Toàn bộ thùng sắt được bao bọc rất chặt chẽ.
Nhưng qua lớp bên ngoài là một tấm màn xuyên tháu, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong, quả thật có một người phụ nữ với mái tóc dài.
"Thật là khó chịu, không ngờ tên Thác Bạt trẻ tuổi này lại hung ác như vậy, ngay cả con gái cũng đem đi đấu giá!" Lập tức, Điền Hiểu Phàm tức giận nói.
Đừng nói về cô ấy, ngay cả với những cô gái khác cùng trang lứa, cũng có chút không chịu nổi trước cảnh này.
Suy cho cùng thì ai cũng là con gái, dù có kẻ mê tiền, có kẻ mê quyền lực, hay sống để yêu cái đẹp.
Nhưng hầu hết bọn họ vẫn có chung điểm này.
Nếu chính mình cô gái trong chiếc lồng này và được nhiều người đem đấu giá như vậy, tâm trạng sẽ như thế nào? Cuối cùng, một số người có ý kiến khác biệt nhưng không làm được gì ngoài đứng nhìn.
Long Phỉ Phỉ lẩm bẩm nói: "Ngươi biết cái gì, trước mặt một số đại thiếu thật sự, nhân quyền đều bị tước đoạt không hạn chế, có thể là Thác Bạt ở vị trí hoàn cảnh không giống, cho nên đối với những hành động này, có thể hiểu đơn giản thôi! " "Phỉ Phỉ, ngươi sao lại ăn nói nhứ vậy, hắn đang ngược đãi kỳ thị phụ nữ, ngươi còn nói đỡ cho hắn, ngươi không phải như dạng này Phỉ Phỉ?" Điền Hiểu Phàm thật sự bị Long Phỉ Phỉ làm cho kinh ngạc.
Chỉ có Trần Hạo là bất động, nhìn chằm chằm cô gái đầu tóc bù xù trong lồng.
"Được rồi, ta nhìn thấy vẻ hám gái sáng mắt lên trong mắt nhiều đàn ông ở tại đây, haha, được rồi, ta sẽ không bán đi, lại đây, vén bức màn bí ẩn, cho mọi người thấy rõ!" Bạt Kiệt xua tay cười nhạo.
Ngay lập tức có bốn người em, từ từ kéo chiếc xe kéo màn trắng sang một bên.
Chiếc lồng từ từ được mở ra.
Liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng như tuyết đang ngồi trong lồng, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy đầu gối.
Cô ấy vùi đầu vào đầu gối cô thật sâu.
cô ây khoc.
Không biết có phải vì lý do sức khỏe kém không, khẽ khóc nức nở, chỉ khiến bờ vai nõn nà khẽ rung lên.
"Hừ, ngẩng mặt lên cho nhiếp ảnh gia nhìn thấy mặt ngươi mới có thể đưa lên màn hình lớn!" Bạt Kiệt hét lên.
"Mẹ kiếp, Kiệt thiếu lên tiếng, ngươi giả vờ không nghe thấy sao?" Bốn người em tức giận túm tóc cô gái vạch mặt trước đám đông.
Hai giọt nước mắt tủi nhục chảy dài trên khuôn mặt cô.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp này lại khiến người nhìn thấy rất đáng thương.
Gần như mê hoặc tất cả các chàng trai có mặt.
Thậm chí một số cô gái còn ghen tị với ngoại hình của cô.
Ở một góc của hội trường.
Có cả hai người phụ nữ đang xem cảnh này.
Ngọn đuốc trong mắt hiện lên của một người phụ nữ: "Mẹ kiếp, hắn dám uy hiếp phụ nữ như vậy, ta sẽ giết thiếu gia này!" "Ta thấy, ngươi đừng có gây chuyện,đụng vào thiếu gia này chắc sống không nổi!" "Hả? Tại sao hả chị?" Người phụ nữ bối rối.
"ngươi nhìn lại hắn xem!" Cô gái hất cằm lên.
Nhưng tại hội trường, có một người đã tức giận.
Người này là Trần Hạo.
Về phần cô gái trên bục cao, khoảnh khắc lộ ra khuôn mặt,và thân thể Trần Hạo đã run lên bần bật rồi.
Tần Nhã!!! Khi đưa Tần Nhã đến Trần gia để dưỡng thương, cũng bị Trần gia bắt đi.
Điều mà Trần Hạo không ngờ là Tần Nhã vốn là người trong sạch, tinh khiết nay lại bị tra tấn đến bộ dáng này? Cơn thịnh nộ,và lòng thù hận nổi dậy! Trần Hạo lúc này toàn thân sáng lên.
"Tần Nhã!" Trần Hạo sải bước đi cùng hét lớn.
Cô gái này, cô ấy đã bỏ lỡ điều gì? Cô ấy đã làm gì sai? Tại sao lại ngược đãi cô ấy như thế này? Tần Nhã trên sân khấu nghe thấy tiếng hô.
Cơ thể mỏng manh yếu ớt bị chấn động.
cô có nghe nhầm không? Làm sao có thể như vậy? Cô nhìn nguồn âm thanh với vẻ hoài nghi.
Khi người con trai trước mặt hoàn toàn lọt vào mắt cô, cô còn tưởng rằng mình đang mơ! cô muốn nói chuyện, nhưng cả ngàn từ đều bị mắc kẹt trong cổ họng, và cô không thể nói được gì cả.
