“Cháu đều nghe thấy hết rồi à?”
Vừa vào thư phòng, ông Phương đã hỏi.
Phương Bảo Nhi gật đầu thật mạnh.
Nếu nói bị nhốt ở nhà còn chưa đến mức khiến Phương Bảo Nhi buồn bực thì chuyện cha mẹ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Phương Bảo Nhi.
Bởi vì bị nhốt ở nhà thì ít ra còn có thể càu nhau, nhưng chuyện cha mẹ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai kể với cô, chỉ cần hỏi sẽ bị đánh.
“Cháu hận ông vì đã giấu diếm cháu nhiều năm sao?”
Ông Phương hỏi.
“Không hận.
Cháu biết ông giấu cháu cũng là vì tốt cho cháu.”
Phương Bảo Nhi trả lời.
“Bảo Nhi, ông đều thấy rõ biểu hiện của cháu mấy năm nay.
Nói thật ông rất kiêu ngạo vì có một đứa cháu gái như cháu.
Cha mẹ cháu ở trên trời cũng sẽ kiêu ngạo vì cháu”
Ông Phương vỗ vai Phương Bảo “Ông ơi, rốt cuộc kẻ thù của nhà họ Phương là ai? Cha mẹ cháu cũng bị họ hại à?”
Phương Bảo Nhi hỏi.
Ông Phương hít sâu một hơi, nhìn vào góc thư phòng rồi gật đầu: “Ông biết chuyện này không thể giấu cháu.
Bây giờ cháu đã trở nên rất vĩ đại, năng lực cũng mạnh, ông có thể nói cho cháu biết một số chuyện.
Đúng vậy, từ trước tới nay nhà họ Phương có một kẻ thù mạnh, đó chính là nhà họ Khải.”
“Nhà họ Khải? Tại sao cháu chưa từng nghe nói tới gia tộc này bao giờ?”
Phương Bảo Nhi ngẩn ra.
“Đương nhiên, mặc dù gia tộc họ không cần ẩn giấu như nhà chúng ta, nhưng trên thế giới vẫn có rất ít gia tộc có thể đạt đến trình độ như họ.
Huống chỉ ông nhốt cháu ở nhà hơn hai mươi năm, cháu mới biết bao nhiêu về thế giới?“ Ông Phương nói.
“Nhưng tại sao nhà họ Khải lại làm vậy với chúng ta?”
Trong mắt Phương Bảo Nhi hiện lên căm thù.
“Kể ra thì dài lắm.
Nói tóm thì từ thời của ông nội, kể cả thời của ba mẹ cháu chưa bao giờ ngừng đấu tranh với họ, nhưng nữa cháu cũng phải nhớ kỹ, luôn đề phòng người nhà họ Khải, biết chưa?”
Ông Phương thương tiếc nói.
“Cháu biết rồi”
“Hơn nữa, Bảo Nhi, nếu cháu đã biết chuyện của gia tộc thì dù ông muốn giấu cũng không giấu được.
Huống chỉ cháu cũng đã thấy hình thức nội bộ của nhà họ Phương, ông đã chuẩn bị, từ bây gið trở đi, cháu chính là người thừa kế sản nghiệp của ba cháu, tức là người thừa kế nữ tính duy nhất trừ cô ấy”
Ông Phương nói.
Phương Bảo Nhi rất kích động, hơn nữa cô cũng biết nữ tính khác là ai.
Nói đến đây, ông Phương lại buồn bã: “Năm đó ông quá kích động, bây giờ cô của cháu vẫn trốn tránh không chịu thấy ông.
Mộng Hân, con bé ngốc này, sao lại bướng bỉnh thế, mặc dù bà nói mạnh miệng, nhưng chỉ vì ba quan tâm con thôi mà.”
Ông Phương bật khóc.
“Bảo Nhi, hứa với ông một chuyện.”
“Cháu biết, cháu sẽ tìm được cô.
Phương Bảo Nhi nói.
Chuyện này xảy ra hồi mình còn rất nhỏ, ông quản gia đã từng kể cho mình.
Nhà họ Phương từng xuất hiện một người phụ nữ rất lợi hại, bà ấy chính là Phương Mộng Hân, cô của Phương Bảo Nhi.
Nhưng sau này bà áy đã bị ông nội đuổi ra khỏi nhà làm trái gia quy.
Trên thực tế mấy năm nay, ông nội vẫn luôn tìm kiếm tung tích của bà ấy mà không được.
Đó là bệnh trong lòng của ông nội.
Ngày nay Phương Bảo Nhi kế thừa sản nghiệp của cha, đương nhiên cũng nên tìm về cô.
