Nguồn: Vastarel Chương 565: Vé giả “Minh Châu?”
Dương Vệ lúc này nhẹ giọng nói.
“Minh Châu là đại tiểu thư của Minh gia, Trần tiên sinh, đừng nhìn dung mạo xinh đẹp, thật ra làm việc gì cũng rất hung ác,ta củng nghe nói Minh gia lão tử,những năm gần đây thân thể ngày càng sa sút, hơn nữa còn lén lút tìm người để luyện chế cái gì Trường Sinh đan đó, đây đều là những bí mật trong Minh gia của chúng tôi! Chẳng trách Minh gia tổ chức đại tiệc và đấu giá dược liệu quý này.
Có vẻ như họ đang xem xét một số dược loại thảo mộc nào đó!”
“Xem ra ngươi đối với Minh gia này không thân thiện, Minh gia bọn họ có phải là Hải Thành gia tộc mạnh nhất?”
Trần Hạo nhìn về phía Dương Vệ cười khổ một tiếng nói.
Dương Vệ lúng túng gật đầu: “Mấy trăm năm trước, Dương gia là gia tộc lớn nhất của Hải Thành, nhưng mà, a Hạo, bây giờ Dương gia là gia tộc thứ hai của Hải Thành, huyết mạch kinh tế của Hải Thành, đều nằm trong tay Minh gia, mà ta lại đang kinh doanh dược liệu, xem ra Minh gia này cố ý nhắm vào, Trần tiên sinh, ta thật sự xin lỗi! Ta sẽ cho người càng sớm càng tốt lấy hai lá thư mờ đưa tới, để chúng ta cùng vào! ”
Trần Hạo không nói gì.
Mà Minh Châu, với khuôn mặt sương lạnh, đã đến ngay lúc này.
Nhưng cũng là lạnh lùng nhìn Trần Hạo và Dương Vệ, không nói lời nào, dưới trướng là an ninh dẫn người đi vào, bên cạnh Minh Châu còn có một người đàn ông trung niên, khí chất phi thường.
“Tiểu thư, tôi không cho anh ta Dương vệ vào, hình như anh ta rất tức giận!”
Các nhân viên an ninh nói một cách kính trọng vào lúc này.
“Ngươi làm tốt lắm, chính là muốn cho hắn biết cho dù Minh gia của chúng ta là ngoại tộc, nhưng đã thiết lập địa vị thống trị ở Hải Thành, bọn họ cũng giống như rắn địa phương, cũng phải chú ý thân phận của chính mình, trong gia trang Minh gia.”
Gia trang không phải của họ, muốn vào thì có thể bước vào, hơn nữa Minh gia tôi bảo Dương Vệ chuẩn bị dược liệu mà ông nội cần trong vòng một năm, hắn cũng không thèm quan tâm, không dạy cho hắn một bài học thì cũng đã giữ chút thể diện cho hắn rồi! ”
Minh Châu lạnh nhạt nói.
“Mà này, ngươi đã làm hết những gì tôi đã căn dặn chưa?”
Minh Châu bỗng nhiên thấp giọng..
“Yên tâm đi đại tiểu thư, chúng tôi chắc chắn rằng nhìn thấy linh dược, không chạy đâu được!”
Nhân viên an ninh cũng lạnh lùng nói.
Một vài người bước vào.
Không mất bao lâu, Dương Vệ lấy được thư mời, hai người Trần Hạo cũng lập tức tiến vào.
Tại đấu giá dược liệu, đều là dược liệu cổ quý hiếm.
Mà những dược liệu cổ xưa quý giá này, trong đó có mấy vị thuốc, Trần Hạo thật sự rất cần.
“Năm mươi triệu!”
Trong đó một người hô lên trong thời điểm đấu giá.
Trần Hạo không khách sáo, trực tiếp hô lên.
Nó cũng làm cho bầu không khí của hội trường thay đổi một chút, và họ nhao nhao quay đầu nhìn.
Nhìn về phía Trần Hạo đang ngồi.
“Nhã Lệ, nhìn này, là học sinh của cô!”
Bên cạnh Lý Nhã Lệ, các cô lúc này đều có chút kinh ngạc.
“Anh ta giàu như vậy sao? Năm mươi triệu? Chắc là anh ta la lối bậy bạ đúng không?”
“Ừ, làm sao hắn ta vào được? Không phải tham gia đấu giá sao? Một khi đã nâng giá thì không thu hồi lại được.Mà một khi không có ai tăng giá nữa thì hắn coi như xong!”
Nhiều người không nói nên lời.
Dù sao, hiện tại cao nhất, cũng mới hét lên khoảng 10 triệu tệ.
Vị thuốc này ban đầu cứ tưởng có người hét 20 triệu là hết đát, nhưng không ngờ, thế mà lên tới 50 triệu.
Gã béo hét 20 triệu ngồi xuống, đồng thời nhìn Minh Châu về hướng hàng ghế VIP.
Còn Minh Châu lúc này đang ngồi ở ghế VIP, nhăn đôi mắt xinh đẹp lại, nháy mắt với nhân viên an ninh bên cạnh.
