“Trần Hạo, ngươi thật sự đến rồi! Xem ra trên đời này không có chuyện gì có thể che mắt ta, phán đoán của ta vẫn luôn chính xác như vậy!”
Cổ Phong cười nhạt.
“Trần Hạo, đánh chết tên xấu xa này đi, cánh tay của Hinh Hinh đã bị hắn ta chặt đứt, vừa rồi nếu anh chậm một bước, hắn ta có lẽ đã giết tôi rồi!”
Sự sợ hãi của Lý Mộc Mộc đã tan biến mất, cô trưng mắt nhìn Cổ Phong.
Trần Hạo xoa xoa đầu Lý Mộc Mộc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, anh nhìn vào phong cách của cổ Phong: “Cổ Thiếu, ta nhìn không ra.
Ngươi lại tự tin như vậy.
Ngoài đánh giá ta ở trong thôn này, ngươi còn đánh giá ra cái gì?”
Trần Hạo nhìn Cổ Phong cười nhạt.
“Hôm nay, ngươi sẽ bị ta thủ tiêu, ta sẽ mang xác ngươi trở về Cổ gia, ta tìm kiếm ngươi rất lâu rồi!”
Quý Phong lạnh lùng nói: “Thế nào? Các ngươi tự khoanh tay chịu trói? Hay là để cho ta.
tự tay bắt lấy ngươi! ”
“Ngươi quả thực rất tự tin, như thể ngươi đã chắc chắn trước khi làm mọi việc!”
“Chích xác, ta luôn luôn như thế này!”
Cổ Phong lanh nhạt nói.
Trần Hạo gật đầu: “Đáng tiếc Cổ Thiếu, ta sợ ngươi hôm nay sẽ thất vọng, Lực Bá, coi chừng hoa ma, giải quyết hắn đi!”
Trần Hạo hét lên với Lực Bá.
“Tuân lệnh!”
Và Lực Bá, đã đi trước một bước.
Anh ta ngẩn đầu lên trời gầm lên một tiếng.
Bùm! Trong khoảnh khắc, mặt đất rung chuyển, núi non rung chuyển, xung quanh Lực Bá như muốn vỡ tung.
Bụi bay lên.
“Hóa ra là ngươi đã tìm được người giúp đỡ!”
Cổ Phong khóe miệng nở nụ cười khinh biệt.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khóe miệng hắn ta đã vụt tắt.
Hắn nhìn thấy trong bụi đất, thân thể Lực Bá không ngừng lớn lên, cuối cùng trở thành một người cao to hơn ba thước.
Cũng giống như một người siêu khổng lồ.
Các cơ của toàn bộ cơ thể toát ra kết cấu như thép.
“Cái gì?”
Cổ Phong, mí mắt của hắn đang nhảy loạn xạ.
Lực Bá đã lao về phía hắn, quá nhanh.
Và trước khi hắn đến, một hơi thở mạnh mẽ đã khóa chặt bản thân của Cổ Phong.
“không ổn rồi!”
Hắn vội vàng muốn hy sinh pháp khí của Cổ gia mà hắn mang theo lần này, là đóa hoa ma! Tuy nhiên, Lực Bá đã lấy nó từ lâu.
Có một tiếng gầm khác.
Cổ Phong cảm thấy một sức mạnh khổng lồ đang dội lại trong não hắn, và não của hắn ấy trở nên trống rỗng, và cả cơ thể của hắn trở nên cứng đờ.
bùm! Lực Bá tung Cổ Phong lên, đánh tới đánh lui.
Hắn dùng một chưởng đánh vào ngực Cổ Phong.
Bùm! Hắn ta phun máu dữ dội, và ngay lập tức cảm thấy bầu trời như quay cuồng trước mắt hắn.
Bên kia, cái gọi là cao thủ Cổ gia đã bị Trần Hạo giết như cắt dưa bỏ rau.
Bùm! Thân người của Cổ PHong đập xuống đất, mặt đất trũng thành một cái hố lớn.
Lực Bá nắm chặt bàn tay sắt định đấm vào.
