“Tân Lan, cháu tập trung tinh thần, thử nhìn lần nữa xem có phải cảnh này hay không?”
Khải Đường Dương vội vàng nói Tân Lan khó khăn gật đầu, ngay lập tức nhìn lại bản đồ mặt trời.
Cô nhíu mày thật chặt, che miệng gật đầu: Giống y như đúc, là năm người kia, giương nanh múa vuốt.
Cháu thật sự không nhìn nổi nữa.
Ông nội, ông mau cứu Khải Minh đi”
Tần Lan bật khóc nói.
“Ba, bức tranh Thái Dương Minh cũng có lúc tiên đoán sai, thực lực của Khải Minh tiến bộ hơn xưa nhiều, sao có thể như thế được?”
Khải Đức Hải cũng nói.
Khải Đường Dương lắc đầu đáp: “bức tranh Thái Dương Minh sẽ không nói dối, nó tiên đoán Khải Minh sẽ chết vì bị phanh thây thì nhất định sẽ như vậy.
Nhưng mà tại sao? Do ai làm?”
Lúc này tất cả mọi người đều im lặng Khải Minh nhìn những người thân của mình.
Dù sao bức tranh Thái Dương Minh tuyên bố cậu sẽ chết thảm, trong lòng Khải Minh cũng dâng lên một cỗ chua xót.
Nhưng mà cậu không muốn để cho người thân của mình chịu đựng loại trạng thái này.
“Khụ khụ, ba, mẹ, ông nội, chị, còn có chị Lan, mọi người đừng lo lắng quá, bây giờ con vẫn mạnh khỏe đứng ở đây mà.
Hơn nữa ông nội cũng đã nói với con khi bước vào tông sư, mặc dù thế giới có cả khối người mạnh hơn con, nhưng muốn giết con dễ như trở bàn tay tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.”
Khải Minh cười khổ.
Khải Đường Dương lắc đầu một cái: “Khải Minh, ông biết cháu đang nghĩ gì trong đầu, hiện tại cháu đã vượt qua cấp bậc võ sĩ nội lực, tiến vào tông sư, nhưng cũng chưa hoàn toàn là tông sư chân chính.
Theo ông quan sát, cháu hẳn chỉ mới là bán tông sử, còn cách nửa bước so với cảnh giới tông sư đích thực”
“Bán tông sư?”
“Đúng vậy.
Nếu quả thật gặp phải tông sư muốn giết cháu, cháu sẽ không thể chống cự.
Dù sao bán tông sư chỉ miễn cưỡng được xem như tông sư, nhưng nếu đem so sánh cùng tông sư chân chính, chênh lệch trong đó là cực lớn”
Khải Đường Dương giải thích.
“Nhưng ba, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Khái Minh bị những người đeo mặt nạ thần bí kia sát hại tàn nhắn sao? Dù sao cũng nên chuẩn bị vài biện pháp đối phó chứ?”
Khải Đức Hải vội vàng la lên.
“Đương nhiên không thể, chỉ cần có nửa biện pháp chúng ta cũng phải thử.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, ba cảm thấy nhất định sắp có chuyện lớn xảy ra.
Có lẽ chuyện này liên quán đến Nước.
Thánh Lệnh”
Khải Đường Dương cau mày.
“Nước Thánh Lệnh?”
Khải Minh hỏi.
“Đức Hải, con mang mọi người ra ngoài đi, ba có lời muốn nói với Khải Minh”
Khải Đường Dương ra lệnh Mọi người đều nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ông nội, Nước Thánh Lệnh là cái gì? Nó có tác dụng gì? Sao đến bây giờ cháu chưa từng được.
nghe ông đề cập đến?”
Khải Minh nghỉ ngờ nói.
“Cháu đi Bắc Giang không lâu, ông nội liền nhận được triệu tập của Nước Thánh Lệnh trong truyền thuyết.
Nước Thánh Lệnh, theo ông hiểu hẳn là ngày suối nước thánh mở ra, có một thế lực mời các tông sư trên khắp thế giới đến đoạt lấy nước.
thánh.
Người ta đồn rằng uống nước thành này có ‘thể trường sinh bất lão.”
Khải Đường Dương dừng một chút lại nói tiếp: “Nước Thánh Lệnh theo lệ ba mươi năm mở lần, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai thật sự sở hữu nước thánh.
Bởi vì toàn bộ người tham gia giao ước Nước Thánh sau khi trở về, hoặc là biệt tăm biệt tích, hoặc là si ngốc đân độn, chẳng được bao.
lâu liền rời khỏi thế gian.”
“Ba của Vũ Cường Long nhà họ Vũ, nghe nói đã tham gia giao ước Nước Thánh nhưng sau khi trở.
lại sống không tới một năm liên qua đời.
Cái này vẫn còn là một trong những điều bí ấn của nhà họ Vũ”
“Đồng thời cũng là câu đố của tất cả những ai bước vào cảnh giới tông sư”
Khải Đường Dương nói.
“Tông sư đã là sự tồn tại quý hiếm, tại sao còn †ồn tại thế lực sở hữu thực lực kinh hồn như vậy, có thể triệu tập tông sư các nơi khác đến?”
