã lấy cụm từ này đặt cho mô hình kinh doanh này với tiêu chí nhanh gọn, ở một số nơi còn gọi là Bistrot.)
Kiều Tây không uống được nhiều rượu, mỗi lần đều bị say đến mức phải được Phó Bắc đưa về nhà.
Có đôi khi Phó Bắc sẽ 'Phạt' cô, để cô khó chịu, lại còn ăn dấm của Đường Nghệ, không vừa ý khi Kiều Tây vẫn cứ hai ngày ba bữa lại chạy đi tìm Đường Nghệ.
Kiều Tây biện giải: "Không phải chị vẫn luôn bận rộn không có thời gian sao, hơn nữa mỗi lần em đều về nhà đúng giờ mà."
Trong khi nói mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh, rõ ràng mỗi lần đều được Phó Bắc cho qua.
Phó Bắc nâng mông cô lên, ôm người lên trên bàn, bắt lấy mắt cá chân của cô, môi mỏng kề bên vành môi, nhẹ nhàng ngửi lấy, khẽ hỏi: "Đêm nay uống bao nhiêu rồi?"
Đột nhiên giọng nói trở nên vô cùng nhẹ nhàng, khiến Kiều Tây vô cùng khẩn trương, Kiều Tây biết rõ tính tình của người này, thế này nói không chừng còn phải bị ép buộc đến thế nào đây, theo bản năng nắm chặt mép bàn, môi hơi mím lại, khô khốc nói: "Chỉ uống hai ly nhỏ, không uống nhiều."
"Chỉ hai ly nhỏ mà mùi lại nồng thế này hả?" Phó Bắc ngước mắt, một cái hôn rơi xuống môi Kiều Tây.
Loại thời điểm này cô ấy rất ôn hòa, bất luận là hỏi điều gì, hành động đều nhẹ nhàng đến kỳ quái, nhưng sau đó sẽ hoàn toàn ngược lại. Kiều Tây còn muốn tiếp tục giải thích, không ngờ vừa muốn mở miệng thì đôi môi đỏ đã bị chặn lại, Phó Bắc không cho cô chút cơ hội nào, trực tiếp nuốt sạch những lời cô muốn nói.
Bên ngoài bóng đêm nồng đậm trầm lắng, có mấy lần Kiều Tây cảm thấy bản thân đã được hạ xuống, nhưng nhiều lần đều bị đối phương kéo lên, sự cố chấp và ham muốn chiếm hữu của Phó Bắc giờ phút này đã hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, vẫn không ngừng yêu cô.
Những ngày tiếp theo vẫn trôi qua bình thản và tốt đẹp, tiệm mới kinh doanh kém hơn khi còn bên phố Thất Tỉnh, nhưng vẫn còn được, Kiều Tây chưa từng nghĩ sẽ kiếm tiền bằng nghề này, tất cả chỉ là vì sở thích của bản thân.
Khi rảnh Trang Khải Dương sẽ đến một chuyến, từ lúc nhà họ Phó xảy ra chuyện đến nay, chỉ có anh là còn làm bạn bên cạnh Phó Bắc, những người khác hoặc là xa lánh hoặc là giả chết. Người này rất tốt, đối xử với Kiều Tây cũng không tệ, mỗi lần đến đều sẽ mang đồ ăn thức uống đến cho hai người, nhưng có đôi khi cũng sẽ tìm Phó Bắc hỗ trợ.
Đến một độ tuổi nhất định, nguời lớn trong nhà thường sẽ thúc giục việc kết hôn, gần đây Trang Khải Dương bị thúc giục đến liều mạng, anh đã quen với việc la cà một mình, bị thúc giục đến phiền, dứt khoát lấy cớ ra ngoài du lịch, một lần trốn là đến hai ba tháng.
Kiều Tây còn đang cười cợt việc này, nào ngờ hai hôm sau về đại viện, chợt nghe Kiều Kiến Lương nhắc đến việc này, cũng không nói rõ ra, chỉ là ám chỉ, uyển chuyển hỏi cô có suy nghĩ đến chuyện sau này không. Ban đầu Kiều Tây còn chưa nghe ra được là về chuyện gì, trả lời thẳng: "Vừa mở tiệm xong."
Vẻ mặt Kiều Kiến Lương phức tạp, theo đó ánh mắt nhìn Phó Bắc cũng không mấy thân thiện. Tuổi của Kiều Tây cũng không tính là lớn, nhưng đại đa số những người trẻ hai lăm hai sáu tuổi đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự, hơn nữa Phó Bắc cũng đã đến đầu ba (đến ba mươi tuổi), lại không có tính toán gì thì thật sự không thể nào nói nổi. Hiện tại ông đã tiếp nhận tính hướng của con gái, nhưng chính vì chấp nhận sự việc đặc thù này, nên ở phương diện này cũng tương đối cẩn thận, càng thêm đặt nặng thái độ của Phó Bắc hơn, yêu cầu cũng rất cao.
