Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 566: Giao dịch



Nguồn: Vastarel Chương 566: Giao dịch Tiếng hú của nhân viên an ninh khiến mọi người bàng hoàng.

Hoạt động phải tạm dừng, tất cả đều trông vào anh.

“Chuyện này, ta thật sự có thể chứng minh hắn nhất định sẽ không trả nổi.

Tóm lại, chúng ta ở đây nhân danh Minh gia, danh dự của Minh gia hẳn là không thể để bị ảnh hưởng!”

Bên cạnh Lý Nhã Lệ, lúc này người đàn ông trung niên tên Tô Đáp nói.

Lời nịnh hót này khiến người Minh gia trong cả đại sảnh đều có chút ưu ái nhìn hắn.

Tuy nhiên.

Bốp! Một tiếng vang thật lớn như xuyên thủng bầu trời.

Có một cái tát vào mặt anh ta.

Một nửa khuôn mặt của Tô Đáp lập tức sưng lên, một vài chiếc răng rơi xuống.

Chính là cái anh nhân viên an ninh kia đã quất hắn.

“Vì sao đánh ta?”

Tô Đáp bụm mặt khổ cực nói.

nhân viên an ninh cũng là một mặt che đậy: “Tôi...

Tôi không biết!”

Bốp! Một cái tát khác vào mặt Tô Đát, cũng bị nhân viên an ninh tát.

Lần này, khuôn mặt kia cũng sưng tấy lên.

“A! Tô tổng!”

Lý Nhã Lệ lo lắng nói.

“Sói hoang, ngươi làm sao vậy?”

Minh Châu đứng lên bàn VIP, không khỏi lạnh lùng nói.

Sau đó sói hoang, đột nhiên quay người, trực tiếp hướng phía Minh Châu đi đến.

“Đại tiểu thư, cô nghe tôi giải thích”

Sói hoang bất lực nói.

“Đủ rồi, ta không nghĩ … ngươi … ngươi định làm gì?”

Đúng lúc này, sói hoang đột nhiên giơ hai tay lên.

Với một cú giật, trực tiếp bắt được zú của Minh Châu.

(e pha cho ae đọc cho có hứng thú) ở đây là tụt quần hay tút váy á.

“A!”

Minh Châu hoảng sợ kêu lên: “Cất cái tay cho ta! Đồ khốn!”

Một vài nhân viên an ninh khiêng sói hoang đi.

Sói hoang quỳ xuống khóc: “Đại tiểu thư, tôi không phải cố ý!”

Bởi vì thân thể của hắn, bây giờ căn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Đúng lúc Minh Châu đỏ mặt muốn dạy cho hắn một bài học.

Sói hoang liên quỳ xuống, bất ngờ vồ lấy, xé xác cái váy liền quần của Minh Châu.

(Ánh sáng của những đôi mắt bên dưới đồng loạt sáng) “A!”

Minh Châu kinh hãi hét lên.

Nhiều người đàn ông có mặt tại hiện trường cũng khóc thét, chết tiệt, thật là đẹp… “Thằng khốn, đánh chết hắn cho ta!”

Minh Châu hét lên.

Sau đó, một vệ sĩ trao lại quần áo cho cô, quấn cô và bỏ đi một cách xấu hổ … Bên kia, Trần Hạo chỉ cười nhạt.

Sau cảnh này, quả thực khung cảnh yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Dược liệu tiếp theo sẽ kiểm tra thị lực của mọi người.

Tên của nó là Cỏ ngũ vị!”

Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục.

“Ở đây có thực sự tồn tại loại thảo mộc này?”

Trần Hạo cũng thu lại suy nghĩ của mình.

Lập tức, không khỏi có chút kinh ngạc.



Cứ nói đi Trần tiên sinh, dược liệu đấu giá hôm nay, không thiếu của lạ.

Không có gì bất ngờ.

Chỉ cần ngài có gọi đúng tên, nó sẽ có ở đây!”

Dương Vệ tâm tình tốt, lúc này mới nở nụ cười nói.

“Dược liệu này, bởi vì tính chất đặc biệt, bắt đầu từ 20 triệu!”

Người dẫn chương trình nói.

Những người Minh gia còn lại lúc này nhìn nhau.

Sau đó họ hét lên: “Hai mươi triệu!”

Sau đó, nhìn xung quanh để xem ai sẽ tăng giá.

Hiển nhiên, người Minh gia cũng tới vì loại cỏ này.

Họ cũng biết tác dụng thần kỳ của loại cỏ ngũ vị hương này.

Trần Hạo không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

“Ba mươi triệu!”

Trần Hạo tăng giá.

Lập tức cũng nhận được cảnh báo từ Minh Gia ngay lập tức.

“Năm mươi triệu!”

Minh gia lần nữa lại nói.

“Trời ơi, năm mươi triệu nữa!”

Lần nữa Hội trường sôi sục, háo hức.

Còn Lý Nhã Lệ thì nhìn Trần Hạo lắc đầu, e rằng sau này cậu chết thế nào cũng không biết, nếu không kiếm được nhiều tiền như vậy thì nhà tổ chức sẽ không để hắn đi.

Q “Một trăm triệu!”

Trần Hạo nói.

“Phụt!”

“Hahaha, tiểu tử này thật ngốc, làm sao có thể kêu lên như vậy?”

Hội trường cười vang.

Lý Nhã Lệ càng không nói nên lời.

“Thưa ngài, ngài không được gọi như vậy!”

