“Như vậy cũng tốt, ban đầu là việc này không quen, bây giờ thì, cậu chỉ cần bán xe đi, sau đó mua một ngôi nhà ở huyện Bình An, tôi lại tìm cho cậu một chức vụ nhân viên văn thư,có năm năm bảo hiểm xã hội và một quỹ tiền, cuộc sống của cậu coi như là không gấp gáp rồi.”
“Trước kia, tôi cũng từng là cấp dưới.
Chị gái của anh ta cũng hơn tôi ba tuổi, vẫn chưa kết hôn, như vậy khi cậu sắm sửa hết tất cả, tôi cũng là người mai mối cho cậu, cậu cũng có thể cưới một người vợ.”
Huỳnh Tấn Phát nói.
Khải Minh mơ hồ, chỉ cần đưa ông ta khoản tiền, sao ưu đãi lại tốt đến thế? Mà lúc này Huỳnh An Nhiên cũng ngạc nhiên nói: “Ba, những gì ba không nói là chị gái của thư kí cấp dưới sao? Cô ấy… cô ấy không phải thiểu năng sao?”
“Thiểu năng thì sao? Bây giờ vợ có dễ tìm đâu.
Con cũng không xem xem điều kiện của Khải Minh, Khải Minh như thế, cha còn không thể đảm bảo mọi người đồng ý hay không!”
Huỳnh Tấn Phát lạnh lùng nói.
“Ùm… Chuyện này thì chú Huỳnh không cần bận tâm!”
“ Khuôn mặt của Khải Minh lúc xanh lúc trắng.
Nhưng nghĩ đến những lời cha nói, thì liền chịu đựng.
Nhưng Huỳnh Tấn Phát vẫn không dừng lại.
Đợi ăn cơm xong.
Huỳnh Tấn Phát lại liên hệ với một cửa hàng xe cũ hộ Khải Minh, bảo Khải Minh nhanh chóng giải quyết chiếc xe, một phần để tích góp, một phần thì mua nhà, ông ta cũng nhân cơ hội tốt này sắp xếp cho Khải Minh một công việc làm hệ thống hợp đồng.
Ít nhất cũng là người của một nửa hệ thống.
Khải Minh chắc chắn không đồng ý! Thâm chí còn muốn nói thẳng ra thân phận, để đập vào mặt họ.
Nhưng khi nghĩ đến lời dặn của cha, dù sao thì ông ấy trước kia với dì Tống cũng đã làm chuyện có lỗi với chú Khương.
Cho dù không biết sự tình của sự việc.
Do đó Khải Minh thật sự không thể nói cái gì.
Chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt triệt để chuyện cha giao phó, sau đó cũng không quan tâm đến chuyện lộn xộn này.
Dù sao thì đối với bản thân xe cũng không là gì, liền đồng ý luôn.
“Được, bảo Lâm Hùng đi cùng cháu, Lâm Hùng hiểu biết nhiều, tránh bị cậu là kẻ ngốc không biết gì”
Sau khi ăn cơm xong, Huỳnh Tấn Phát lạnh nhạt nói với Khải Minh.
Nếu không phải Lâm Hùng đưa ra chủ ý bảo Khải Mình tích góp, ông ta cũng thật sự không có ý định giúp Khải Minh sắp xếp công việc, cho dù là công việc làm hệ thống hợp đồng này cũng không đồng ý.
Bây giờ, nhiều nhất là sau khi anh quyên góp, tuỳ ý tìm một bộ phận nhét vào làm nhân viên văn thư, 1 tháng 3, 4 triệu, cả đời cũng xứng đáng với anh rồi! Khải Minh đương nhiên đồng ý đi cùng Khải Minh một chuyến.
“Hừ, kẻ ngu xuẩn, không bảo anh là kẻ ngu xuẩn mới kì lạt”
Mục đích của Lâm Hùng rất rõ ràng, đó là mượn tay Huỳnh Tấn Phát để lấy tiền của Khải Minh.
