Biệt thự nhà Tần Nhã.
Lúc này, một nhóm các chị em gái đang uống rượu hát ca, chơi rất vui vẻ.
Tất cả mọi người đều cố gắng làm cho Tần Nhã quên đi chuyện không vui với Khải Minh ngày hôm nay.
Còn ba mẹ Tần Nhã đã đi Thành phố Hồ Chí Minh từ sáng sớm.
Vì thế mà buổi tối đám người Triệu Thanh Đồng không đi về, muốn ở lại cùng với Tần Nhã.
“Thanh Đồng, tớ đi toilet, cậu đi chung với tớ đi?”
Tần Nhã nói.
“Được thôi!”
Sau đó hai cô gái cùng nhau ởi lên toilet trên lầu.
Nhưng không lâu sau.
Trên lầu bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
Dọa cho mọi ngưỡi sợ đến nhảy dựng.
Tất cả nháo nhào chạy lên trên.
Nhưng khi đến toilet thì không còn thấy bóng dáng Triệu Thanh Đồng và Tần Nhã đâu nữa.
Rồi nhìn thấy cửa sổ trong toilet mở ra, tất cả mọi người nhìn xuống dưới lầu cũng không thấy bóng dáng hai người kia.
“Thanh Đồng, Tần Nhã? Các cô đừng giỡn nữa, các cô đang ở đâu?”
Mấy cô gái hét lên.
Nhưng tìm hồi lâu mới xác định Tần Nhã thật sự không có đùa giỡn, mà là thật sự không thấy người.
Tất cả đều hoảng đến sắp bật khóc.
“Làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa? Mau lấy điện thoại gọi cảnh sát đi!”
“Thả chúng tôi ra, anh là ai?”
Mà về phần Tần Nhã và Triệu Thanh Đồng, lúc hai cô vừa mới vào toilet, nháy mắt xuất hiện một bóng người màu đen theo sát sau lưng hai người, vung tay lên một cái hai cô đã ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại đã bị trói rồi đưa đến chỗ này.
Hình như nơi này là một căn nhà bị bỏ hoang ở khu vực vô cùng heo hút.
Hai cô lập tức hoảng sợ la hét.
“Đúng vậy, mau thả chúng tôi ra.
Nói cho anh biết, nhà họ Tần chúng tôi quen biết với rất nhiều gia đình giàu có, nếu như anh không thả chúng tôi ra thì anh chắc chắn sẽ xong đời!”
Triệu Thanh Đồng nói.
“Ha ha ha, tôi rất sợ hãi đó, tôi biết cô Nhã là vợ chưa cưới của cậu Viễn, hơn nữa nghe nói là Long Chí Viễn rất thích cô.
Thật ra hôm nay tôi đưa các cô tới đây cũng không có ý xấu, chỉ là muốn mượn cô Nhã đây để làm cho tên khốn khiếp Long Chí Viễn kia trả tiền cho tôi, tôi lấy được tiền sẽ lập tức chạy lấy người, cũng sẽ không tổn thương đến một nửa cọng tóc của cô Nhã”
Mà giọng của người này chính là Thiết Tam.
Tên này là tên không lợi không làm, nếu đã đưa tiền thì chuyện gì anh ta cũng dám làm.
Mà lúc này, cũng là vì tiền nên muốn uy hiếp Long Chí Viễn.
Nhưng vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng nên anh ta không muốn xé rách mặt, anh ta cũng không muốn để lộ ra chuyện mình cấu kết với Long Chí Viễn làm nhục Chu Dương Như.
Bởi vì nếu để lộ thì anh ta sẽ đắc tội với cả ba nhà họ Khải nhà họ Long và nhà họ Chu, bảo đảm chết không có chỗ chôn.
Anh ta là một người thông minh, vì thế nên mới nảy ra ý tưởng này.
“Ha ha, cô Nhã, quả nhiên cô rất xinh đẹp, tôi tin chắc Long Chí Viễn sẽ vì người vợ chưa cưới xinh đẹp như hoa là cô mà đưa tiền cho tôi thôi!”