Cú đấm này chắc chắn sẽ đánh tan thân xác của tên Cổ Phong này.
“Lực Bá, dừng lại!”
Trần Hạo giải quyết Cổ gia chủ, lúc này mới quay lại.
“Trần Thiếu, đứa nhỏ này phạm tội quá lớn, nói năng cũng quá ngông cuồng.
Là lừa gạt ta và ngươi, còn tưởng rằng hắn là cao thủ gì gì đó.
Hóa ra hắn chỉ là một tên củ chuối!”
Lực Bá rõ ràng là đánh chưa đủ.
Nghĩa là hắn còn muốn đánh tiếp.
Và Trần Hạo cũng phát hiện ra rằng sau khi Lực Bá biến hình, nếu không trúng thứ gì đó thì anh sẽ không chịu nổi.
“Hắn là đệ nhất thiếu gia của Cổ gia.
Nghe nói lão phu nhân của Cổ gia rất chiều chuộng hắn, nên đừng giết hắn!”
Trần Hạo vội vàng nói.
“Hahaha, Trần Hạo, ngươi biết nhiều hơn ta nghĩ đấy, đúng vậy, bà nội của ta thương ta nhất.
Ngươi phải biết hôm nay nếu như ngươi giết ta, bà nội sẽ đập ngươi thành từng mảnh, ngươi có thể cho con quái vật này rút lui, sau đó đi cùng ta đến chỗ bà ta, ta có thể đảm bảo rằng bà củ ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa! ”
Trong lúc Cổ Phong đang thật sự sợ hãi, nghe Trần Hạo nói xong lại giống như túm được rơm.
Cổ Phong cực kỳ mạnh mẽ, và từ khi còn là một đứa trẻ, không ai có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng không ngờ rằng trước mặt con quái vật đột biến này, hắn hoàn toàn bị đánh bại.
Hiện tại sức mạnh của hắn không còn nữa..
Hắn sắp chết, còn chưa kịp để lại câu nói cuối cùng, thì hắn có thể sẽ bỏ mạng ở đây.
Trần hạo bất giác nghĩ đến, Trần Hạo sợ hãi, hắn biết thực lực của Cổ gia! “Cơ hội? Cơ hội nào?”
Trần Hạo vỗ tay hỏi về phía cổ Phong đang nằm trên mặt đất.
“Hôm nay nếu ngươi tha cho ta và để ta đi, ta sẽ nói với bà nội để bà không đến làm khó người dân trong khu phố ổ chuột này, nếu không, bà nội nhất định sẽ tắm máu nơi này!”
Cổ Phong yếu ớt nói.
“Ngươi nghĩ thế nào? Ta sẽ không để cho Lực Bá giết ngươi vì nếu cứ như vậy mà giết ngươi.
Bà của ngươi sẽ không đau long cho lắm! Thật đáng tiếc!”
Trần Hạo chế nhạo.
Mà nhìn nụ cười của Trần Hạo, Cổ Phong bắt đầu sợ hãi tột cùng.
Cổ Phong lúc này lắp bắp nói: “Ngươi … ý của ngươi là gì?”
“Trên đường tới đây ta rất muốn hiểu rõ, ngươi làm sao lại nhất định phải truy tìm ta, đương nhiên ngươi sẽkhông chết được, hiện tại đối với ta ngươi còn có ích lợi!”
“Lực Bá, đi thu dọn hiện trường đi, giao đứa nhỏ này cho ta!”
Trần Hạo nói.
Lực Bá liền đi ném những cái xác đó đi.
Trần Hạo lấy ra ma hoa từ trong tay Cổ Phong, còn có một thứ khác, là một thứ giống như hoa ma nhưng được làm bằng vàng ròng.
“Cổ Thiếu, đây là cái gì?”
Trần Hạo hỏi.
“Là…Là mẹ của Hoa Ma!”
Cổ Phong cau mày, vào lúc này, anh không còn độc đoán như vừa rồi nữa.
“Hừ,tên khốn kiếp, ta muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Mà Lý Mộc Mộc đã chạy tới rồi.
