"Hôm nay là yến tiệc do Thác Bạt Kiệt đại thiéu khởi xướng.
Thác Bạt gia tộc, là ở Nam Việt quốc, đã là một siêu gia tộc mấy trăm năm, chỉ chiếm một nửa tổng GDP của Nam Việt quốc.
thực lực quá mạnh mẽ, đại tiệc hắn khởi xướng đương nhiên thu hút các doanh nhân, doanh nhân khắp mọi miền đất nước! " Mọi người đến đông nghịt này, Khương Dũng cũng như rắn địa phương, tự hào giới thiệu.
Đồng thời trong lúc nói chuyện, Khương Dũng cũng liếc nhìn một vài cô gái xinh đẹp, vô cùng đắc ý với vẻ mặt có phần kinh ngạc của họ.
Nhất là Long Phỉ Phỉ xinh đẹp nhất, Khương Dũng càng là vừa mắt.
Dường như ý thức được ánh mắt Khương Dũng chăm chăm, Mã Bình ở bên cạnh không khỏi cảm thấy ghen tị, bởi vì so với Khương Dũng kém hơn rất nhiều, hắn cảm thấy được hắn mới là người cùng trong thế giới cùng với Long Phỉ Phỉ.
Bây giờ hắn ta vội vàng đổi chủ đề và nói: "Vậy Khương Dũng, Thác Bạt Kiệt này, xem ra ở Nam Việt quốc, hắn là người số một.
Chẳng qua, hắn hiện tại trên sân khấu, coi như là đấu giá cái gì, ha ha, đại thiếu cấp bậc như vậy, sẽ không thiếu tiền? " Mã Bình không còn gì để nói.
"Ừm, đương nhiên là người số một, nhưng mà, ở Nam Việt quốc có một số chuyện không nên biết, vậy thì tốt hơn không nên nói về một số chuyện.
Về phần đấu giá, Thác Bạt đại thiếu làm sao có thể thiếu tiền được, ha ha, chẳng qua là hắn thích loại niềm vui này thôi! " "Mà này, ngươi có nhớ là mấy năm trước ta đã nhờ cha ngươi giúp nhà chúng ta tìm được một ít bảo vật có giá trị không? Haha, không nói gạt ngươi chứ, chúng ta biết Thác Bạt có sở thích như vậy, cha ta muốn được sủng ái nên muốn dùng cái đó để nịn bợ Thác Bạt đại thiếu, haha, bây giờ mới có được nhiều vé như vậy, có thể thấy được trong quan hệ giao tiếp lần trước! ”
Khương Dũng mỉm cười.
"Đúng, còn nhớ rõ mấy năm trước, Mã gia của chúng ta lại có đóng góp lớn như vậy cho Khương gia! Chao ôi, chỉ là không biết lần này Thác Bạt đại thiếu lần này đấu giá cái gì!" Mã Bình cũng cười nhạt, Trong lòng có chút không thoải mái, sớm biết dạng này, cơ hội kết giao loại này, hắn tự mình đến tốt bao nhiêu.
Nếu không, hiện tại có mặt, chính là hắn "Đem bảo vật Hoa Hạ giao cho những người ngoại quốc này, Mã Thiếu trong lòng không thấy xấu hổ, ngược lại là có hối hận vì sao chính mình không làm điều này?" Trần Hạo ở bên cau mày, lúc này mới nhẹ giọng nói.
Câu này phát ra.
Mã Bình và Khương Dũng đồng thời cau mày.
Đặc biệt, những lời nhận xét của Trần Hạo đã đánh trúng tâm can của Mã Bình, khiến Mã Bình gần như không thể bước tiếp.
"Mẹ kiếp, ngươi cái đồ đê tiện, lão tử muốn làm gì, mắc mớ gì tới ngươi!" Mã Bình tức giận nói, dồn hết lửa giận của Khương Dũng và Long Phỉ Phỉ lên Trần Hạo.
"Hừ, chẳng lẽ Trần Hạo nói vậy không sai sao, Mã Bình, uổng công ngươi du học hải ngoại đây đó,thế mà ngươi lại thật lỗ mãng!" Điền Hiểu Phàm nghe Mã Bình nói xong lập tức hướng về phía Trần Hạo.
Bọn họ sắp cãi nhau khi anh nhìn xung quanh.
"Được rồi, được rồi, các ngươi có thôi hay không, chúng ta ở đây thư giãn, hay là nghe các ngươi cãi nhau, đi thôi,ra xem đấu giá, nó sẽ sớm bắt đầu, chúng ta tới gần đi!" Không giống những người khác, Long Phỉ Phỉ ánh mắt vào lúc này đều ở trên sân khấu, Thác Bạt đại thiếu thân thể được bao phủ trong ánh đèn màu sắc.
Ông nội cho rằng ông đang để cho cô nắm bắt cơ hội, lẽ nào ông ngụ ý rằng cô nên nắm bắt cơ hội với người đại thiếu Thác Bạt này? Bởi vì toàn cảnh, so với Khương Dũng, chỉ có Thác Bạt là có bản lĩnh này.
Về phần Mã Bình, đơn giản là không phải hắn.
Không thể so sánh được.
Thác Bạt gia tộc,cô hình như đã từng nghe ông nội nhắc tới, dù sao đây là một gia tộc có thế lực trong một quốc gia, có thể thấy được tầm ảnh hưởng của nó.