Thiết Tam nhéo cằm Tần Nhã.
“Hừ, không riêng gì Long Chí Viễn, còn có một cậu chủ khác nữa.
Nếu như để cho người đó biết anh bắt cóc Tần Nhã thì nhất định anh xong đời, anh ta chính là Khải Minh, cậu chủ nhà họ Khải ở Hoàn Kim đấy!”
Triệu Thanh Đồng còn nói thêm.
“Cái gì? Khải Minh?”
Sắc mặt Thiết Tam đầy căng thẳng.
Nếu không chọc phải Khải Minh, thì anh ta cũng không đến nỗi phải trốn chui trốn nhủi đến mảnh đất hoang vu này.
Thế lực nhà họ Khải ở Hoàn Kim đúng là không thể khinh thường.
“Thanh Đồng, cậu đừng nói nữa, tớ và người kia đã không còn liên quan gì với nhau nữa! Hơn nữa hai người chúng tôi đã kết thúc, sao cậu ta có thể giúp tớ được chứ!”
Tần Nhã nhìn Thanh Đồng rồi nói.
“Hừ, cho dù có cắt đứt thì Khải Minh vẫn sẽ tới cứu cậu, tớ tin chắc là vậy!”
Triệu Thanh Đồng nói.
“Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy tên cặn bã đó nữa!”
Tần Nhã lạnh nhạt nói.
“Này này này! Tôi hỏi này, hai người các cô đã nói xong chưa đó.
Mẹ kiếp, tôi đang bắt cóc hai cô đó! Mà các cô làm gì đó? Coi như tôi không tồn tại à!“ Thiết Tam ở một bên nghe hai người nói chuyện, lập tức cảm thấy nổi giận.
Triệu Thanh Đồng sợ tới mức ngậm miệng.
Thiết Tam xoa xoa mũi, lấy di động của Tần Nhã ra.
“Tôi chẳng quan tâm cậu chủ nhà nào cả, tôi chỉ cần tiền mà thôi!”
Nói xong, anh ta dùng di động Tần Nhã gọi vào điện thoại Long Chí Viễn.
“Em gái Tần Nhã, sao đột nhiên em lại nhớ mà gọi điện cho tôi đó?”
Đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói yêu chiều của Long Chí Viễn.
“Đó cái mẹ nhà mày, đừng nhiều lời, Tần Nhã đang ở trong tay tao, không muốn em gái Tần Nhã của mày xảy ra chuyện thì mau đưa tiền cho tao! Tao sẽ thả người ngay lập tức!”
Thiết Tam nói thẳng.
“Hả? Thiết Tam? Anh thật là to gan, tôi đã tha cho anh một mạng, anh còn dám bắt cóc Tần Nhã?”
Giọng nói của Long Chí Viễn dần rét lạnh.
“Ha hả, tha cho tao một mạng, tao nói này Long Chí Viễn, hôm nay hai chúng ta cùng nhau tính hết thù mới nợ cũ, hơn nữa cái số tiền kia, bây giờ tao muốn gấp ba, xem như là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho tao! Với lại, những chuyện trước kia mày thuê tao làm tao đều đã ghi âm lại hết rồi, mày tự đưa tiền đến đây, tao đưa hết những thứ này cho mày, chúng ta hết nợ!”
Thiết Tam cười lạnh nói.
Nếu đã gặp thiệt một lần, đương nhiên Thiết Tam sẽ không chịu thiệt thêm lần nữa.
Tuy rằng đám người Long Chí Viễn rất lợi hại, nhưng muốn bắt Thiết Tam? Ha hả! Tin rằng Long Chí Viễn cũng tự hiểu rõ điểm này.
“Tôi sẽ không đi, ngoài ra, tiền tôi sẽ cho người đem qua cho anh, anh ở chỗ nào?”
