“Ha, nói cho con nhóc như cô cũng không sao cả, cũng để cho cô nhận rõ bộ mặt thật của cái tên Long Chí Viễn mà cô sắp lấy.
Cậu Khải cũng thật là, ra ngoài chưa bao gið dẫn theo vệ sĩ, vì thế ngày đó, Long Chí Viễn đã đến tìm tôi, muốn thương lượng với tôi một vài việc…“ Thiết Tam nói xong.
Còn Tần Nhã vừa nghe xong, hơi thở dần trở nên dồn dập.
“Thì ra Khải Minh thật sự không làm gì cả, mà là các người làm! Vì sao các người lại muốn làm hại Khải Minh?”
Hốc mắt Tần Nhã đỏ lên, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.
Đúng vậy, tại sao cô ta lại ngốc như vậy.
Cô ta đã quen biết Khải Minh một thời gian, sao cậu có thể là người như vậy chứ.
Hơn nữa, Khải Minh cũng đã từng giải thích với cô ta, nói rằng cậu không làm.
Là cậu coi cô ta là bạn tốt nên mới nói với cô ta.
Mà tại sao cô ta lại không tin tưởng cậu, mà còn mắng cậu là đồ đàn ông cặn bã ghê tờm.
Chắc chắn lòng cậu khi đó rất là xót xa.
Có rất nhiều người không tin tưởng cậu, cậu chỉ có duy nhất một người bạn là cô ta ở đó, nhưng đến cả cô ta cũng không tin tưởng! Mà vừa rồi Khải Minh còn đến thăm cô, muốn giải thích rõ ràng với cô.
“Gì mà hại cậu ta chứ, đây là tôi muốn làm rõ sáng tỏ hiểu lầm cho cậu ta, tôi sẽ không hại cậu ta.
Cô nhanh đưa cho tôi, nếu không đừng cho rằng tôi là chính nhân quân tử gì, giờ tôi đè bạn cô ra làm, cô có tin hay không?”
Thiết Tam vừa nói vừa làm động tác tháo dây nịt.
Nhưng vì sao.
Vì sao mà cô không chịu nghe cậu giải thích chứ, vì sao lại còn đuổi cậu ra ngoài.
“Khải Minh, là tôi trách oan cậu, xin lỗi!”
Nước mắt Tần Nhã bỗng nhiên chảy ra.
“Được rồi được rồi, hiểu lầm hay không hiểu lầm, bây giờ tôi chẳng quan tâm gì cả.
Cầm được tiền, tôi sẽ trốn đi thật xa, chẳng ai tìm thấy tôi, còn mấy người cứ thoải mái mà đấu đá nhau đi, ha ha!”
Thiết Tam nói.
“Nhanh lên, đưa số điện thoại của cậu ta cho tôi, nhanh lên!”
“Tôi không có, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh hại cậu ta đâu!”
“AI Không muốn không muốn đâu!”
Triệu Thanh Đồng sợ đến mức hét lên.
“Tần Nhã, tớ thấy anh ta có vẻ thật sự không có ý khác, cậu gọi Khải Minh tới cứu chúng ta đi, được không?”
Triệu Đồng Đông khóc ròng nói.
“Ha ha, cậu sai rồi Thanh Đồng, nếu thật sự gọi Khải Minh tới cứu chúng ta thù cậu ta cũng sẽ không tới đâu.
Lần này tôi đã làm cho cậu ta tổn thương, bây giờ đến bạn bè chúng tôi cũng không thể làm được nữa rồi!”
Tần Nhã hồng hốc mắt nói: “Nhưng nếu anh ta tới, vậy thì đó là chuyện của anh tai”
“Được rồi được rồi, làm nhanh lên cho tôi, tôi cầm tiền rồi bỏ trốn!”
Thiết Tam gấp gáp nói.
Triệu Thanh Đồng nói: “Tôi có, tôi cho anh!”
Sau đó, Thiết Tam lập tức gọi đi.
“Có chuyện gì vậy Triệu Thanh Đồng?”
Khải Minh nhanh chóng bắt máy.
“Ha ha, cậu Khải, tôi là Thiết Tam! Cậu có khỏe không!”
“Thiết Tam?”
“Có lẽ cậu đã quên, trưa hôm nay ở khách sạn, chúng ta đã gặp mặt!”
“Là anh!”
Khải Minh đang nằm trên giường bật dậy ngay lập tức.
“Anh còn dám bắt cóc Tần Nhã, anh muốn làm gì?”
Khải Minh lạnh lùng hỏi.
“Là thế này, tôi biết cậu bị oan, bởi vì trước kia cô cả nhà họ Khải cũng từng chăm sóc tôi, cho nên trong lòng tôi thấy rất có lỗi.
Tôi sẽ kể đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện, cậu cho tôi một số tiền, sau đó tôi sẽ biến mất trước mặt cậu, còn cậu sẽ có lại trong sạch!”
“Tôi hỏi anh lại một lần nữa, anh bắt cóc Tần Nhã làm gì?”
Khải Minh lại hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ tôi đang mời cô Tần Nhã và cô Triệu Thanh Đồng đến chỗ tôi.
Tôi cũng biết rõ cậu đang lật tung Hoàn Kim lên tìm tôi, vì thế tôi nghĩ tôi nên làm một cuộc giao dịch với cậu!”
Thiết Tam nói.
“Chậc chậc, cậu yên tâm, cô Tần Nhã khẳng định không có việc gì đâu.
Có điều tôi yêu cầu cậu tự đưa tiền qua cho tôi, tôi không nhận chuyện khoản, cũng không gặp thuộc hạ của cậu, tôi biết cậu cho hai thuộc hạ là Thiên Long và Địa Hổ rất lợi hại, cho nên… Khặc khặc!”