"Hả? Trần Hạo? Ngươi biết cô gái này?" Điền Hiểu Phàm kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
"Chết tiệt, ta đoán chừng tiểu tử nhà ngươi là do không kìm lòng được vì thấy nàng xinh đẹp quá phải không, hừ,ta không tin ngươi có tiền để tham gia đâu giá!" Mã Bình từ bên cạnh chế nhạo.
"Người này là ai?mà Thô lỗ như vậy, ai cũng biết nếu như xúc phạm Thác Bạt, liền cách cái chết không xa, chúng ta tốt nhất cách hắn xa một chút!!" Khương Dũng cau mày.
Điền Hiểu Phàm nhìn Trần Hạo kích động muốn ngăn cản Trần Hạo, nhưng lúc này Trần Hạo đã đi về phía cô gái trên sân khấu.
Mọi người đều nín thở, và dường như khó có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Trần...
Trần Hạo, thật sự là anh sao?" Tần Nhã nhìn thấy Trần Hạo liền bật khóc, lập tức rơi lệ.
"Là tôi! Tôi xin lỗi, tôi đến muộn! Tôi thật sự xin lỗi!" Trần Hạo ôm lấy Tần Nhã, đau lòng không chịu nổi định hấp diêm nhưng đông người quá, xấu hổ nên chỉ ôm vào lòng.
"Tình huống gì vậy? Thác Bạt thiếu gia?" "Đúng vậy, muốn lấy được cô gái này thì phải đấu giá bằng tiền.
súc vật gì đây, ăn mặc như thế này, chẳng lẽ là muốn trộm mỹ nhân sao?" Nhiều khán giả già trẻ nhìn thấy hành động của Trần Hạo cũng không khỏi bất bình.
"Thực sự là muốn cái chết.
Không biết làm sao loại thứ này lại xuất hiện trên tàu lớn của chúng ta.
mọi người nhớ kỹ, đợi chút nữa Thác Bạt đại thiếu co hỏi tội, tuyệt đối không được nói hắn cùng chúng ta có quen biết!" Long Phỉ Phỉ khinh thường liếc nhìn Trần Hạo trên sân khấu.
" Vị huynh đệ kia ơi, nhìn bộ dạng này dường như quá nóng vội rồi đấy? Cái cô nàng này giá khởi điểm là năm ngàn vạn là 50 triệu đấy, ngươi có tiền để đáu giá không? Haha!" Bạt Kiệt chế nhạo.
Còn Trần Hạo thì trực tiếp phớt lờ Thác Bạt Kiệt và từ từ nhấc Tần Nhã lên: " những Người khác đâu? Sao Chỉ có mình ngươi?" Trần Hạo hỏi.
"Ừ, mấy người bọn họ, bọn họ bị bọn người kia bắt đi rôi, Thác Bạt gia tộc,và cùng bọn kia đều là người xấu có lui tới, Thác Bạt Kiệt này mua em từ tay bọn người kia! Còn định làm nhục ta mấy lần,huhu để tôi đi chết đi!" Tần Nhã khóc.
" Thì ra là thế, tốt Tiểu Nhã, không sao rồi, mọi chuyện đã qua, đi thôi!" Trần Hạo vỗ vỗ vai Tần Nhã, ôm nàng rời đi. ngôn tình ngược
"Hả? Tên khốn kia từ đâu tới, ngươi không coi ta là không khí sao, ngươi có biết, đây là địa bàn của ai không?" Thác Bạt Kiệt nhìn Trần Hạo bỏ qua chính hắn cùng Tần Nhã rời đi, lập tức mất mặt.
Lúc này tức giận nói.
"Thác Bạt, chuyện là như vậy, ta trước tiên muốn đem bằng hữu trở về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm các ngươi Thác Bạt gia tộc!" Trần Hạo quay lại, nhẹ nói.
"Hahahaha!" Ngay khi câu nói này được đưa ra, khán giả đã bật cười.
"Nam nhân này thật ngốc? Ngươi cho rằng bản thân mình là cái gì?" Có người dở khóc dở cười, lại có thể có người dám tìm Thác Bạt gia tộc chọc giận.
"CMN, người này nhất định là bị thần kinh, Phỉ Phỉ nói đúng, đừng nói chúng ta có quen biết hắn!" Mã Bình cũng không nói nên lời.
"Ha ha, ngươi thật là tốt bụng, vị thiếu gia này, ngươi nghĩ hôm nay ta cho ngươi đem Tần Nhã đi sao?" Bạt Kiệt ngẩng đầu cười nói.
Không lâu sau, bảy người áo đen không biết từ lúc nào xuất hiện, trực tiếp vây quanh Trần Hạo.
"Ta sẽ cho bọn họ chém ngươi thành nhiều mảnh!" Thác Bạt Kiệt gắt lên.
"Thác Bạt thiếu gia, ta Trần Hạo coi như cầu xin ngươi, hiện tại bằng hữu của ta rất yếu, ta muốn đưa nàng trở về tịnh dưỡng, đồng thời, ta xem Thác Bạt gia tộc các ngươi, Nam Việt quốc đã tồn tại bao nhiêu đời này, cho nên, ta sẽ cho ngươi có nửa canh giờ chuẩn bị, để ngươi có ý thức về nghi lễ cuối cùng của mình! Nhắc lại Chỉ có nửa canh giờ! " Trần Hạo nhíu mày.
"Thằng khốn nạn, mày nghĩ mày là ai vậy? Ở đây nói hươu nói vượn cái gì đâu đâu? Còn đứng ngây đó làm gì, mau xử hắn cho ta!" Thác Bạt Kiệt gầm lên!