Long Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Tôi biết ð trong lòng anh, tôi là loại con gái bần thỉu đến mức không chịu nổi, vì tiền có thể tùy tiện lên giường với người khác.
Nhưng mà tôi nói cho anh biết, từ đầu đến cuối tôi đều không phải loại người đó.
Cho dù bây giờ tôi đã đính hôn với người khác, tôi cũng sẽ nói như vậy, bởi vì bây giờ tôi vẫn còn là xử nữ!”
Nói xong, Dương Lan Xuyên trực tiếp rời đi.
Khải Minh nghe xong những lời này thì lập tức ngẩn người, chuyện này thật sự cậu chưa từng nghĩ tới.
Nói thật, giờ phút này trong lòng Khải Minh lại sinh ra một cảm xúc khó hiểu, không biết là cảm kích hay cảm động.
Dương Lan Xuyên vẫn là xử nữ! Vì vậy, cách làm trước kia của mình đối với Dương Lan Xuyên thật sự có chút tội lỗi.
Nhưng mà áy náy chỉ là áy náy, Khải Minh cũng biết Dương Lan Xuyên quả thật không còn giống với trước kia nữa.
Lòng hại người có thể không có nhưng lòng phòng người thì không thể không có được! Lúc này, Khải Minh mới đi ra ngoài.
Mà còn Tần Nhã, cho dù không thích Long Chí Viễn một chút nào nhưng cô ta nghe rõ cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Quả nhiên, đàn ông cặn bã có ngụy trang có tốt thế nào thì cũng đều là cặn bã.
Vào thời khắc sống còn, bản tính của bọn họ ắt sẽ lộ ra.
“Ha hà, tính toán trong lòng của anh sai hết rồi, tôi và Long Chí Viễn không tốt như trong tưởng tượng của anh đâu.
Lấy tôi khống chế anh ta, đúng là nằm mơ mà!”
Tần Nhã cười khổ một tiếng.
“Vậy phải làm sao? Trộm gà không được còn mất nắm gạo, đắc tội liên tục ba gia tộc lớn, tôi không thể lấy chỉ lấy một tỷ được!”
Thiết Tam căng thẳng vò đầu.
Bỗng nhiên, anh ta vỗ đùi.
Một suy nghĩ chợt lóe lên.
“Mẹ kiếp, sao tôi lại quên chứ, đúng là không được mà, tôi lại kiếm thêm trên người cậu Khải một chút nữa.
Nhà họ Long cho tôi một tỷ, cậu Khải càng có tiền hơn nữa, dù thế nào cũng cho được hai tỷ, đây cũng coi như là có lời! Hơn nữa trong tay tôi cũng có tin tức mà cậu Khải muốn! Hì hì!”
Thiết Tam cười ha hả.
Rồi đi đến bên người Tần Nhã nói: “Cô Nhã, phiền cô đưa số điện thoại của cậu Khải cho tôi.”
“Xin lỗi, tôi không còn bất kỳ quan hệ nào với cậu ta cả, cũng đã không còn giữ bất kỳ cách liên lạc nào với cậu ta.
Hơn nữa lấy tôi để khống chế cậu ta, anh không cảm thấy càng càng buồn cười hơn sao?”
Tần Nhã lạnh lùng cười.
“Ha ha, có gì buồn cười chứ, trong tay tôi có tin tức cậu ta muốn, cho dù trong mắt cô cậu ta không đáng tiền, nhưng tin tức của tôi đáng giá, dù sao lần này tôi và Long Chí Viễn đã hố cậu ta một vố rất thảm, làm nhục người nhà họ Chu, bây giờ cậu ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được! Đang sốt ruột tìm tôi chứng minh sự trong sạch cho cậu ta đói”
Dù sao Thiết Tam sẽ không ở trong nước nữa, bí mật này cũng sẽ không còn là bí mật nữa, không sợ đắc tội ai cả.
Mà sau khi Tần Nhã nghe xong chuyện này, cô ta đôt nhiên ngẩng đầu lên: “Anh vừa nói cái gì?”