Cũng làm cho Long Phỉ Phỉ cảm kích Thác Bạt Kiệt.
cô muốn đi gần hơn và nhìn rõ hơn.
Mã Bình mãnh mẽ vì Trần Hạo một cách nặng nề, mấy người đi tới vị trí phía trước.
Trần Hạo vốn là muốn hỏi cái này Khương Dũng về Nam Việt quốc về Trần gia.
Nhưng bây giờ bầu không khí như thế này, nhất là gần đài sân khấu, hiện trường trở nên ồn ào, Trần Hạo cũng không lên tiếng.
Lúc này, một cô gái tốt bụng đột nhiên ghé vào tai anh: “Trần Hạo, đừng sợ, hôm nay ai dám bắt nạt ngươi, ta là người đầu tiên đứng ra bênh vực cho ngươi, vừa rồi ngươi chỉ trích rất đúng, ta ủng hộ ngươi! Điền Hiểu Phàm nói nhỏ bên tai Trần Hạo.
cô ấy cũng làm một cử chỉ đồng ý với Trần Hạo.
Trần Hạo không khỏi gật đầu cười.
Cô gái này rất tốt, tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim Trần Hạo ấm áp.
Những cô gái tốt bụng như vậy hiếm thấy, hai người gặp nhau, có thể coi đó là một loại duyên số trong bóng cõi u minh.
Sẽ tốt hơn nếu anh tận dụng chuyến đi này và cho cô ấy một chút cơ hội.
Cho dù đó là tiền hay những kỹ năng cô ấy muốn học.
Trần Hạo sẽ không từ chối.
Cũng coi là có qua có lại đi.
" Các vị quý khách, xin hãy yên lặng một chút!" Lúc này, Thác Bạt đã lên sân khấu, tay cầm micro ra hiệu cho khán giả im lặng.
Huh! Như thể đã diễn tập xong, khi hắn ta mở miệng, toàn bộ hội trường ồn ào lập tức im lặng.
"Mọi người đều biết, Thác Bạt Kiệt ta mỗi năm tổ chức đại tiệc một hai lần, trong bữa tiệc có một sự kiện quan trọng, chính là đấu giá! Những năm trước, ta đấu giá phần lớn đều là đồ cổ, hoặc là một số vật phẩm quý hiếm! Nhưng cuộc đấu giá năm nay, hahaha, có vẻ có một chút đặc biệt! " Thác Bạt Kiệt tròng mắt hơi híp.
"Ta thấy, ngay cả Thác Bạt cũng cho là đặc biệt.
kia chắc là Đặc biệt hơn?" "Ai biết được? Chẳng lẽ cuộc đấu giá lần này của Thác Bạt là thuốc chữa bách bệnh?" Nhất thời, hiện trường bùng nổ, người ta đồn đoán.
Trên sân khấu.
"Kiệt thiếu gia, lời anh nói thật sự lại khiến những người này lo lắng!" Bên cạnh Thác Bạt Kiệt, một người đàn ông trung niên ghé vào lỗ tai hắn cười nói.
"Ha ha, điều này thật thú vị.
Mỗi năm, ta hy vọng sẽ thấy những con chó này cắn nhau vì điều này, haha, vì điều này mà ta thấy thoải mái nhất!" Bạt Kiệt cười lạnh.
Chỉ là bọn họ nói chuyện như muỗi kêu, Trần Hạo nghe được rõ ràng, đối với anh không thành vấn đề, Trần Hạo cũng lười để ý tới.
"Được rồi, ta nghĩ mọi người hẳn là rất nóng lòng.
Ta đang nóng lòng hơn không biết hôm nay vị thiếu gia này đã chuẩn bị đồ vật gì cho các ngươi đấu giá đây.
và ngay Bây giờ,ta sẽ giải đáp ngay!" Bạt Kiệt hét lên.
wo! Mọi người trên khán đài đều rất phấn khích.
Ánh sáng bắt đầu xuất hiện trong mắt hắn.
Ngay cả Long Phỉ Phỉ đều bị lời nói của Thác Bạt Kiệt một phen hớp hồn đại pháp .
(vì con cu mà lu mờ con mắt là có thật ) Đến cùng là cái gì đây? Ngay cả thân phận Thác Bạt Kiệt đây đều giấu kín như vậy, hẳn là phi thường.
Tất cả mọi người nghĩ như vậy.
"Được rồi, hiện tại đáp án sẽ công bố, bổn đại thiếu gia hôm nay sẽ bán đấu giá, chính là một nữ nhân!" Bạt Kiệt mỉm cười.
"cho nên các bạn nam khán giả hãy cùng đi hưởng phúc nào, bởi vì nữ nhân này đẹp như tiên nữ, thuần khiết vô song, trọng yếu nhất chính là cho tới bây giờ vẫn là thuần khiết ngây thơ!" Thác Bạt Kiệt nói.
Wowwwwww!! " Kiệt thiếu gia, đây đúng là mỹ nữ, kia há lại phàm nữ, Kiệt thiếu, ta chịu không được, mau mau để nàng cho ta! Chà chà chà!" Các chàng trai rất thích thú, đặc biệt là những người giàu và trẻ.
"Nào, đem vật đấu giá này giao ra cho tất cả mọi người ở đây chiêm ngưỡng nào,hãy cho bọn hắn xem hàng!" Bạt Kiệt xua tay.
Ngay lập tức, có bốn người, mang theo một thùng các-tông được quấn bằng sợi trắng và đi về phía bục cao.