Đồng thời Phương Bảo Nhi cũng muốn được gặp người cô mà người nhà họ Phương sùng bái này, hơn nữa mọi người đều nói mình rất giống cô cả trước kia, năng lực thậm chí là dung mạo cũng giống nhau.
Vậy thì rốt cuộc bà ấy là người như thế nào? Bà ấy đã yêu ai mà khiến ông nội nhẫn tâm đuổi bà ấy ra khỏi gia tộc? Cuối cùng ông Phương đưa một tấm ảnh cho cô xem, người phụ nữ trong ảnh thực sự rất đẹp, thậm chí đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Bà ấy chính là Phương Mộng Hân, cô của Phương Bảo Nhi.
Chuyện mình được thừa kế đương nhiên sẽ do ông nội ra mặt giải quyết.
Phương Bảo Nhi không cần lo lắng về nhà Tư Đồ, mặc dù nhà Tư Đồ đang nổi bật, nhưng họ cũng không dám quá đáng.
Phương Bảo Nhi rời khỏi thư phòng, cất ảnh chụp rồi chuẩn bị về phòng.
“Bảo Nhi, anh đã chờ em một lát.”
Dưới bóng đêm, một người trẻ tuổi đang đứng trong trang viên.
“Tư Đồ Dương, anh chờ tôi làm gì?”
Phương Bảo Nhi lạnh lùng hỏi.
“Chiều nay anh nghe nói em bị người ta đánh, anh lo cho em nên lại đây hỏi thử.
Bảo Nhi yên tâm, anh sẽ cho cậu ta trả giá đắt”
Tư Đồ Dương nói.
“Ai cần anh quan tâm? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám đụng vào bạn học của tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Phương Bảo Nhi lập tức nổi giận.
“Được được, anh sẽ tạm tha cho tên nhóc đó, Bảo Nhi đừng giận.”
Tư Đồ Dương vội nói.
“Không còn chuyện khác chứ? Nếu không còn thì tôi về đâu”
Nói xong, Phương Bảo Nhi chán ghét nhìn Tư Đồ Dương rồi trực tiếp rời đi.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi”
Tư Đồ Dương kêu lên, nhưng Phương Bảo Nhi đã đi xa.
Tư Đồ Dương oán hận nắm chặt tay.
“Thiếu chủ, tôi đã sớm nói với cậu rồi, cậu đối xử tốt với cô ta, nhưng cô ta không thấy đâu.”
Một lão già chắp tay bước ra từ sau gốc cây.
Từ trong bóng đêm, gương mặt của lão già này cực kỳ đáng sợ, nửa đen nửa trắng, trông như người lưỡng tính, đôi mắt cũng âm u lõm vào hốc mắt, hơn nữa thân thể như da bọc xương, một cơn gió thổi qua cũng sẽ gục ngã.
“Ông có ý gì?”
Tư Đồ Dương nói.
Lão già cười: “Mình nên tự sáng tạo cơ hội chứ không phải là chờ cơ hội rơi xuống đầu mình.
Cô ta khinh thường tình yêu của cậu là vì sự giúp đỡ của cậu quá rẻ mẹt.
Thủ đoạn thực sự là khiến cô ta cảm thấy rời xa cậu, cô ta không thể làm được gì, phải dựa dẫm vào cậu mới được.”
Tư Đồ Dương gật đầu: “Tôi đã hiểu.”
Hôm sau, Khải Minh đến trường từ sáng sớm.
Bởi vì hôm nay có hai tiết học là tiết tổng hợp nên Khải Minh kêu Vương Tiểu Hoa đến lớp từ sáng sớm.
Lúc này, phòng học tổng hợp có rất ít sinh viên, nhưng Phương Bảo Nhi và Phương Di đã đến.
Thấy Khải Minh, hai người cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhất là ánh mắt căm thù của Phương Di.
Khải Minh áy náy đi đến bên cạnh Phương Bảo Nhi: “Xin lỗi cậu về chuyện hôm qua, tôi không cố ý đâu.”
Dù gì Phương Bảo Nhi cũng là con gái, khi đó mình quá sốt ruột nên mới đầy cô ấy ra ngoài lúc cô ấy không chú ý.
Trong lòng Khải Minh rất áy náy, bởi vì mình thực sự đầu cơ trục lợi, nếu thật sự đánh nhau thì sao mình đánh lại Phương Bảo Nhi.
Nhưng Phương Bảo Nhi lại cho rằng Khải Minh đang khiêu khích mình, lập tức lạnh giọng nói: “Sáng nay còn được gặp cậu, tôi cũng yên tâm rồi.”
Khải Minh: “Hả?”