“Ba”
Lúc này, Khải Đức Hải ở ngoài căn phòng bí mật kêu lên.
“Sao vậy Đức Hải?”
Khải Đường Dương hỏi.
“Mới vừa nãy, người giúp việc phát hiện ra một chiếc hộp phong cách cổ xưa ở trong nhà, ở trên có đề một phong thư, để cho Khải Minh tự tay mở ra”
Khải Đức Hải bưng cái hộp đi vào.
Đây là một cái hộp gỗ rất cố xưa, vuông vức, phía trên có dán một phong thư.
Trên đó viết, thân gửi Khải Minh.
“Ai đưa đến?”
Khải Đường Dương hỏi.
“Không biết nữa, nghe người giúp việc nói là bất ngờ phát hiện.
Con còn đặc biệt chạy đi hỏi ông Hùng, nhưng các máy móc giám sát an ninh của ông ấy cũng không có phát hiện gì bất thường”
Khải Đức Hải có chút căng thẳng.
Dầu sao, người ở trong Hồn Điện của ba ông đều là tinh anh trong tinh anh, bọn họ cũng tiếp quản đảm bảo an ninh tại nhà họ Khải vậy mà vẫn có người có thể tùy ý ra vào nơi này.
“Hửm? Thật là kỳ quái, mấy ngày nay tại sao lại kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ thật sự sắp có chuyện lớn xảy ra sao?“ Khải Đường Dương tràn đầy nghỉ ngờ, “Khải Minh, nếu hộp gỗ này là gửi cho cháu, cháu mở ra xem thử đi”
Khải Đường Dương ngừng một chút rồi nói.
“Vâng”
Khải Minh ngờ vực, mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ năm lắng lặng một ống cuộn phong cách cổ xưa.
Nhìn kỹ thì thấy giống hệt bán đô hành quân ở sa mạc.
Phía trên cuốn tranh dường như còn đọng lại cát.
Mọi địa điểm đều được đánh dầu rõ ràng.
Nhưng điều khiến Khái Minh kinh ngạc là, địa điểm cuối cùng dường như tôn tại một cung điện dưới lòng đất, ngay trung tâm đặt một cỗ quan tài đá thật lớn.
Lại nói ống cuộn này, trông thì phức tạp nhưng giống như cố ý thể hiện vị trí của cô quan tài cho người khác xem.
“Ông nội, đây là một bản đồ”
Khải Minh sau khi xem xong liền thấy hơi bối rối Rốt cuộc là ai đưa đến? “Căn cứ vào tọa độ, hướng vẽ ở trên này chắc.
là sa mạc Tử Thần ở Tây Bắc, người đó đưa cái bản đồ này cho Khải Minh làm gì? Còn có cái quan tài đá này, cố ý thể hiện trên ống cuộn, nhìn dáng vẻ này thật giống một cỗ quan tài trường sinh”
Khải Đường Dương nhàn nhạt nói.
“Quan tài trường sinh?”
Khải Đức Hải nghỉ ngờ hỏi.
“Chính xác, loại quan tài này ba đã từng thấy trên bức tranh Thái Dương Minh.
Cách đây khoảng mấy ngàn năm lịch sử là độc quyền của một quốc gia Tây vực.
Theo tin tức, chôn người ở trong quan tài này, dung mạo sẽ không bị hư hại gì, vĩnh viễn được bảo tồn”
Khải Đường Dương hít một hơi thật sâu nói.
“Đã từng có rất nhiều người muốn sở hữu quan tài trường sinh, nhưng thời gian dài như vậy cũng chưa có ai tận mắt nhìn thấy nó.
Thật kỳ quái, ai lại đưa cho chúng ta một phần lễ lớn như thế này? Chủ ý của người đó là gì?”
“Con nghe anh Bình nói, lúc ở Huế tìm đầu mối mà Thái Dương Minh để lại thì có người âm thầm lén lút giúp đỡ bọn họ.
Bây giờ lại có người đưa đến bản đồ hành quân, có thể họ là cùng một người không? Có người vẫn luôn ở phía sau màn giúp đỡ chúng ta?”
Khải Đức Hải vừa nói xong, Khải Đường Dương cũng nhìn về phía Khải Minh.
Hiển nhiên, Khải Đường Dương tuyệt đối không quen người như vậy.
Khải Đức Hải càng khỏi phải nói.
‘Vậy chỉ còn một khả năng, chính là Khải Minh.
“Hay là thầy Phan? Nhưng cũng không đúng, ông ấy không cần thiết phải che dấu thân phận để giúp đỡ, nếu muốn, ông ấy chắc chắn sẽ xuất hiện.”
Khải Minh khó hiểu lên tiếng, Nhưng cũng phải nói, đầu mối duy nhất hiện nay là ông Phan.
Nhưng ông Phân đâu cần giấu mình chứ? “Chậc, vấn đề này khoan hẵng bàn đã.
Khải Minh, còn phong thư, mở ra xem thử trong đấy viết gì”
Khải Đường Dương hỏi Khải Minh mở phong thư ra, trong đó chỉ viết hai câu đơn giản, nhưng khi thấy hai câu này, cả ba người đều ngây ngẩn “Vào ngày nguyệt thực bầu trời quang đãng, nước chảy ngược dòng, hoa vàng rơi xuống cũng là lúc sinh mạng chấm dứt.
Nguyệt thực bầu trời quang đãng? Bầu trời quang đãng sao lại có trăng? Nước sao có thể chảy ngược dòng? Khải Minh cảm thấy thật kỳ quặc.
Mà câu nói sau là có vẻ dễ hiểu nhất.
Chắc là thời điểm hoa vàng rơi xuống là lúc cậu mất mạng.
“Đây là ám chỉ cháu sao?”
Khải Minh lẩm bẩm.
“Xem ra cảnh giới tu vi của người này khó mà suy đoán được, thật giống như người đó nằm tất cả mọi chuyện trong tay.
Trên đời này thật sự tôn tại người cao cường như vậy sao?”
Ngay cả Khải Đường Dương cũng khó mà tin được.
“Ba, Khải Minh phải làm thế nào bây giờ? Xem ra tiên đoán của bức tranh Thái Dương Minh, tám chín phần là thật.
Nếu không thì người thần bí kia đưa tới hai câu này để làm gì?”
Khải Đức Hải cuống cuồng hỏi.
“Có lẽ không còn cách nào khác ngoại trừ ống cuộn này rồi.
Hẳn là người đó muốn chúng ta đi tìm quan tài trường sinh, nếu Khải Minh xảy ra chuyện thì đem thi thế cậu cất vào quan tài trường sinh.
Nhưng bức tranh Thái Dương Minh nói rằng Khải Minh sẽ bị phân thây mà chết Khải Đường Dương lắc đầu.
“Nhưng..
Cũng không còn biện pháp nào tốt hơn nữa, hiện tại xét đến hai thứ này, người đến có lẽ cũng không có ác ý.
Khải Minh, nếu người đó bảo cháu đi tìm quan tài trường sinh, chắc là đã có ý tưởng nào đó.
Cháu nghĩ thế nào? Khải Đường Dương hỏi.
“Ha ha.
Dù sao cháu cũng không còn sống bao.
lâu nữa, nếu người đó muốn cháu đi tìm nó thì cháu cũng chẳng ngại thứ đi một chuyến xem sao.
Vừa hay bây giờ cháu cũng cần nâng cao thực lực, đột phá cảnh giới bán tông sư.
Đây chính là cơ hội tốt để ra ngoài rèn luyện, nếu mọi thứ đều thuận lợi, cháu sẽ có đủ tư cách tham gia giao ước Nước Thánh”
Khải Minh nói Trực giác của Khải Minh mãnh liệt kêu gào, giao ước Nước Thánh chính là điểm mấu chốt trong bí mật của Thái Dương Minh.
Tất cả câu trả lời đều hướng đến giao ước Nước Thánh này.
Bây giờ bản thân cách tông sư chân chính còn nửa bước, nhưng cho dù thế nào cũng phải tham gia bằng được.
Nếu như vậy, tiên đoán kia thành sự thật cũng đáng giá.
“Cũng tốt, bây giờ xem ra cũng chỉ có thế như vậy: Khải Đường Dương không biết làm sao, thở dài Ông cháu ba người cùng tâm sự đến khuya.
Ngày thứ hai.
Khải Minh phải lên đường.
Toàn bộ người trong nhà họ Khải đều tụ họp đến, cùng tiền biệt Khải Minh.
Trên đảo, người canh gác đang nghiêm túc canh giữ Hồn Điện.
“Trên đảo xảy ra bất kỳ chuyện gì đều phải đặc biệt lưu ý.
Chủ thượng có lệnh bây giờ là thời kỳ căng thẳng của nhà họ Khải, cần các ngươi đặc biệt nghiêm túc”
Bên này, Lê Hào Hùng đang dặn dò mấy tên thuộc hạ.
Sau đó để cho bọn họ lui ra Lê Hào Hùng chấp hai tay sau lưng, đứng ở bờ biển, nhìn ra biển rộng mênh mông Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, mặc dù thoạt nhìn bình thường nhưng luôn có cảm giác chỉ là bình yên trước cơn bão.
Đặc biệt là sáng nay, đột nhiên trong lòng Lê Hào Hùng có một loại cảm giác lo sợ bất an khác thường.
“Hứm?”
Ông ta đang nhìn biển khơi bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân yếu ớt từ sau lưng truyền đến.
Lê Hào Hùng hơi nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ông ta bỏ tay xuống.
“Nơi này, chính là nhà họ Khải sao?”
Không ngờ đến lại là một âm thanh xa lạ già nua.
Trong lòng Lê Hào Hùng lộp bộp một chút, vội vàng quay đầu.
Trước mắt là một ông lão người gầy trơ xương, mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn.
Đặc biệt là ông ta mặc một bộ thường phục.
trang nhã, nhưng lại thiếu mất một cánh tay.
Ôn Nhật Tình không khỏi lo lắng.
Làm sao ông ta đến được đây? Xuất hiện ở sau lưng mình từ khi nào? “Ông là ai? Đến đây tìm nhà họ Khải có chuyện gì?”
Lê Hào Hùng nhìn ông ta khác người, hơi cúi đầu nói.
“Tôi là tông sư Vũ Cường Long”