Lãnh Như Sương xấu hổ tát Khải Minh một cái.
Từ nhỏ đến lớn, do hoàn cảnh tiếp xúc của cô ta, khiến cô ta đối với chuyện nam nữ rất mẫn cảm.
Không thể nói là mãn cảm, phải là cực kỳ chán ghét.
Mấy chuyện nam nữ đó, khiến cô ta cảm thấy ghê tởm, ghê tởm tột cùng.
Hơn nữa nhìn thấy đàn ông, cũng khiến Lãnh Như Sương cảm thấy chán ghét.
Cho nên vừa rồi, cô ta mới nói mấy lời như mọi người cùng chết với nhau.
Mà Khải Minh cũng không ngờ, cô gái lạnh lùng này phản ứng lớn như vậy.
“Tôi đang cứu cô đấy người đẹp, vết thương cô không khỏi, sau này khi chúng ta ra ngoài, nhất định sẽ là gánh nặng, một khi bị bọn chúng bắt, kết cục của cô sẽ thế nào, không cần tôi nói chứ?”
Khải Minh nói.
“AI Lãnh Như Sương sửng sốt.
Hai tay siết chặt.
Hiển nhiên nội tâm đang vùng vẫy kịch liệt.
“Được, nhưng anh phải nhắm mắt, nếu không, tôi sẽ giết anh!”
Lãnh Như Sương lạnh lùng nói.
“Nói cứ như tôi muốn nhìn cô lắm vậy!”
“Vậy anh xoay người trước đi! Nhắm mắt lại!”
Lãnh Như Sương lại nói.
Khải Minh lắc đầu, xoay lưng lại.
Phía sau, rất nhanh truyề đến tiếng vang loạt soạt cởi quần áo.
Tuy Khải Minh quay lưng lại.
Nhưng cô gái này, tuy lạnh lùng, nhưng dung mạo sẽ là gánh nặng, một khi bị bọn chúng bắt, kết cục của cô sẽ thế nào, không cần tôi nói chứ?”
Khải Minh nói.
“Anh…”
Lãnh Như Sương sửng sốt.
Hai tay siết chặt.
Hiển nhiên nội tâm đang vùng vẫy kịch liệt.
“Được, nhưng anh phải nhắm mắt, nếu không, tôi sẽ giết anh!”
Lãnh Như Sương lạnh lùng nói.
“Nói cứ như tôi muốn nhìn cô lắm vậy!”
“Vậy anh xoay người trước đi! Nhắm mắt lại!”
Lãnh Như Sương lại nói.
Khải Minh lắc đầu, xoay lưng lại.
Phía sau, rất nhanh truyề đến tiếng vang loạt soạt cởi quần áo.
Tuy Khải Minh quay lưng lại.
Nhưng cô gái này, tuy lạnh lùng, nhưng dung mạo quả thật rất xinh đẹp.
Nếu nói một chút phản ứng cũng không có, vậy Khải Minh khẳng định không phải người bình thường rồi.
Nhưng trừ chuyện đó ra, Khải Minh không có suy nghĩ gì khác.
“Xong rồi!”
Sau đó, Lãnh Như Sương nhẹ giọng nói.
“Anh đừng cử động lung tung, tôi biết chỗ, tôi ấn đầu anh…”
Năm phút sau “Anh bạn, nước đến đây!”
“Trời ạ, tình huống gì đây, người đẹp ác độc sao mặt của cô lại đỏ như vậy?”
Cậu mập hỏi.
Mà vừa nhìn, đã thấy quần áo người đẹp ác độc không chỉnh tề.
Cậu mập càng kinh ngạc: “Các người…các người vừa nãy không phải?”
“Khốn kiếp, còn nói nhiều nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cậu!”
Lãnh Như Sương rút dao ra.
Dọa cho cậu mập lập tức che miệng.
Một đêm này, rất nhanh trôi qua… “Nè nè nè, dậy đi, dậy đi, chúng ta phải đi rồi!”
Khải Minh vỗ mặt Lãnh Như Sương và cậu mập.
Hai người thức dậy.
“Anh, trời vẫn còn tối, có lẽ chỉ vừa rạng sáng, mấy người bên ngoài tối qua chắc còn đang ở trong lều, chúng ta đi đâu?”
Cậu mập dụi mắt hỏi.
“Nhưng vừa rồi tôi đã ra ngoài xem, bên ngoài trống không, một người cũng không có, có lẽ, đã đi hết rồi, hoặc là, bị muỗi độc cắn chết rồi không chừng! Chúng ta nhân cơ hội, mau chóng rời khỏi!”
Khải Minh nói.
“A? Một người cũng không có?”
Cậu mập kinh ngạc hỏi.
Lãnh Như Sương có chút kinh ngạc đứng dậy.
“Quả thật không sai đâu, chúng ta mau đi đi, còn không đi sẽ không kịp đấy!”
Khải Minh nhấc ba lô mình lên.
Hiển nhiên, bất kể là cậu mập, hay là Lãnh Như Sương kiêu ngạo lạnh lùng, lúc này đều xem Khải Minh là trung tâm.
Lập tức, cũng vội vàng rời khỏi.
Đợi ra khỏi thung lũng, Lãnh Như Sương kinh ngạc phát hiện.
Quả nhiên, xung quanh không có ai, lều trại cũng trống rỗng.
Mà đàn em của Lý Hồ, giống như trong một đêm, đã bốc hơi thần bí.
“Không lý nào? Nếu xảy ra chiến đấu kịch liệt, tôi nhất định sẽ nghe thấy!”
Trong lòng Lãnh Như Sương suy nghĩ.
Đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Khải Minh.
