Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 470



Lần này, nhà họ Phương đúng là đã chuyển nguy thành an.

Bởi vì sự chủ quan, sơ suất của Phương Bất Đồng, kết quả là gia tộc suýt chút nữa bị hủy diệt.

Từ đây nhà họ Phương không còn tồn tại nữa.

Đương nhiên trách nhiệm chính thuộc về Phương Bất Đồng.

Nhưng mà sau khi trải qua kiếp nạn này, Phương Bất Đồng cũng nhận ra rằng mình đã già thật rồi, không còn là chủ nhà mà trước kia mọi người hay dựa dẫm nữa.

Đến lúc quan trọng, đừng nói là mình có thể bảo vệ hay không, mà còn suýt chút nữa chôn vùi cả gia tộc.

Cho nên, cuộc họp mặt của nhà họ Phương lần này vô cùng khác biệt so với trước đây.

Tất cả mọi người trong tộc đều cúi đầu.

“Khu khu…”

Phương Bất Đồng ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta khó chịu.

“Tiếp theo, tôi muốn tuyên bố một việc, mà việc này chính là quyết định cuối cùng mà tôi đưa ra trên cương vị là chủ nhà nhà họ Phương!”

Phương Bất Đồng nói.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên.

“Đó chính là, chủ nhà đời tiếp theo của nhà họ Phương sẽ do Kiển Niếp đảm nhiệm! Tôi đã già rồi, không làm được gì nữa, mặc dù chú Hai, chú Ba cũng điểm tĩnh cẩn thận, nhưng đáng tiếc là năng lực chỉ có hạn, chỉ có thể làm trợ lý, không thể gánh được trách nhiệm lớn.

Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, người có thể dẫn dắt nhà họ Phương phát triển thêm một bước, khôi phục địa vị trước kia chính là Kiến Niếp!”

Phương Bất Đồng vừa nói dứt lời.

Toàn bộ hội trường đều bùng nổ, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.

Mà Phương Kiển Niếp cũng không nghĩ tới, cuộc họp mặt hôm nay lại là như thế này.

Cô ta lập tức đứng lên nói: “Ôn nội, cháu vẫn còn trẻ, vẫn cần học nhiều, chức vị chủ nhà này cháu không thể làm được, vả lại, nhà họ Phương chưa từng có tiền lệ để cho một người phụ nữ đảm nhiệm chức vụ chủ nhà!”

Phương Kiển Niếp đúng là không dám nhận trách nhiệm làm chủ nhà.

Phương Bất Đồng giơ tay lên, ra hiệu tất cả mọi người im lặng.

“Tất cả không cần bàn tán nữa, chuyện này tôi đã quyết định.

Kiến Niếp, ông cũng biết băn khoăn của cháu, cháu cứ yên tâm, cháu vẫn có thể lấy chồng như bình thường, có gia đình riêng của mình.

Hơn nữa, đời thứ ba, đời thứ tư của chú hai, chú ba của cháu vẫn còn có thể đào tạo thành tài, từ nay về sau, cháu cần phải thay mặt bọn họ bồi dưỡng chúng! Ông nội cũng không phải là tùy tiện chọn cháu lên làm chủ nhà!”

Phương Bất Đồng nói.

Mà cũng chính bởi những lời này đã gạt đi nỗi lo của mọi người.

Đúng vậy, sớm muộn gì Phương Kiển Niếp cũng phải lập gia đình, một khi có người thừa kế, vậy thì nhà họ Phương rất có thể sẽ phải đổi họ, đây chính là nguyên nhân khiến cho mọi người lo lắng.

Mà câu nói của Phương Bất Đồng đã khiến bọn họ yên tâm.

“Cô cả lên làm chủ nhà, tôi sẽ là người đầu tiên ủng hộ!”

Có một người trong gia tộc nói.

“Đúng vậy, tôi cũng ủng hội”

Sau đó, đám người có vai vế cao cũng cao giọng hưởng ứng.

“Tất cả đều ủng hộ!”

Phương Bất Đồng mỉm cười: “Kiển Niếp, cháu cũng thấy rồi đó, cho nên đừng từ chối nữa, vị trí chủ nhà này, trừ cháu ra thì không còn ai có thể phù hợp hơn!”

Phương Bất Đồng nói xong Liền đi về phòng dưới sự trợ giúp của quản gia.

Tất cả mọi người đều tới chúc mừng Phương Kiển Niếp.

Phương Kiển Niếp cũng kiên nhẫn đáp lại từng người một.

Lúc này cô ta mới chợt nhớ tới.

Trong suốt cuộc họp mặt của gia tộc, hình như đều không thấy bóng dáng của Phương Di.

Trước kia, mỗi lần tổ chức họp mặt gia tộc, cô nhóc đó đều rất thích tham gia náo nhiệt.

“Bác có thấy Phương Di đâu không?”

Sau đó, Phương Kiển Niếp hỏi quản gia.

Cô ta nhớ rõ rằng Phương Di đã trở về đây cùng mình.

“À, cô chủ Phương Di đã lái xe rời đi trước khi họp, nói là muốn đi tìm người!”

Quản gia nói.

“Tìm người?”

Phương Kiển Niếp khẽ giật mình.

Sau đó cô ta mới phản ứng được, lập tức nói thầm: “Con bé Phương Di này không lẽ là quay trở về tìm Anh Tam?”

Anh Tam mất tích, Phương Kiển Niếp cũng rất đau buồn, đặc biệt là anh ta đã cứu rất nhiều người trong gia tộc mình.

Phương Kiến Niếp cũng đã coi Anh Tam như một người bạn tốt.