Xe cũng không bị lỗ, như vậy xem sau này anh ta sẽ giả vỡ như nào? Không ngờ rằng, Khải Minh này vì một công việc tồi này, thật sự đồng ý, ha ha! Làm sao Khải Minh có thể không biết suy nghĩ của Lâm Hùng với chú Huỳnh kia.
Chỉ là dùng cách này với bọn họ làm cho đứt thôi, tránh dư âm sau này.
Cha bảo mình giúp ông ta, cũng tốt, có lý do để từ chối.
Sau đó, Lâm Hùng và Huỳnh An Nhiên, còn có cả vài người bạn học tốt của Tống Anh, tất cả đều đến cửa hàng đồ cũ.
“Ông chủ, mau ra đây, chiếc xe này chúng tôi muốn bán”
Lâm Hùng vui vẻ gọi.
“Đến đây! A, SUV à!”
Một người trẻ từ bên trong chạy ra, nhìn thấy SUV thì không thể không sững sờ.
Còn Lâm Hùng, đưa một điếu thuốc, muốn đi đến nói chuyện với ông chủ.
Ý là giá xe của Khải Minh ép xuống một chút.
Nhưng lúc này không ngờ rằng, Khải Minh đột nhiên nhìn ông chủ cửa hàng đồ cũ cười: “Lục Tiêu?”
Ông chủ cửa hàng xe cũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khải Minh, thì sững sờ.
Sau đó tự vỗ đùi: “Chết tiệt! Khải Minh!”
Mặt mũi lập tức hớn hở chạy đến.
Lý Thế Nam, hàng xóm của Khải Minh thêm một đứa trẻ nhỏ, như là cùng phe với Khải Minh, hơn Khải Minh nửa tuổi, từ nhỏ đã chơi với nhau.
Hơn nữa đối với Khải Minh rất tốt.
Khi còn nhỏ, thành tích học tập của cả hai đều đứng đầu lớp.
Chỉ là về su vì vài chuyện, anh ta đã thôi học khi chưa học xong, học người khác sửa xe, không ngờ vài năm trôi qua, đây là việc lớn, trở thành ông chủ của cửa hàng xe cũ.
Vì Khải Minh ra nước ngoài học, cũng không quay về nhà, do đó mối liên hệ trong hai năm nay rõ ràng ít hơn.
Nhưng khi có còn trẻ, mọi người đều hiểu rõ, cho dù là ba hay năm năm không gặp nhau, chỉ cần một lần gặp nhau, thì tình cảm vẫn như thuở ban đầu.
“Về khi nào thế, sao không gọi điện thoại cho tôi.
Lý Thế Nam đập mạnh vào ngực của Khải Minh.
“Tôi cũng là mới về được một thời gian trước, cũng không về nhà, bây giờ ở tại huyện này!”
Khải Minh cười Vui vẻ.
“Lý Thế Nam, có khách hàng thì anh phải chăm sóc họ chứ, anh làm gì vậy hả?”
Khải Minh chỉ cười ngượng một cái.
“Ôi trời ông chủ, chúng tôi đứng đây nửa ngày trời rồi, các anh nói chuyện xong chưa vậy!”
Lâm Hùng nói: “Chúng tôi muốn bán xe!”
Trong lòng Lâm Hùng thầm nghĩ, đến thật không đúng lúc rồi, lại còn là anh em của Khải Minh, mình làm sao có thể lừa gạt được đây! “Ô ồổ, ai muốn bán xe SUV vậy? Vị khách này, là anh muốn mua SUV phải không ạ?”
Lý Thế Nam cười nói, “Ha ha, tôi chỉ bán giúp anh ấy thôi, đây là xe SUV của anh ấy, cũng chạy một thời gian rồi, bán cho anh ba tỷ rưỡi đấy!”
Lâm Hùng nói.
Lại nhìn Khải Minh:”
Khải Minh à, cậu xem đây là chỗ anh em của cậu, cậu lại bán đắt như vậy? Có chút lời là được rồi!”
Còn không chờ Khải Minh lên tiếng.
Lý Thế Nam lại ngạc nhiên: ”
Khải Minh, đây là xe Lúc này, một người phụ nữ bước ra từ cửa tiệm, ăn mặc khá là thời thượng, trông có vẻ trạc tuổi với Khải Minh.
Còn Khải Minh chắc chắn cũng quen biết người này, ngày trước cũng học chung trường cấp ba với nhau, hồi đó cô ta yêu đương với Lý Thế Nam. Truyện Gia Đấu
Nhà cô ta mở siêu thị trên thị trấn, cũng giàu có.
Không ngờ bây giờ hai người vẫn còn yêu nhau.
“Hì hì, người anh em của anh, Khải Minh, Mai Hương, em biết mà!”
Lý Thế Nam cười nói: “Bây giờ Tô Mai Hương là vợ chưa cưới của tôi, ba tháng trước vừa mới đính hôn!”
“Ô ồ, là Khải Minh đó hả, em còn tường là ai cơ đấy, anh mau tiếp khách đi!”
Không ngờ rằng, Tô Mai Hương nhìn thấy Khải Minh, lại trừng mắt liếc qua một cái, sau đó xoay người rời đi.
Tất nhiên không phải là xem thường gì, mà là trong ánh mắt loé lên phẫn nộ.
của cậu?”
“Ừm ừm, sau này sẽ giải thích rõ ràng với cậu, chiếc xe này bán cho cậu cũng thật tốt!”
Khải Minh cười đáp.
Lý Thế Nam gật đầu, đi vòng quanh chiếc xe một vòng, lại mở nắp hộp số khởi động ra xem: “Chiếc xe này hơn bảy tỷ, hơn nữa cũng chạy chưa đầy một tháng, Khải Minh sao cậu lại bán đi vậy? Với cả cậu lại bán chỉ có ba tỷ rưỡi? Tên nhóc này là gì của cậu?”
Lý Thế Nam nhìn Lâm Hùng nói gì mà bán với giá ba tỷ rưỡi, rõ là Lâm Hùng không có mắt nhìn mà.
“Cậu ấy bán xe để mua nhà gấp, lấy vợ, kiếm việc làm, chỉ cần phía cậu đưa tiền,tôi với chú Huỳnh lập tức bố trí đâu vào đấy, làm viên chức nhà nước, làm cả đời cũng không lo mất việc, ha ha!”
Lâm Hùng nói.
“Anh ta nói thật ư? Công việc và vợ đều sắp ổn thoả cả rồi?”
Lý Thế Nam lại vui mừng nhìn Khải Minh, nếu như vừa làm viên chức nhà nước vừa có vợ, vụ mua bán này rất đáng giá.
Lý Thế Nam cũng mừng cho người anh em.
Khải Minh chỉ đành cười khổ.
Anh không cách nào nói với người anh em Lý Thế Nam của mình rằng, đây là thay cho ba mình trả nợ ân tình.
“Nhưng mà anh này, tôi không có nhiều tiền đến thế đâu? Đúng rồi người anh em, mời anh hút thuốc, chuyện của bạn tôi nhờ anh chiếu cố nhiều hơn!”
Lý Thế Nam vừa nói vừa cầm thuốc lá ra định đưa cho Lâm Hùng.
Lâm Hùng không nhận, mà lại tự lấy thuốc của mình ra châm lửa hút.
“Ô ồ, anh không có nhiều tiền như thế, không có tiền thì mỡ xưởng xe cũ làm gì? Thôi vậy, chúng ta đi qua bên đối diện kia xem thử! Khải Minh, nhìn thấy không, không phải là không bán cho người anh em của anh, mà là người anh em của cậu không có tiền!”
Lâm Hùng lập tức hất mặt lên với Lý Thế Nam cho Khải Minh xem.
“Cũng không cần ba tỷ rưỡi đâu, chiếc xe này đưa cho cậu đi, tôi cũng không lái được nữa rồi!”
Khải Minh cười nhạt.
“Trời ơi, Khải Minh anh bị điên à?”
Huỳnh An Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Khải Minh.