Mà lúc này, Khải Minh đã ngồi vào trong xe việt dã, cậu nói: “Hai vị, từ biệt ở đây, tôi còn có việc! Bên cạnh vẫn còn mấy chiếc xe, nếu hai người muốn đi, có thể dùng để thay đi bộ!”
“Anh…anh đi đâu?”
Lãnh Như Sương rối rắm, lên tiếng hỏi.
“Tôi cũng không biết, dù sao cứ đi mãi về phía Tây Nam, cho đến chân trời góc biển mới thôi!”
Khải Minh cười cười.
Mấy người Lý Hổ, đương nhiên do Khải Minh đêm qua giết chết, nơi này bản thân cũng không thể ở lâu, đương nhiên không thể quá dây dưa.
Nói rồi, Khải Minh khởi động xe.
“Đúng rồi, còn không biết anh tên gì? Tôi là Lãnh Như Sương!”
Gương mặt Lãnh Như Sương khẽ ửng đỏ nói.
Dù sao, lớn như vậy, vẫn là lần đầu có người đàn ông tiếp xúc thân mật với mình như vậy.
Hơn nữa cậu còn không giống những người đàn ông khác, tuy miệng cậu nói vậy, nhưng ánh mắt không hề có quá nhiều ý nghĩ dơ bẩn, về điểm này, Lãnh Như Sương có thể nhìn ra.
“Ø…tôi tên Anh Tam!”
Khải Minh nói.
Nói xong, cũng không đợi Lãnh Như Sương nói tiếp, liền vẫy tay, đạp ga, chiếc xe trực tiếp lao đi.
“Anh Tam? Làm gì có người nào tên như vậy?”
Lãnh Như Sương tức giận nói.
Muốn hỏi thêm nữa, nhưng người đó, đã sớm không thấy bóng dáng… Khải Minh đi nhanh suốt đoạn đường, xuyên qua Tây Nam, đến khu vực biên cảnh Tây Nam.
Theo Ngụy Thanh Thư giới thiệu khi trước.
Biên cảnh Tây Nam, nhiều năm nay, vẫn luôn thuộc về khu vực tam giác khoảng trống của mấy quốc gia.
Cũng tức là khu vực không ai quản lý.
Mà khu vực này, có không ít thành phổ, thôn trấn, cùng có một biệt danh, gọi là khu tam giác thiên thành.
Bởi vì nó không thuộc bất kỳ quốc gia nào, quả thật như thành phố thiên cung tự do tự tại.
Không bị quản lý khống chế, dẫn đến người nơi này tính tình ương ngạnh, vô pháp vô thiên, cho nên là khu vực đầu nguồn của các thế lực ngầm.
Rất nhiều thế lực.
Mà nhà họ Ngụy, cũng chỉ là nhà giàu một phương Ở nơi này thôi.
Khải Minh muốn đến đây, trừ việc tìm Sâm Vương ra.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Chính là tạm thời không thể về Hoa Hạ được.
Ngược lại nơi này rồng cá hỗn loạn, người nhà họ Mạc muốn dây dưa cũng rất khó, cho nên nơi này là chỗ lánh nạn, cũng là nơi dừng chân.
Mà với nhà họ Ngụy, Khải Minh dự định, tuyệt đối sẽ không quang minh chính đại qua lại như vậy.
Bởi vì nhà họ Ngụy hiện nay, dù sao cũng là át chủ bài duy nhất của mình.
Vẫn chưa phải át chủ bài lâu dài.
Ở đây rất nhiều núi.
Sau khi lái xe một đoạn, không dùng được nữa.
Khải Minh chỉ đành bỏ xe lại, đi bộ xuyên qua đỉnh núi.
Khát, thì uống nước suối, đói, thì tìm vài còn gà rừng thỏ rừng nướng lên ăn.
Thêm vào giữa chừng mắc mưa, Khải Minh không có chỗ đi, vội vã tìm một hang động, mang lều trại vào, làm nơi ở tạm thời, đợi đường núi dễ đi hơn, sẽ tiếp tục lên đường.
Chạng vạng tối đó, Khải Minh đứng trước một khe suối ngoài hang động rửa mặt.
Đột nhiên, nghe thấy tiếng súng kịch liệt.
Truyền đến cách đó không xa, hiển nhiên có hai thế lực đang bắn nhau.
“Thật không hổ là khu tam giác thiên thành, đi đến đâu cũng phải cần thận!”
Khải Minh rửa mặt, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Soạt soạt soạt! Từng đợt tiếng vang giẫm lên bụi cỏ truyền đến.
Theo sát là tiếng bước chân qua lại.
Có người, đang nhanh chóng chạy về phía Khải Minh.
Khải Minh liếc nhìn, đó là một nhóm năm người, mặc đồ ngụy trang, cả người đều là trang bị.
Đang chật vật chạy trốn.
“Đại cal”
Đột nhiên, một người bị thương ngã nhào xuống đất, dáng vẻ cực kỳ yếu ớt.
Bốn người còn lại lần lượt dừng lại vây đến.
“Tôi không được nữa, đừng lo cho tôi, các cậu mau chạy đi, mau chạy đi!”
“Không! Đại ca, bọn em không đi, mấy anh em chúng ta, nếu chết phải chết cùng nhau, cùng lắm liều mạng với họi”
Một người nói.
“Khốn kiếp, hứa với tôi, các cậu phải sống tiếp, tôi ở lại, thay các cậu ngăn bọn họ, các cậu mau đi đi!”
Người dẫn đầu tát một cái vào miệng của kẻ đang khóc lóc kia, “Anh đánh chết em đi đại ca, đánh chết em cũng không đi!”
“Đúng, bọn em không đi!”
Những người còn lai lau nước mắt nói.