Có một cái tát vào mặt Cổ Phong.
Cổ Phong trợn to hai mắt, đằng đằng sát khí nhìn Lý Mộc Mộc: “Chết tiệt, điều tôi ghét nhất là có người tát vào mặt tôi, cô không muốn sống nữa à!”
Hắn giãy dụa muốn đứng dậy, trên mặt tràn đầy tức giận, nhưng nhiều kinh mạch của hắn đã bị Lực Bá đánh đứt quãng, không còn sức mà đứng dậy nữa.
“Bùm!”
Khi Trần Hạo vung tay lên, trên mặt Quý Phong đã in hẳn một cái tát trên miệng.
Cổ Phong lại trừng mắt nhìn Trần Hạo.
Bốp! Bốp! Bốp! Trần Hạo nghiêm khắc tát vài cái.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự là không sợ chết, bà của ta nhât đinh sẽ giết hết các người,sẽ biến nơi này thành biển máu!”
Cổ Phong nghiến răng nghiến lợi.
Từ nhỏ không ai dám làm chuyện này với hắn, chưa bao giờ, bây giờ còn bị ăn tát nhiều như vậy.
“Cổ Thiếu,ngươi rơi vào trong tay của ta, ngươi còn muốn nói chuyện với bà của ngươi hay sao hả? Còn bà của ngươi, ta nhất định sẽ không buông tha!”
Nói xong, Trần Hạo bế hắn đi về phía sân nhà chú.
Rồi ném hắn xuống đất.
Đá thêm vài cái.
Cô thấy Trần Hạo bưng ra ba bát nước.
Những gì liên tục thay đổi trong tay của anh.
“Trần Hạo, ngươi bị làm sao vậy?”
Lý Mộc Mộc kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Tạo ra một loại độc, gọi là cổ độc!”
Trần Hạo nói.
“Tại sao lại phải dùng nước?”
“Với nước, hiệu quả của nó sẽ tăng gấp đôi!”
“Cổ độc? Cổ độc là gì?”
Cổ Phong lạnh lùng nhìn Trần Hạo, nhưng trong mắt đã hiện lên một tia sợ hãi.
“Loại Cổ này là loại cổ độc ác độc nhất trong bí pháp Cổ thuật.
Một khi nó tấn công, toàn thân sẽ ngứa ngáy không chịu nổi cho đến khi cào nát cả người không ra một miếng thịt nào nữa, đến khi ngươi tự sát!”
Trần Hạo nói.
“Tên khốn khiếp, ngươi dám làm vậy với ta!”
Cổ Phong mở to mắt cảnh cáo Trần Hạo.
“Ta thực sự dám!”
Như đã nói, Trần Hạo đã được tạo hình và nó sắp được đưa vào miệng của Cổ Phong.
“Trần Thiếu, ta sai rồi! Ta sai rồi! Trần gia gia,ta cầu xin ngươi, đừng làm như vậy!”
Và Cổ Phong sợ hãi cầu xin sự thương xót.
“Ta chỉ nghe lời bà nội trước khi tới bắt ngươi.
Ngươi Nghĩ kỹ đi.
Ta với ngươi ngay từ đầu không có chút thù hận nào.
Tất cả chuyện này đều là do bà ta ép buộc ta! Ngươi nói ta có ích với ngươi, đúng vậy.”
, Ta thực sự có ích cho ngươi.! ”
Cổ Phong nói.
“Ồ? Vậy thì ngươi nói cho ta biết!”
“Bà nội ngươi nói hoa ma đặc biệt khống chế Chính Dương của ta, mẫu thân hoa ma này có thể dễ dàng khuất phục ta.
Đây là bảo vật trấn bảo của Cổ gia.
Hãy thương lượng với ta một điều kiện.
Ngươi đừng bạc đãi ta.
Đừng Dùng Cổ độc, hãy để ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết cách bẻ khóa bí pháp hoa ma, và cách sử dụng mẹ hoa ma này, ta chỉ cầu xin ngươi tha mạng sống của ta! Như thế nào? Cổ Phong nuốt nước bọt.