Phải biết là, chiếc xe này là tài sản lớn nhất của Khải Minh đấy.
Bây giờ lại muốn tặng cho bạn của anh.
Khải Minh, anh giả bộ gì chứt Huỳnh An Nhiên vốn dĩ cũng đã có chút cảm tình với Khải Minh, bây giờ cũng không nhịn được có vài phần tức giận.
Như thể chiếc xe này không phải của người khác mà là của cô ta vậy! Thực tế là, trong một vài khoảnh khắc nào đó, Huỳnh An Nhiên thật sự đã xem Khải Minh thành bạn trai của mình rồi.
Còn bây giờ… Aizz, không muốn nói nữa! “Khải Minh, như vậy làm sao được, đây là chiếc xe gần như mới của cậu, sao có thể tặng cho tôi được chứ, như vậy đi, trong tay tôi giờ chỉ có hai tỷ bốn trăm năm mướơi triệu, chiếc xe này của cậu mua với giá bảy tỷ, tôi mua lại với giá sáu tỷ ba, nhưng mà phải chờ bán được xe tôi mới có thể đưa cho cậu số còn lại!”
“Vậy thì hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu đi!”
Khải Minh cười khổ một tiếng, anh biết, nếu như mình thật sự tặng cho Lý Thế Nam như thế, anh ta nhất định sẽ không nhận.
Nhưng mà, sự việc năm đó, chỉ có chiếc xe SUV này của Khải Minh mới có thể bù đắp.
“Anh đừng quan tâm nhiều nữa Lý Thế Nam, có một vài chuyện sau này tôi sẽ giải thích với anh sau, cứ hai tỷ bốn đi, chúng ta kí hợp đồng.”
Khải Minh vỗ vai Lý Thế Nam.
Còn Lý Thế Nam cũng không nói lời nào, vì anh đang nghĩ, đợi khi mình bán xe có tiền, sẽ đem tiền đưa lại cho Khải Minh là được rồi.
Có hợp đồng hay không cũng chẳng sao.
Cứ như vậy, trong sự choáng váng của Huỳnh An Nhiên và ánh mắt mừng thầm của Lâm Hùng, Khải Minh đã kí hợp đồng.
Đã bán xe rồi. Theo như thỏa thuận, Khải Minh sẽ quyên góp cho Huỳnh Tấn Phát một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.
Còn lại bảy trăm triệu nữa.
“Lâm Hùng, An Nhiên, chị họ của tôi mua bán phòng ốc, hôm nay hình như bên họ chính thức khai trương, bây giờ chị ấy vẫn chưa tan ca! Khải Minh muốn mua nhà, tôi gọi điện cho chị ấy, đến mua chỗ chị họ của tôi đi, có điều bảy trăm triệu, cùng lắm chỉ đủ tiền đặt cọc!”
Tới cùng Lâm Hùng và Huỳnh An Nhiên, còn có hai cô bạn của Huỳnh An Nhiên, hai cô gái nhỏ.
Một người trong đó lên tiếng.
“Được thôi!”
Huỳnh An Nhiên lạnh nhạt gật đầu.
Cứ thế này, Khải Minh liền trở thành kẻ nghèo kiết xác, ngoài căn nhà và tiền thế chấp ra thì không còn gì khác Đồng nghĩa với việc mất đi tất cả, cũng chỉ đành thế mà thôi.
Mà Khải Minh, đồng ý nhường xe, còn quyên góp tiền cho Huỳnh Tấn Phát, không vì điều gì khác, chỉ là muốn thay ba anh trả nợ ân tình mà thôi.
Nếu đổi lại bản thân anh, điên hay sao mà để ý đến loại người như Huỳnh Tấn Phát chứ! Nhưng mà lúc đó vừa nghe bạn thân của Huỳnh An Nhiên nói rằng chị họ của cô ta mua một khu đất.
Vị trí cũng không tồi.
Khải Minh vừa hay cũng đang dự định mua một căn nhà ở huyện Bình An, bố trí chỗ ở cho những chủ quản cấp cao.