Còn Tần Nhã lúc này đang mím chặt môi, nghe giọng nói trong điện thoại.
“Được, tôi sẽ qua đó một chuyến, lập tức thả hai cô ấy ra!”
Khải Minh nói không chút do dự.
Nếu bởi vì là chuyện của mình làm làm liên luy Tần Nhã, trong lòng Khải Minh thấy rất băn khoăn.
Tuy rằng Tần Nhã làm cậu cảm thấy hơi lạnh lòng.
Cảm thấy mình đã giúp cô ta nhiều như vậy thế mà cô ta lại không chút tin tưởng mình.
Nhưng mà dù sao cũng coi như là không có thù hận.
Không muốn làm liên lụy đến cô ta.
Dù sao, bây giờ đã không còn liên quan với nhau, vậy không cần phải khiến cô ta chịu tội vì mình.
“Quả nhiên là cậu Khải rất sảng khoái, tôi thấy có hơi hối hận vì đã hãm hại cậu.
Được được, tôi ở…”
Sau khi Thiết Tam nói xong vài câu, Khải Minh lập tức cúp điện thoại.
Mà Tần Nhã lúc này lại đang khóc.
“Cậu ta không những không hận mình, mà vì mình, cậu ta còn dám đầy bản thân vào tình thế nguy hiểm!”
Suy nghĩ của Tần Nhã đã hoàn toàn thông suốt.
Mà sau khi nói sơ qua tình hình với Thiên Long, Địa Hổ thì Khải Minh cũng lập tức lái xe đi đến đó.
Tới nơi.
Khải Minh cầm theo một vali tiền.
Đứng một mình ở nơi đồng hoang.
“Cậu Khải, tôi đã thấy cậu rồi, quả nhiên là đến đây một mình!”
Thiết Tam cầm kính viễn vọng đừng quan sát từ một chỗ khác.
Sau khi xác định không nhìn lầm mới nói ra địa điểm thứ hai.
Bảo Khải Minh đi sang.
Mẹ nó, thằng nhóc này thật khôn, trong lòng Khải Minh thấy có hơi bất đắc dĩ.
Khải Minh ném tiền đến trước mặt Thiết Tam.
”
đây ở đây, tất cả đều có, có ghi âm này thì việc muốn làm sáng tỏ cho cậu cũng không thành vấn đề gì nữa rồi!“ Thiết Tam cười nói.
Mà lúc này Khải Minh đang đi đến trước mặt Tần Nhã và Triệu Thanh Đồng, giúp các cô cởi trói.
Bởi vì sợ Tần Nhã và Triệu Thanh Đồng phát ra tiếng, vì thế vừa rồi Thiết Tam đã dán miệng các cô lại.
“Khải Minh!”
Tần Nhã sau khi được cời trói lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Khải Minh khóc nức nở.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi cậu! Tôi không nên nghi ngờ cậu! Còn nói mấy lời như tôi ở cạnh Long Chí Viễn để chọc tức cậu, xin lỗi!“ Tần Nhã vừa khóc vừa nói.
Mà tay phải của Khải Minh cũng không biết phải đặt đâu mới được.
Đành phải nghe sự sắp xếp của anh ta, đi quá mấy chỗ rồi mới nhìn thấy tên Thiết Tam mỏ chuột tai khi.
“Chào cậu Khải!”
Thiết Tam hơi khom lưng nói.
“Đừng nhiều lời, thả hai cô gái ra, với lại ghi âm tôi cần đâu?”
“Các cô không sao thì tốt, chúng ta đi thôi!”
Khải Minh không muốn ôm Tần Nhã, vì thế đầy nhẹ cô ta ra, sau đó cười nói.
“Cậu Khải chờ một chút!”
“Tôi còn có một điều kiện!”
Thiết Tam lại nói.
“Anh còn muốn thế nào?”
Khải Minh nhíu mày.
“Đó chính là tuy rằng bây giờ tôi sẽ trốn đi, nhưng nếu sau này cô cả có hỏi đến, xin cậu đừng nói là tôi làm, xin hãy giữ kín giùm tôi.
Cậu Khải, cậu khoan dung nhân hậu, nhưng cô cả Khải Lam thì không giống vậy, tôi nhất định sẽ bị đuổi cùng giết tận, cho nên xin cậu Khải nể tình tôi cũng không mang quá nhiều ác ý, tha cho tôi một mạng! Để cho cô cả Khải Lam đi tìm nhà họ Long tính sổ là được rồi, là bọn họ ép tôi làm!”
Thiết Tam nuốt một ngụm nước miếng nói.
Khải Minh gật đầu.
Sau đó dẫn Tần Nhã và Triệu Thanh Đồng đi ra ngoài.
Mà còn Thiết Tam đang đứng cạnh cửa số cầm kính viễn vọng nhìn theo.
Hiển nhiên người này lo sợ Khải Minh gọi người đến xử anh ta.
Mà sau khi Khải Minh ra ngoài rồi cũng cười nhạt một tiếng.
“Thiết Tam, anh cầm kính viễn vọng thì nên nhìn kỹ cả bốn phía, nếu không tầm nhìn sẽ rất hạn hẹp!”
Khải Minh nói một câu.
“Mẹ nó, cậu Khải, cậu có ý gì?”
Thiết Tam nhạy cảm nhận ra câu nói này có gì đó không đúng.
Lúc này, anh ta liền nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên nhưng âm thanh ong ong.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, anh ta đã kinh ngạc đến trơn tròn mắt…