“Điều này nghe có vẻ là một ý kiến hay.
Ngoài ra, ta cũng muốn hỏi ngươi một vài câu hỏi.
ngươi khôn hồn thì hãy trả lời thành thật, ta có thể cân nhắc việc không dùng tàn cổ lên người của ngươi!”
Trần Hạo cười lạnh một tiếng.
“Ngươi … hỏi đi, chỉ cần những điều mà ta biết, nhất định ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, chỉ cầu xin ngươi hãy tha mạng cho ta!”
Cổ Phong bây giờ chỉ muốn sống, thật lòng mà nói, hắn đã sớm sợ hãi trước độc dược của Trần Hạo, vốn dĩ hắn vẫn muốn dùng sức mạnh của bà mình để làm cho Trần Hạo sợ hãi, nhưng hắn rõ ràng là không sợ của bà một chút nào.
Hơn nữa, phương pháp của người này còn rất nham hiểm và xấu xa.
Tên khốn này! Cổ Phong trong long tràn đầy thù hận.Hận không thể giết được Trần Hạo.
Hiện tại hắn còn phải nói cho Trần Hạo nghe về phương pháp phá giải ma hoa và phương pháp sử dụng mẹ hoa ma, đồng thời cũng phải trả lời những câu hỏi khác của Trần Hạo.
“Ta sẽ nói tất cả những gì mà ta biết cho ngươi, những gì mà ngươi không hỏi, ta cũng sẽ nói hết, hiện tại, chỉ cầu xin ngươi có thể tha mạng cho ta hay không?”
Cổ Phong ngẩng đầu nhìn Trần Hạo hỏi.
“Bỏ qua cho ngươi, đâu dễ dàng như vậy chứ hả, ngươi là người đã chặt đứt cánh tay của Hinh Hinh.
Ta còn chưa giải quyết xong chuyện này với ngươi! Cho nên, ta phải trồng tàn cổ này lên trên người ngươi!”
Trần Hạo cười nói.
“Đồ khốn khiếp, Trần Hạo! ngươi dám gạt ta?”
Gân xanh trên trán Cổ Phong nổi lên.hắn căm phẫn nhìn Trần Hạo.
“Ta lừa gạt ngươi, ngươi còn tưởng rằng ta thật sự sẽ buông tha cho ngươi sao!ngươi có phải là Đồ ngốc không vậy!”
Trần Hạo cười lạnh một tiếng, cổ tay khé dung lực, tàn Cổ đã được cắm vào trong cơ thể Cổ Phong.
“Đồ khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi, chém ngươi ra ngàn mảnh, ngươi mau cho ta thuốc giải!”
Cổ Phong đấu tranh trong tuyệt vọng.
Sự sợ hãi mạnh mẽ xen lẫn với sự tức giận, và Cổ Phong đã trở nên cuồng loạn.
“Cái gì…thuốc giải ưh? ngươi có biết tại sao nó lại được gọi là Cổ độc không?”
Trần Hạo nói.
“Tại sao?”
“Tuy rằng nó không được coi là hung ác nhất trong bí pháp, nhưng là mạnh nhất.
Vì sao nói như vậy, bởi vì không có cách nào loại bỏ được nó.
Trong bí pháp chỉ ghi lại phương thức sản xuất của nó mà không ghi lại phương phải giải nó.”
Bí pháp cổ thuật này chỉ ghi phương pháp chế tao nó, cũng không ghi chép bất kì điều gì để có thể phá giải nó, chỉ cần ngươi không sự dụng khí tức và nội lưc, nếu người sử dụng một trong thì loại cổ độc này lập tức phát tác.nếu nó phát tác thì ngươi cũng không thể trách ta được.dù là cao thủ cũng sẽ không thoát khỏi! Trần Hạo bật cười.
“Cái gì? Không giải được? Ngươi! Ngươi!”
Cổ Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này cũng không dám nói.
Nắm chặt bùn đất trên mặt đất, cầu xin lòng thương xót của Trần Hạo thì cũng vô dụng, loại độc này đã gieo vào cơ thể, chỉ cần Trần Hạo nói một lời là ngươi sẽ bị nó hành hạ, đến lúc đó ngươi sẽ chết một cách khó coi nhất.
“Trần Thiếu, mọi chuyện đã đươc giải quyết xong! Tên củ chuối tự xưng là võ lâm cao thủ này còn chưa chết ưh!”
Lực Bá đã trở lại, và đã trở lại trạng thái ban đầu.
Hắn đến và đá Cổ Phong vài cái.
“Tên cặn bã này tại sao lại không giết nó, tại sao phải giữ nó lại?”
Lực Bá hỏi.
“Còn hữu dụng một chút.
Ta sẽ ném hắn xuống hầm một lát, Lực Bá, ngươi ở trong khu ổ chuột bảo vệ mộc mộc cùng dân làng, mặc dù ta đã cho Cổ Phong nhắn tin về cho Cổ gia của hắn.”
nhưng để đề phòng bất trắc, ngươi hãy ở lại để bảo vệ bọn họ! ”
Trần Ca nói.
“Trần Thiếu, người định sẽ làm gì?”
“Ta Nhất định phải tìm Tô Nhược Hi kia, ta sẽ tự mình đi tìm!”