Kế hoạch ban đầu là mua nguyên một toà nhà để làm kí túc xá cho nhân viên, nhưng bây giờ, tự mình đi xem thử rồi mua một căn, cũng không có vấn đề gì.
Thế là, sau khi tạm biệt Lý Thế Nam, anh đi cùng bọn họ. Mua nhà cũng khá đơn giản.
Chọn một căn, giao xong tiền cọc, kí hợp đồng xong chỉ chð ngân hàng phê duyệt nữa là xong.
“Ôi trời em họ à, cả anh Lâm Hùng đẹp trai nữa, thật cảm ơn mọi người, bây giờ đã muộn như vậy rồi, đừng đi vội, tôi mời bốn người đi ăn đêm nhé, ha ha, hôm nay chị mời!”
Chị họ của cô gái lúc này vui mừng nói với đám người Lâm Hùng, Huỳnh An Nhiên.
Còn về Khải Minh, cũng cầm hợp đồng mua nhà đứng kế bên, theo lí mà nói anh cũng là khách hàng, hơn nữa còn bỏ tiền ra.
Cho dù có mời đi ăn cũng phải mời anh theo chứ? Kết quả người nhân viên bán nhà lại cứ thế mà phót lờ anh? Ha ha, tất nhiên là phớt lờ rồi, vừa nhìn Khải Minh, là biết anh thuộc loại người kém hiểu biết, nhân viên còn lâu mới đi tâng bốc anh, bán được nhà cho anh ta rồi, ai còn quen biết gì anh nữa? “Như thế không được, hôm nay dù sao cũng không thể để chị mời được, mọi người nghĩ mà xem, ngày hôm nay có ý nghĩa gì nào, chính là ngày Khải Minh mua nhà đó, bữa ăn đêm của chúng ta, tất nhiên phải để Khải Minh mời rồi!”
Lâm Hùng cười lớn sảng khoái.
“Phải đó, Khải Minh chúng tôi đi theo anh từ hơn bảy giờ sáng đến hơn mười một giờ đêm, lại giúp anh mua xong nhà, nói cho anh biết, nếu không phải chỗ quen, anh không mua được với cái giá này đâu, nằm mơ đi!”
Cô gái đó nói giọng khinh bỉ.
“Phải rồi, phải rồi, bữa ăn đêm hôm nay ăn món gì tôi chỉ tiền tất, ăn trong khoảng ba mươi lăm triệu!”
Lúc này Lâm Hùng cười nói.
“Hả? Sao Khải Minh mời khách mà anh lại thay anh ta chỉ tiền thế anh Đông?”
“Mọi người không biết đó thôi, tôi còn nợ Khải Minh ba mươi lăm triệu, tôi thay anh ta mời mọi người, khoản nợ này coi như trả xong rồi!”
Lâm Hùng thầm nghĩ, ba mươi lăm triệu này anh đừng hòng có thể lấy được từ tay ông đây! Thà mời khách đi chơi, cũng không trả cho anh.
“Được thôi, chúng ta đi nào, tôi tan làm bây giờ đây!”
Cô nhân viên cũng vui vẻ.
Lúc này, điện thoại của Huỳnh An Nhiên reo lên.
Là Huỳnh Tấn Phát gọi tới.
“Việc này là thế nào? Chẳng phải đã nói là bảo anh ta quyên góp ít nhất hai tỷ tám, ba mới sắp xếp công việc cho anh ta à? Sao chỉ có một tỷ bảy trăm năm mươi triệu vậy?”
“Ba à, xe của anh ta chỉ bán được có hai tỷ tư, bán cho một người bạn của anh ta đó!”
“Thằng ngu này, một tỷ bảy, chỉ đủ tặng cho nó một giải thưởng, còn về công việc, ta chỉ có thể nghĩ cách sau vậy, hừ!”
Huỳnh Tấn Phát lạnh lùng nói, sau đó liền cúp điện thoại.
“Khải Minh, ba tôi nói…”
Huỳnh An Nhiên lúc này cũng hơi ngại khi phải nhìn về Khải Minh, nói với anh rằng chuyện về công việc của anh phải chờ thêm nữa.
Khải Minh cười nhàn nhạt: “Tôi biết rồi, công việc không cần giúp tôi tìm nữa đâu, còn về bữa ăn đêm, mọi người đi ăn đi, tôi không đi đâu! Tạm biệt!”
Dứt lời, Khải Minh từ túi áo ném ra tờ giấy nợ của Lâm Hùng, Khải Minh lập tức rời đi.
Khải Minh bước ra ngoài.
Không biết vì sao, sau khi bị họ trêu đùa một trận, Khải Minh cũng không còn tức giận như trước đây nữa.
Dù gì bọn họ,nói ra thì cũng không phải người cùng thế giới với mình.
Còn nhà họ Huỳnh, bản thân trước đây đầu tư giúp đỡ, vực dậy cả nhà họ, sau đó còn quyên góp nữa, có thể nói là, ba anh có nợ ân tình nhiều hơn đi chăng nữa cũng trả hết rồi.
Ba nợ thì con trả, thế này cũng coi như rõ ràng hết rồi phải không.
Còn về phần nhà họ Huỳnh sau này sẽ ra sao, bản thân anh đã không cần quan tâm nữa rồi.
Còn cùng đám người Huỳnh An Nhiên đi ăn gì nữa cơ chứt Đêm đó, Khải Minh trở về khách sạn liền ngủ rồi.
Đến sáng ngày hôm sau mới hơn bảy giờ.
Điện thoại của anh đã reo lên.
Vừa nhìn, là Lý Thế Nam gọi tới.
“Khải Minh, dậy chưa? Nếu rảnh thì tới tiệm của tôi một chuyến, tôi bảo chị dâu cậu làm bữa sáng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, xe đã bán được rồi, cậu qua đây trước đi!”
Lý Thế Nam nói trong điện thoại.
Tối hôm qua, sau khi Lý Thế Nam biết Khải Minh có thể đang cần tiền gấp,những ai trong ngành nhờ cậy được đều nhờ hết rồi, may mà nhanh chóng tìm được người mua xe Khải Minh.
Khải Minh, đương nhiên nhớ Lý Thế Nam rồi, nếu hôm nay Lý Thế Nam không gọi điện tới anh cũng phải đi tìm Lý Thế Nam.
Thậm chí lần này trước khi quay về huyện Bình An, Khải Minh đã nhớ tới anh.
Xong khi tắm rửa mặc đồ xong xuôi, liền đi thẳng tới xưởng xe cũ của Lý Thế Nam.
“Khải Minh, thật là may mắn làm sao, tối hôm qua một người anh em đã giúp chúng ta liên hệ được với người mua xe, ha ha, tôi bán sáu tỷ bốn trăm bảy mươi lầm triệu, như vậy, theo như thỏa thuận của chúng ta, tôi đưa thêm cho cậu ba tỷ tám trăm năm chục triệu, tôi lại được hồi một trăm bảy mươi lăm triệu, nhờ cậu tôi được thơm lây rồi!”
Sau khi tới xưởng xe, Lý Thế Nam liền kéo Khải Minh vào phòng, còn khóa cửa lại, thần bí nói với anh.
Nói xong cầm chỉ phiếu đưa cho Khải Minh.
Khải Minh dĩ nhiên là không cần rồi.
Hơn nữa, Lý Thế Nam có kiếm được đồng nào hay không còn chưa biết.
Trong lúc hai người đang đưa qua đẩy lại.
“Lý Thế Nam, mỡ cửa ngay cho tôi, mẹ nó, anh nói tôi nghe, sổ tiết kiệm ba trăm năm mươi triệu của tôi đâu rồi?”
Tô Mai Hương từ nhà bếp chạy ra, vừa đập cửa vừa hét lớn với Lý Thế Nam.