“Đúng vậy, nếu không tham gia giao ước Nước Thánh, không một ai có thể biết được chân tướng”
“Nhưng mà Khải Minh, ông còn giữ lại một mạnh mối cực kỳ quan trọng muốn cho cháu biết”
“Cái gì ạ?”
“Ông biết cháu đang dốc sức điều tra Thái Dương Miinh, bản đồ phong cảnh Thái Dương Minh vẽ trên bia đá vớt được, cùng với nơi mà Nước Thánh Lệnh mô tả, ông cảm thấy rất giống nhau.
Ông muốn cháu đi điều tra một chút, Thái Dương Minh và giao ước Nước Thánh có mối liên hệ nào hay không?”
“Nghe ông nội nói như vậy, có lẽ thật sự có liên quan.
Nếu như đến giao ước Nước Thánh, có lẽ bí mật bị bao phủ ngàn năm nay của Thái Dương Minh sẽ được tháo gỡ.”
Mặc dù biết rằng, người đi tham gia giao ước Nước Thánh, có thể sẽ không trở về được, hoặc nếu như có cũng sẽ biến thành sỉ ngốc đần độn, nhưng mà Khải Minh lại cực kỳ hưng phấn.
Thái Dương Minh là tồn tại như thế nào? Bọn họ rốt cuộc là ai? Giày vò một năm, cuối cùng cũng có thể có được đáp án sao? Mà bây giờ, cuối cùng Khải Minh cũng đã hiếu rõ một chuyện, đầu năm ngoái khi cậu và bác Tân.
nói chuyện liên quan đến Thái Dương Minh.
Tại sao ông ấy lại trả lời nếu muốn điều tra chuyện của Thái Dương Minh, rõ ràng chính là cắt cổ tự sát.
Bởi vì chỉ có tông sư mới được phép hói đến bí mật này, mà coi như có tiếp xúc, tông sư cũng sẽ không mang bí mật này vạch trân cho mọi người cùng xem.
Bởi vì bọn họ chỉ có duy nhất một con đường chết.
“Ông nội, hèn gì dạo gần đây con thấy ông tâm sự nặng nề, vội vàng triệu tập toàn bộ gia tộc quan sát bức tranh Thái Dương Minh, hóa ra là do nguyên nhân này”
“Đúng thế.
Chuyến này của ông nội sợ rằng có đi mà không có về, nếu như không giao lại bản đồ mặt trời cho các người, ông chính là người có tội truyền kiếp của nhà họ Khải”
Khải Đường Dương lắc đầu.
“Nếu không thì thế này, để cháu đại diện, thay ông tham gia giao ước Nước Thánh, có thể tháo gỡ bí mật của Thái Dương Minh, biết đâu còn có thể biết được tung tích của Bích Diệp và chú Hai cũng nên.
Vậy cho dù cháu có chết cũng nhằm mắt”
Khải Minh cười khổ nói.
“Không được, Nước Thánh Lệnh có khắc tên của ông, chỉ đích danh muốn ông tham dự.
Bây giờ cháu chỉ là bán tông sư, hoàn toàn không phải tông sư chân chính, bọn họ sẽ không mời cháu.
Khải Minh, lòng hiếu thảo của cháu ông nội hiểu rõ, có thể…”
Nói đến đây, vị anh hùng Khải Đường Dương bỗng nhiên rơi lệ.
“Có thể ông nội cũng thật sự không tìm ra biện pháp để cứu cháu.
Chuyến này ông không thể định trước sống chết, cháu là tương lai của nhà họ Khải chúng ta.
Nếu cháu ngã xuống, nhà họ Khải sẽ bị diệt vong”
Khải Đường Dương khóc.
Ngoài miệng ông nói phải tìm biện pháp, nhưng mà, tiên đoán của bức tranh Thái Dương Minh là như vậy, ông còn có thể có biện pháp gì chứ? Khải Minh cũng nước mắt đầm đìa.
Khái Minh cậu không sợ chết, nhưng đột nhiên lại bắt cậu vô duyên vô cớ chết oan ức như vậy, buộc phải rời xa tất cả mọi người.
Trong lòng Khải Minh tràn đầy khó chịu “Ông nội, ông đừng quá thương tâm, ông yên tâm đi, nếu như có một ngày Khải Minh cháu thật sự phải chết, cháu nhất định sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng”
Khải Minh nằm thật chặt quả đấm.
Khải Đường Dương nhìn cháu trai của mình, nặng nề gật đầu.
Sau đó lên tiếng: “Chẳng qua thật không biết, cô gái y phục trắng mà Tân Lan nói là ai, hình như có liên quan rất lớn đến cháu.
Ai da! Thật khiến người ta khó mà nhìn thấu.
Ngược lại, Tân Lan lại khiến người ta bất ngờ lớn, nghe ba con nói hôm qua Tần Lan thấy được tượng đá rơi trên tấm bia mà không ai thấy, hôm nay lại có thể đọc hiểu bức tranh Thái Dương Minh.
Con nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì chứ? Lúc mà ba mẹ con nhặt được con bé ngoài bờ biển, ông còn âm thầm phái người điều tra nhưng chẳng có chút chứng cứ nào.
Thật không ngờ con bé lại có bản lĩnh như vậy”
Khải Minh yên lặng Trong lòng cậu đang loạn như ma, hình như.
mọi việc đều trở nên không đơn giản, nhưng chân tướng sự thật giống như không còn xa hơn nữa.