Kỳ thực nếu Kiều Tây thật sự kết hôn, thì Kiều Kiến Lương là người đầu tiên không vừa ý, nhưng thấy Phó Bắc không có dự định về việc này, trong lòng ông lại thật sự không mấy thoải mái, trái phải gì cũng không chịu.
Có một lần Phó Bắc đến nhà họ Kiều thăm ông, ông mất hứng đâm chọc đôi câu, không phải mắng, chỉ là nhắc đến con cái nhà nào kết hôn, người trẻ tuổi phải có tính ổn định, an phận thủ thường, thanh thản sống qua ngày.
Phó Bắc không trực tiếp đáp lại, chỉ nói: "Chú nói rất đúng ạ."
Kiều Kiến Lương câm lặng, cảm giác những lời nãy giờ chỉ là lãng phí.
Tháng chạp năm nay, nhà họ Phó rời khỏi thành phố đã lâu cuối cùng cũng quay lại đại viện, ba Phó dẫn theo ông nội Phó quay về, toàn bộ quá trình đều rất khiêm tốn, lặng yên không một tiếng động, rất nhiều người đều không biết được việc này.
Nhà họ Phó bắt đầu khôi phục nguyên khí, dù sao căn cơ cũng thâm sâu, hơn nữa sóng gió cũng đã qua lâu vậy rồi, bên trên cũng nhắm một mắt mở một mắt, nhóm người Lý Tự Niên chắc chắn cũng sẽ hỗ trợ một tay, muốn đông sơn tái khởi thật sự không khó, chỉ là muốn đứng lại vị trí như trước kia, tất nhiên là không có khả năng.
Kiều Tây do dự có nên đi gặp ba Phó không, nghĩ đến đối phương là bề trên, hơn nữa đối xử với cô và Phó Bắc cũng không tệ, nhưng nghĩ đến ông nội Phó ngang ngược như vậy, nên vẫn luôn chần chừ.
Kiều Kiến Lương không rối rắm giống cô, ông không có ý kiến gì với Phó Bắc, nhưng với những người còn lại trong nhà họ Phó thì rất không muốn gặp, kỳ thực vẫn luôn không muốn gặp, chỉ là trước đây không tiện vạch mặt, nhưng ông không ngờ là chuyện đầu tiên sau khi ba Phó trở về là mang theo quà lễ đến thăm hỏi. Lúc đó sắc mặt Kiều Kiến Lương quả thực rất đặc sắc, có hỏa nhưng không phát ra được, như một quả bóng chỉ xì hơi được một nửa, muốn gây khó dễ cho ba Phó, nhưng không thể ra tay với một người luôn mang vẻ mặt tươi cười được.
Kiều Tây cũng không biết chuyện này, một chữ Kiều Kiến Lương cũng không nói, cho đến một ngày vô tình nghe Phó Bắc nhắc đến mới biết được.
Trong lòng cô cũng tương đối phức tạp, nói thật, chung quy lại chuyện ông nội Phó và Lương Ngọc Chỉ gây ra làm cô rất khó chịu, không thấy mặt không tiếp xúc thì cũng không sao, nhưng lâu ngày dù sao cũng phải gặp mặt.
Gần đây Phó Bắc rất thường xuyên về đại viện, nhưng đều là đến thăm Kiều Kiến Lương, có khi sẽ gặp được ba Phó, cô không về nhà họ Phó, đến bây giờ ông nội Phó vẫn chưa nguôi giận.
Ông cụ cứng nhắc đến làm người phát chán, đã đến trình độ này rồi vẫn còn cứng rắn cãi lại, biết được Phó Bắc thường xuyên chạy đến nhà họ Kiều, cũng không về thăm nhà, tức đến mức giậm gậy. Ba Phó cũng mặc kệ ông, mỗi ngày ở nhà đều nghe ông cằn nhằn, nghe không nổi nữa phải đi ra ngoài, dần dà ông cụ cũng không nói nữa.
Ông cụ cũng rất đáng thương, giận dỗi không chịu gặp mặt, nhưng thực tế vẫn rất muốn gặp mặt cháu gái, cũng đã lâu như vậy rồi, biết rõ ông có chấp nhận hay không cũng không phải là chuyện quan trọng, nhưng lại một mực bướng bỉnh, làm người phiền chán, cằn nhằn nhiều đến mức người giúp việc trong nhà cũng không muốn ngồi lại với ông.
Điều này đều là tự ông chuốc lấy, chính ông không muốn thay đổi, người khác cũng không còn cách nào.
Bên kia, Kiều Tây trái lo phải nghĩ, cảm thấy cần phải đi gặp mặt ba Phó, ít nhất cũng phải mời ông uống ly trà, lễ tiết vẫn phải có. Cô gọi điện cho ba Phó, hẹn chiều thứ hai gặp mặt, ba Phó chắc chắn đồng ý, trong điện thoại biểu hiện rất bình thản.
Mà đêm nay, có một việc rất đặc biệt đã xảy ra, đặc biệt đến mức làm cho đêm nay không thể nào quên.