(ra hiệu tới kiểm tra) “Xin chào hai vị tiên sinh, chúng tôi cần kiểm tra thư mời của hai người, tôi rất xin lỗi!”
Nhân viên bảo vệ này là người ở cửa ban nãy.
Hắn lạnh lùng nói.
“Tại sao nhiều người như vậy, chỉ muốn kiểm tra chúng tôi? Vị huynh đệ này, để yên chúng tôi ngồi!”
Dương Vệ hít sâu một hơi, cả người run lên.
“Bởi vì các tiên sinh kêu giá quá cao, tôi sợ có người tiến đến quấy rối, hai vị tiên sinh, xin phối hợp!”
Nhân viên an ninh nói.
“Cho hắn ta xem!”
Trần Hạo khẽ nhíu mày.
Sau đó Dương Vệ lấy ra thư mời.
Các nhân viên an ninh đã kiểm tra cẩn thận.
Chỉ là bây giờ Trần Hạo cũng giống như người thường, làm sao có thể không biết tên này cùng đại tiểu thư Minh Châu muốn làm cái gì.
Nhân viên an ninh đeo tai nghe.
Nhưng chỉ cần Trần Hạo muốn nghe, không có cái gì không nghe được.
Liền nghe được trong tai nghe, Minh Châu ra chỉ thị hắn: Đem bọn hắn đuổi đi, mặt khác, đi thăm dò một chút người trẻ tuổi kia lai lịch ra sao, nếu quả thật rất có tiền, không ngại sắp xếp người doạ dẫm tống tiền bọn hắn một bút! Trần Hạo không khỏi cười nhạt.
Dương Vệ nói rằng Minh gia này giàu có dựa vào trộm cắp cướp bóc, tổ tiên chính là hải tặc.
Bây giờ nghe xong Minh Châu thế này, Trần Hạo thật muốn cười.
“Xin lỗi tiên sinh, tai thấy vé vào cửa của các người là giả, mời các ngươi rời đi!”
Nhân viên an ninh lạnh lùng nói.
“Giả? Ngươi dựa vào cái gì nói giả? Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!”
Dương Vệ lại đứng lên, phẫn nộ không chịu nổi.
“Chúng tôi có thể chứng minh rằng đây là giả!”
Lúc này, một bên cùng Lý Nhã Lệ đi theo mấy người đứng lên.
Đặc biệt là một người trung niên đứng cùng Lý Nhã Lệ nói: “Ta biết vị thiếu gia này, tên là Trần Hạo, đến từ Kim Lăng, là một học sinh nghèo!”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi đã bị chặn ở cửa.
Lúc tôi bước ra để đi vệ sinh, tôi tình cờ thấy họ gọi điện thoại.
Chắc là mua vé giả!”
Một số phụ nữ cũng nhao nhao nghe ngóng.
Bởi vì người sáng suốt đều có thể nhìn ra vị bảo vệ này thuộc quyền Minh gia, hắn giờ phút này đứng lên phối hợp cộng tác cùng Minh gia, nói không chừng gia tăng thêm ấn tượng, từ đó xúc tiến một chút hợp tác cũng không phải là không thể được.
Hơn thế nữa, đây cũng là cơ hội để nhiều doanh nhân giàu có trên hội trường biết mình.
“Học sinh nghèo? Thật sự là trà trộn vào sao?”
Có người nghị luận ầm ĩ.
Lý Nhã Lệ cũng nhìn về phía Trần Hạo nói: “Trần Hạo, trước đây cậu cũng khá lương thiện, nhưng không ngờ bây giờ lại thành ra như thế này, nếu thật sự muốn biết thì hãy kiếm tiền đi, đừng làm những việc vô vị thế này.
Với kỹ năng này, hãy kiếm một kiêm chức nào đó, loại tầng lớp xã hội này không phải là thứ như cậu có thể bước vào nếu cậu muốn! ”
Lý Nhã Lệ lắc đầu.
Dương Vệ đang tìm người quen biết hắn, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện không có nhà đấu giá địa phương nào ngoại trừ Minh gia.
“Vé thật hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là, ở đây có đủ tiền mua dược liệu đúng không?”
Trần Hạo lúc này mới lắc đầu cười khổ nói.
“Tin tưởng bên ban tổ chức, chắc sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền nào?”
Trần Hạo nhìn về phía người tổ chức.
“Nếu tiên sinh thật sự có thể bỏ ra đủ tiền mua dược liệu của chúng tôi, đương nhiên ngài sẽ là khách quý của chúng tôi!”
Người tổ chức chỉ là để kiếm tiền nên không quan tâm bạn có vé hay không.
Ban tổ chức vừa phát biểu, nhân viên an ninh không biết phải nói gì, anh ta hít một hơi thật sâu rồi quay người rời đi.
Nhưng, tôi có thể quên được không? Trần Hạo không để lại dấu vết, một sợi tóc của thị vệ đã bị lấy ra từ lâu.
“Tức chết ta!”
Dương Vệ tức giận nói.
“Oh!”
Nhưng mà, vừa đi không có mấy bước nhân viên bảo vệ, giờ phút này chấn động toàn thân, tru lên một tiếng...