Trần Hạo nói xong liền xoay người trở về, lúc nãy đi tìm Thủy Sinh.
“Nào nào võ lâm cao thủ, đi..đi ta sẽ ném ngươi xuống hầm!”
Còn Lực Bá, một tay hắn nhấc bổng cổ phong lên.
Cổ Phong như con gà nhỏ, còn không dám kêu lên.
Hãy nói về Trần Hạo.
Buổi chiều, Lý Thủy Hà liên lạc với Tô Nhược Hi.
Đã nói có người muốn gặp cô ấy.
Tô Nhược Hi rất tin tưởng Lý Thủy Hà, trong lịch trình bận rộn của cô, nhưng cô cũng sẽ đồng ý.
Ba người Trần Hạo Thủy Sinh và Lý Thủy Hà vội vàng đến trụ sở của công ty ở Thái Thành để gặp Tô Nhược Hi.
Đúng như Trần Ca đoán, thân thể Tô Nhược Hi đúng là có hơi thở rất mạnh, có thể dùng làm thân thể thích ứng cho nữ tử áo trắng.
“Trần tiên sinh phải không? Nghe Thủy Hà nói ngươi có chuyện gì cần ta, ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Tô Nhược Hi nhìn chừng hai mươi bảy tuổi, da dẻ sáng sủa, xinh đẹp đã là nữ chủ tịch độc đoán như vậy.
“Tôi muốn Tô tổng cùng tôi đến một nơi, mượn Tô tổng không tới ba ngày, đương nhiên là chuyện này.
Tôi nghe Thủy Hà nói hiện tại công ty của cô đang gặp khủng hoảng kinh tế.
tôi sẽ giúp cô giải quyết những vấn đề đó.”
!”
Trần Hạo đi thẳng vào vấn đề.
Tô Nhược Hi nhíu mày, sau đó cười khổ nói: “Xin lỗi Trần Hạo tiên sinh, ta còn không hiểu ý của ngươi, ngươi muốn ta đến đâu? Ta Chỉ sợ không tiện!”
Tô Nhược Hi trực tiếp phủ nhận.
Tôi đang tự hỏi, anh chàng có vẻ đẹp trai này là người như thế nào mà có nhiều tiền như vậy? Và, khoản tiền cô ấy cần lên đến 100 triệu, anh ta là ai, mà có thể giúp ta mấy chục lầ con số 100 triệu kia? Hiện tại, Trần Hạo bị gán cho là không đáng tin cậy.
Ngay lúc này Tô Nhược Hi đứng dậy định kết thúc cuộc trò chuyện khó giải thích này.
“Trần Thiếu, ngươi không được đi vào! Chủ tịch chúng ta đang tiếp khách!”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng cãi vã.
“Nhìn thấy một đứa nhỏ, hả, tránh ra cho ta, ta muốn gặp Nhược Hi!”
Một người tên Trần Thiếu thô bạo mở cửa.
Phía sau anh ta có một vệ sĩ, và một ông già 60 tuổi, đầu râu dê, áo choàng Cộng hòa, đội mũ phớt, nếu không biết, còn tưởng đoàn nào đến! “Nhược Hi, thuộc hạ của cô quá không biết điều.
Thật ra lúc ta tới là bọn này đã ngăn cản ta.
Cô không biết là ta đã lập hôn ước với cô rồi hay sao Tô tổng!”
Trần Thiếu đút tay vào túi, thản nhiên nói.
“Trần Thiết Lâm, người đã có giao ước với ta, ngươi có bệnh phải không, khu văn phòng của ta, ngươi cứ muốn cứ xông vào phải không?”
Tô Nhược Hi tức giận nói.
Trần Hạo từ bên cạnh quan sát, thấy được vẻ mặt kinh miệt của Tô Nhược Hi, Trần Hạo biết Tô Nhược Hi này không có quan hệ gì với Trần Thiết Lâm kia.
“Nhược Hi, ngươi sao không nghe ta nói ta nóng lòng muốn xem ngươi bị làm sao vậy, mẹ ngươi đang bệnh nặng, ta đi tìm bác sĩ thiên tài cho ngươi, đây là Chân Thần y, mẹ ngươi đã nói dối.”
mẹ ngươi đã nằm trên giường nhiều năm như vậy., và Chân thần y, đã chữa cho vài bệnh nhân như vậy! ”
Trần Thiết Lâm giới thiệu.
Khi Tô Nhược Hi nghe thấy những lời này, trên mặt thoáng qua một tia cảm động.
Vốn dĩ cô tức giận định đánh Trần Thiết Lâm và đuổi hắn ra ngoài, nhưng khi lời nói này đến môi, cô lại không kìm được mà nuốt xuống.
“Hắn?”
Tô Nhược Hi nhìn Chân thần y.
“Tô tiểu thư, Trần Thiếu chính là cố gắng cực khổ, cầu xin ta thật lòng ta mới quyết định xuống núi!”
Chân thần y hai tay ôm lưng, vuốt vuốt râu dê, bên ngoài như một cao thủ.
“Nhược Hi, ngươi hiện tại đã hiểu ý của ta đối với ngươi rồi đúng không, tiểu tử mặt trắng này là ai?”
Trần Thiết Lâm nói xong liền quay đầu lại, tức giận nhìn Trần Hạo.