Dương Vệ cũng có nhã ý nhắc nhở.

“Tôi còn chưa nói xong, ý tôi là, dù gọi bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ thêm 100 triệu!”

“Tiếp đi!”

Mọi người tại hiện trường đều bị mù.

Lý Nhã Lệ thậm chí còn mở miệng.

Hơn nữa người Minh gia cũng không dám kêu tiếp.

Lúc này, một thị vệ bước tới gần Minh gia, bên tai bọn họ nói gì đó.

Minh gia lạnh lùng nhìn Trần Hạo một cái, sau đó ngồi xuống.

Dược liệu, 50 triệu tệ cuối cùng cũng được bán.

Hôm nay Trần Hạo mua được dược liệu quý giá toàn bộ là 150 triệu.

Vả lại, Trần Hạo từ lâu đã không có khái niệm về hai chữ tiền bạc, nó chỉ là một dãy số nhàm chán.

“Trần Hạo, ngươi xem xong tính như thế nào!”

Lý Nhã Lệ bị Trần Hạo nhìn chằm chằm.

Nhân viên mang theo dược liệu đã đóng gói, đồng thời mang theo dụng cụ thẻ tín dụng.

Trần Hạo lấy thẻ ra, nhập mật khẩu.

Nhân viên lập tức gật đầu: “Cảm tạ vị tiên sinh này, đây là dược liệu của ngài!”

“gì?”

Lý Nhã Lệ bị bịt mắt, hai mắt mở to, tựa như đang nằm mơ thấy phật.

“Chúc mừng ngài, tất cả dược liệu ngài cần đều có.

Ta đã chuẩn bị tiệc tối ch ngài rồi, cho tiên sinh bày tiệc mời khách!”

Dương Vệ cười nói.

Trần Hạo lúc này mới đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu với Lý Nhã Lệ, sau đó cầm dược liệu rời đi … “Tiên sinh, mời tới bên này!”

Sau khi đi ra, Dương Vệ để Trần Hạo lên xe.

Tuy nhiên, một đôi vệ sĩ nhanh chóng tập hợp trước mặt anh, hơn 20 vệ sĩ toàn thân, lạnh lùng nhìn Trần Hạo.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Dương Vệ quát lạnh..

“Cái này nhìn còn đoán không ra, sợ tối nay không được ăn tiệc chiêu đãi của anh rồi!”

Trần Hạo cười nhạt một tiếng.

Người vệ sĩ nhường chỗ.

Minh Châu đã thay quần áo xong bước tới.

“Điều tốt nhất ngươi có thể hiểu là hôm nay để lại dược liệu mà ngươi lấy được.

Có lẽ, ta có thể giữ cho ngươi mạng sống!”

Minh Châu lạnh lùng nói.

“Tôi mua cái này bằng tiền thật.

Dược liệu có thể đưa cho cô.

nhưng phải trả cho tôi một chút, đúng không?”

Trần Hạo còn muốn tìm Minh gia để mượn bản đồ đường đi đến nghĩa trang để lấy ngọc phù trên mộ.

“Đền bù? Tiểu tử, để ngươi còn sống rời đi, chính là đền bù, hơn nữa để lại dược liệu, thông báo cho người nhà của ngươi, bảo bọn họ mang hai tỷ đi chuộc ngươi!”

Một vệ sĩ nói.

“Các ngươi thật sự là thật không thể nói đạo lý!”

Trần Hạo cười nói: “Tuy nhiên, tôi thích đối phó với những nhân vật như cô!”

“Cũng phải thôi.

Trên chuyến đi của ta,củng cần cùng các ngươi Minh gia làm một vụ giao dịch, dược liệu ta có thể cho các ngươi, hai tỷ cũng có thể cho các ngươi,, nhưng ta sẽ lấy một vài thứ Minh gia của ngươi.”

nếu như các ngươi không có ý kiến, chúng ta bây giờ liền có thể giao dịch! ”

Trần Hạo bật cười nói.

“Được, ta hứa với ngươi, để lại dược liệu cùng hai tỷ, ngươi có thể lấy đi!”

Còn Minh Châu thì ôm vai cười.

“Ngươi cũng không hỏi một chút ta lấy vật gì?”

Trần Hạo hỏi.

“Ta nói, lưu lại những này,còn lại mặc ngươi lấy!”

“Không có gì để nói, Dương Vệ, đem tiền giấy bút tới!”

Trần Hạo nói.

Dương Vệ có tâm ngăn cản Trần Hạo, nhưng hắn không còn cách nào khác là đành phải lấy ra giấy bút.

Minh Châu cũng không thèm nhìn, liền ký tên.

“Được rồi, ta để đồ cho các ngươi trước! Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ quay lại lấy thứ mình muốn!”

Trần Hạo bật cười.

“Tính ngươi quen biết!”

“Thưa ngài, ngài bất cẩn, bất cẩn! Một khi vật này ở trong túi của Minh gia thì không thể lấy lại, ta biết ngài rất mạnh, nhưng là Minh gia người cao thủ cũng có rất nhiều.Lúc trước, bọn họ Minh gia Bảo tôi đi mua dược liệu cho bọn họ, đưa cho ta kiểm tra, tùy ý điền, nhưng đến ngày, bọn họ không chịu thừa nhận! ”

Dương Vệ lo lắng dậm chân.

“Ta nói, không có việ gì xảy ra đâu!”

Trần Hạo vỗ vỗ vai Dương Vệ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv