Một tiếng sau Khải Minh ra khỏi thung lũng, rất nhanh đổi sang quần áo người bình thường.
Áo gió đen kia, cố ý chế tạo để đi vào muỗi độc cọc.
Nhớ lại dáng vẻ thảm thiết khi Mạc Kiếm chết ban nãy.
Trong lòng Khải Minh có một khoải cảm báo thù, cứ như vậy, cho dù người của Mạc Trường Không đuổi đến đây.
Nhất thời, cũng không thể ngờ được tung tích của Mạc Kiếm.
Giống như Khải Minh đã nghĩ, Mạc Trường Không nhất định sẽ như phát điên tiếp tục tìm kiếm.
Như vậy, bất kể là đối với nhà họ Khải, hay đối với (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 476: Cứu các người bản thân, đều có cơ hội để thờ dốc.
Còn về Hoa Hạ, Khải Minh tạm thời sợ rằng không thể trở về.
Nhất định phải tìm cho mình nơi dừng chân mới được.
Khoác ba lô lên vai, Khải Minh cho người ta cảm giác, là một sinh viên vừa tốt nghiệp.
Diện mạo, cũng khôi phục lại dáng vẻ giản dị không màu mè như trước.
“Ong ong ong!”
Đột nhiên lúc này.
Khu vực hoang vu, đột nhiên vang lên một loạt tiếng động cơ dữ dội.
Sau đó, Khải Minh nhìn thấy, một chiếc xe việt dãi đang nhanh chóng truy đuổi hai người đã kiệt sức.
Là một nam một nữ.
Đang chạy về phía mình.
Khải Minh cũng nhận ra ngay, họ không phải ai khác, chính là cập mập bán bánh và cô gái xinh đẹp mặc đồ da màu đen trên xe buýt.
“Là bọn họ?”
Khải Minh đội món, kéo thấp vành xuống.
“Cứu mạng, mau cứu mạng! Có người muốn giết chúng tôi!”
Cậu mập hét lớn.
Mà cô gái mặc áo đen kia, lúc này dường như đã bị thương nghiêm trọng, trên đùi đang chảy máu.
Còn về hành lý màu trắng của cô ta, lúc này lại đổi thành màu đen.
“Anh bạn, mau cứu chúng tôi! Họ…họ có súng!”
Cậu mập khóc nói.
Cô gái lúc này sắc mặt trắng bệch.
Mắt thấy chiếc xe việt dã sắp đuổi đến.
Thêm vào, bốn tên cướp mà cô gái này một hơi giết chết.
Nhìn dáng vẻ, cũng không giống hạng người gian ác.
Ngược lại là mấy người đang lái xe ở phía xa, thò đầu ra, ai nấy đều để trọc, xăm hình rồng phượng.
“Các người theo tôi vào thung lũng!”
Khải Minh nói.
Sau đó, bèn đưa hai người này, trực tiếp xông vào thung lũng.
Cũng chính vào lúc này.
Pằng pằng pằng pằng! Tiếng súng kịch liệt vang lên phía sau, khiến gạch đá xung quanh thung lũng bay tán loạn.
KétI Xe việt dã dừng lại.
Năm tên đầu trọc tay cầm vũ khí nhảy xuống xe.
“Mẹ nó, chạy cũng nhanh thật, đừng sợ, người phụ nữ đó bị tôi bắn trúng, chạy không xa đâu, các anh em, kiểm tra vũ khí, chúng ta đuổi theo!”
Tên đầu trọc dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Đại ca đừng mà, thung lũng này gọi là thung lũng muỗi độc, một khi bị muỗi độc tấn công, sẽ lập tức tan thành mây khói, cả da lông cũng không còn, tuyệt đối đừng vào trong!”
Một tên đàn em nói.
“Nhưng mà, đó là một rương tiền đấy..
”
Tên đầu trọc dẫn đầu do dự nói.
“Bỏ đi, cho dù bọn họ xông vào đó, tin rằng không lâu nữa sẽ tự chạy ra, gọi thêm mấy anh em qua đây, bao vây cửa thung lũng này cho tôi, toàn bộ đều mang vũ khí!”
Tên đầu trọc dặn dò.
“Vâng! Đại cai”
“Trời, sao lại nhiều muỗi như vậy? Anh bạn, đây là nơi nào?”
Trong thung lũng này, cậu mập cõng theo cô gái áo đen đã sắp hôn mê, căng thẳng nói.
“Đây là thung lũng muỗi độc, đứống nhiên sẽ có nhiều muỗi!”
“Thung…thung lũnø muỗi độc? Chính là thung lũng muỗi độc cấm địa tử vong sao?”
Cậu mập kiến thức rộng rãi, kinh ngạc nói.
“Ừm!”
Khải Minh gật đầu.
“Trời ạ, anh bạn, chúng ta đừng đi nữa, còn không bằng ra ngoài để chúng bắn chết! Nghe nói, một khi bị muỗi độc bao vây tấn công, ngay cả da lông cũng không còn!”
Cậu mập sợ hãi.
“Vậy cậu chạy đến chỗ tôi làm gì, chẳng phải cũng liên lụy tôi chịu chết sao?”
Khải Minh cười khổ nói.
Nếu ở khoảng cách gần, Khải Minh không cần nhìn cũng có thể né đạn.
Nhưng khoảng cách xa như vậy, một làn đạn bắn đến, cho dù Khải Minh có thể trốn, cũng sẽ bị thương! Thấy cậu mập bị dọa sắp chết.
Khải Minh cười nói: “Theo tôi đi, trong thung lũng có một hang núi, có thể tạm thời tránh ở đó! Cô ta mất máu quá nhiều, rất dễ mất mạng!”
“Thật sao?”
Cậu mập ngạc nhiên vui mừng.
Khải Minh lắc đầu đi về trước.
Đưa bọn họ, đến một hang núi.
Mà gần đó, muỗi độc ít hơn rất nhiều.
“Đúng là kỳ tích, ở đây không còn muỗi độc nữa?”
Cậu mập đặt cô gái hôn mê xuống, nói.
“Mấy thực vật xanh ngoài động kia, khắc chế muỗi độc, có bọn chúng, muỗi độc không dám đến gần!”
Khải Minh thuộc lòng các tri thức về dược lý đông y, đương nhiên nhận ra.
“Anh là ai? Sao anh lại biết nhiều như vậy?”
Khải Minh bước qua, kiểm tra vết thương của cô gái.
Lúc này, cô gái cau mày hỏi.
“Tôi là ai cô không cần để ý, còn không chữa trị vết thương, cô rất nhanh sẽ trở thành một người chết! Các người đã gặp phải chuyện gì? Sao bọn chúng lại truy sát các người?”
Khải Minh dường như nghe thấy cô gái này phải đi ám sát một người.
Giờ xem ra, hiển nhiên nhiệm vụ thất bại.
“Đúng vậy, sớm biết là loại chuyện này, đánh chết tôi cũng không theo cô, cô hại chết tôi rồi có biết không?”
Cậu mập u oán hỏi cô gái.
“Haha, dù sao chúng ta cũng sống không được bao lâu nữa, nói cho hai người một vài chuyện cũng không sao!”
Cô gái nói.
“Người tôi muốn giết, là một lão đại của biên cảnh Tây Nam, anh ta hại chết bạn tôi, chỉ có tôi thoát ra ngoài!”
“Nhìn dáng vẻ của cô, xuất thân nhà võ, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện giết người phải không?”
Khải Minh vừa xé băng vải băng bó cho cô ta, vừa hỏi.
truy sát các người?”
Khải Minh dường như nghe thấy cô gái này phải đi ám sát một người.
Giờ xem ra, hiển nhiên nhiệm vụ thất bại.
“Đúng vậy, sớm biết là loại chuyện này, đánh chết tôi cũng không theo cô, cô hại chết tôi rồi có biết không?”
Cậu mập u oán hỏi cô gái.
“Haha, dù sao chúng ta cũng sống không được bao lâu nữa, nói cho hai người một vài chuyện cũng không sao!”
Cô gái nói.
“Người tôi muốn giết, là một lão đại của biên cảnh Tây Nam, anh ta hại chết bạn tôi, chỉ có tôi thoát ra ngoài!”
“Nhìn dáng vẻ của cô, xuất thân nhà võ, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện giết người phải không?”
Khải Minh vừa xé băng vải băng bó cho cô ta, vừa hỏi.
Mà câu hỏi này, cũng khiến cô gái lần nữa nhìn bằng con mắt khác.
Cô ta nhìn chằm chằm Khải Minh.
“Nè nè nè, tôi không muốn nghe ân oán giữa cô và mấy người đó, tại sao cô nói chúng ta không sống được bao lâu nữa?”
Cậu mập sốt ruột nói.
“Haha, theo cách làm của Lý Hổ, bây giờ bên ngoài nhất định đã bị người của chúng vây chặt, chúng ta trốn ở đây, cho dù không bị muỗi độc cắn chết, cũng bị đói chết! Nhưng mà, mọi người cùng chết, tôi lên đường cũng đỡ cô đơn!”
Cô gái nói.
“Trời ạ, cô…cô quá ác độc! Cô muốn kéo chúng tôi làm đệm lưng cho cô!”
Cậu mập trợn mắt.
“Cô bị thương nặng như vậy, còn không quên dọa cậu ấy, haha, đúng như cô nói, nếu mọi người đã sắp chết, dù sao tôi thấy cậu mập cũng chưa từng hưởng thụ phụ nữ, chúng tôi cũng có thể làm quỷ phong lưu!”
Khải Minh lắc đầu cười nói.
“Anh…anh dám!”
Cô gái tức giận trừng mắt.
Khải Minh nhìn về phía cậu mập: “Cậu mập, cậu vào trong lấy ít nước, bên trong có một con suối ngầm nhỏ, tôi muốn khử độc cho cô tai”
“Ừm!”
Cậu mập gật đầu lấy một bình nước qua kia.
“Cánh tay cô chỉ bị thương nhẹ, nhưng đùi cô bị thương rất nghiêm trọng, dễ bị nhiễm trùng, tôi cần phải hút hết máu phần ngoài da của cô!”
Sau khi cậu mập đi, Khải Minh nói.
“Làm sao hút?”
Cô gái hỏi.
“Đương nhiên là dùng miệng!”
Cương mặt Khải Minh cũng hơi ửng đỏ: “Cô cởi ra đi?”
Bốp! Không ngờ, cô gái tát một cái.
“Khốn kiếp, anh nằm mơ đi!”
Cương mặt cô ta ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng nói.