Nhưng mà, cô ta nhận ra được, cô nhóc Phương Di này đối với Anh Tam dường như không chỉ đơn giản là tình bạn.

Lắc đầu thở dài: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, bên ngoài quá nguy hiểm, tôi phải tìm Phương Di về đây!”

Cô ta nói.

“Vâng, tổng giám đốc Phương!”

Cùng lúc đó, xung quanh bên ngoài nhà Tư Đồ đã được rào lại.

“Xin lỗi, cho hỏi, anh có nhìn thấy một cậu thanh niên không cao lắm, còn đeo mặt nạ, trên mặt còn có vết bỏng nghiêm trọng hay không?”

Một cô gái trẻ hỏi một người qua đường đang đứng xem.

“Tôi không biết…”

“Tại sao lại có thể như thế, anh ta đã nói là sẽ quay trở về tìm chúng tôi, mà bây giờ, anh ta cũng không hề quay lại Mông Sơn, cũng không về chỗ này, vậy rốt cuộc anh ta có thể đi đâu cơ chứ? Tôi còn gọi điện thoại cho Thắng Nam, nhưng Thắng Nam cũng mất tích, bọn họ giống như là đã chuyển nhà đi, không ð thành phố Hồ Chí Minh, vậy thì ai có thể nói cho tôi biết Anh Tam đã đi đâu rồi?”

Phương Di hỏi người qua đường.

Người qua đường khẽ giật mình.

Dò xét nhìn Phương Di.

Nghĩ thầm một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại mắc bệnh tâm thần cơ chứ.

Lập tức lắc đầu, sợ hãi né tránh.

“Làm sao mà Anh Tam có thể đi đâu được, anh ta nói là anh ta sẽ trở lại mà! Anh ta đã đồng ý với mình, xưa nay sẽ không thất hứa!”

Phương Di lầm bẩm trong miệng.

“Anh Tam, anh là người bạn duy nhất của tôi, cũng là người bạn tốt nhất, anh không thể xảy ra chuyện, chúng ta đã hứa với nhau là mỗi buổi tối đều sẽ cùng nhau trò chuyện ở công viên, anh đã đi đâu rồi?”

Phương Di nói.

Vừa nói, trong đầu Phương Di vừa nhớ lại hình ảnh Anh Tam tốt bụng, dịu dàng, luôn đối xử tốt với mọi người.

Mỗi lần mình nói chuyện phiếm với anh ta, anh ta đều nghiêm túc lắng nghe, cũng an ủi, khích lệ mình.

Thật vậy, ban đầu tìm đến Anh Tam là nghĩ Anh Tam dễ bắt nạt, đồng thời cũng muốn học ngôn ngữ ký hiệu từ anh ta.

Thế nhưng, sau đó thì sao, loại cảm giác này từ từ thay đổi.

Ngày qua ngày, dần dần tạo thành một loại cảm giác ở lại.

Đặc biệt là tối hôm qua, Anh Tam liều mình cứu giúp.

Điều này càng khiến cho Phương Di không thể nào quên được người thanh niên này.

“Anh Tam, anh đang ở đâu?”

Phương Di chờ mãi chờ mãi, đành ngồi bệt xuống.

Hôm nay cô ấy về đây, đầu tiên là đến Mông Sơn tìm kiếm đại sư Tả, sau đó đi tìm Lâm Thắng Nam.

Đại sư Tả nói rằng Anh Tam không hề trở về.

Mà gia đình Lâm Thắng Nam đã dọn đi rồi.

Rốt cuộc thì Thắng Nam có được cứu hay không, cũng không biết rõ tình huống của Anh Tam như thế nào.

“Anh Tam, anh không thể xảy ra chuyện gì!”

Phương Di lầm bẩm.

Đợi một lúc sau.

Phương Di như mất hồn mất vía, xe cũng không cần mà cứ thế rời đi.

Cô ấy chuẩn bị đi nơi khác tìm thử.

Hơn hai mươi năm qua, Anh Tam là người duy nhất khiến Phương Di cảm thấy cuộc đời mình có phương hướng rõ ràng.

Tuổi thơ cô ấy đã mất đi quá nhiều, cô không có bạn bè, không có đồng nghiệp, cũng không có tình yêu.

Nhưng kể từ khi gặp được Anh Tam, cô có cảm giác tất cả đều đã quay trở về với mình.

Cô ấy cũng không hề ghét bỏ Anh Tam xấu xí, cũng không chê Anh Tam là người câm điếc.

Những điều này đều không quan trọng.

Quan trọng chính là, mỗi lần mình không vui, Anh Tam đều có thể ở bên cạnh mình, nhìn thấy anh ta, tâm trạng của mình sẽ tốt lên, sẽ an tâm hơn.

Phương Di vừa nghĩ vừa đi sang đường.

“Brừm!”

Bỗng nhiên, một tiếng động cơ vang lên.

Sau đó, Phương Di mới kịp tỉnh táo lại.

Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn đang phóng nhanh về phía mình.

Tài xế đang ngủ gật tỉnh dậy, nhìn thấy người thì vội phanh gấp.

Nhưng đã quá muộn.

“Âm!”

Một âm thanh vang lên.

Trong nháy mắt, cả người Phương Di bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.

Điện thoại bay xa mười mấy mét, màn hình rơi vỡ nát.

Mà trên chiếc điện thoại ấy còn treo một chiếc mặt dây chuyền nhỏ.

Chiếc mặt dây chuyền này rất đáng yêu, phía trên là một con búp bê nhỏ đeo mặt nạ, cực kỳ giống Anh Tam…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv