Một tuần trôi qua, vụ việc của Nghiêm Tư Nhuệ và Hứa Lệ Tuyết ngày càng đi xa. Một bên tung bằng chứng, một bên thì liên tục phủ nhận khiến cho cộng đồng mạng ăn dưa xoay vòng vòng. Bằng chứng đưa ra rất cụ thể, nhưng lại sai lệch về thời gian quá lớn. Mọi người ban đầu tin tưởng và bảo vệ Hứa Lệ Tuyết, nhưng càng về sau thì lại càng không thể giữ vững lập trường.
Nhiều luồng ý kiến đối lập nhau xuất hiện.
Bên bảo vệ Hứa Lệ Tuyết thì cho rằng Nghiêm Tư Nhuệ đang tẩy trắng, thế lực chống lưng phía sau quá mạnh nên khiến cho mọi sự thật trắng đen đảo lộn. Còn ở bên phía bảo vệ Nghiêm Tư Nhuệ thì cho rằng Hứa Lệ Tuyết quá xảo quyệt, nguỵ tạo bằng chứng giả khiến cho người khác bị ảnh hưởng nặng nề.
Việc điều tra tiếp tục diễn ra, manh mối cũng từng chút góp nhặt lại. Nghiêm Tư Nhuệ lần nữa cùng với Hứa Lệ Tuyết gặp mặt, lần này anh chỉ đi một mình đến tìm cô ta.
"Cô Hứa mời ngồi." Nghiên Tư Nhuệ lịch sự kéo ghế giúp.
"Anh tìm tôi để làm gì? " Hứa Lệ Tuyết ngồi xuống, trực tiếp đề cập vào thẳng vấn đề muốn hỏi. "Lần trước tôi đã cho anh cơ hội để chịu trách nhiệm với mẹ con tôi, nhưng anh đã bỏ qua nó thì giờ có hối hận cũng muộn rồi."
Nghiêm Tư Nhuệ hơi mỉm cười, từ tốn rót cho Hứa Lệ Tuyết một ít nước ấm.
"Tôi không có gì để hối hận cả." Nghiêm Tư Nhuệ thẳng thắn nói, sau đó kéo ghế ngồi xuống ghế đối diện.
Hứa Lệ Tuyết siết chặt bàn tay, cả người vì câu nói bình thản kia mà tức run. Cô vốn tưởng Nghiêm Tư Nhuệ chủ động hẹn cô là vì lương tâm cắn rứt, không thể cố chấp chống đối cô nữa.
Nào ngờ,.. khi gặp mặt lần nữa, anh lại tạt thêm gáo nước lạnh khác vào mặt cô.
"Nếu anh đã không thừa nhận lỗi sai của anh, thì chúng ta cũng không có gì để phải ngồi lại nói chuyện với nhau nữa." Hứa Lệ Tuyết đứng lên, cầm túi xách lên, lại nói thêm một câu. "Nghiêm Tư Nhuệ, anh thật sự là vừa tra vừa mặt dày."
Nghiêm Tư Nhuệ đợi cô ta nói xong, liền chậm rãi phản bác lại: "Việc mà tôi không làm, tôi tội gì phải thừa nhận nó?"
"Anh không làm? Anh không làm ra thì đứa con trong bụng tôi là tự nhiên mà có à?"
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn cô ta nổi giận, dùng tay chỉ vào cái bụng đang nhô ra của cô ta. Anh liền lấy ra một sấp giấy tờ, sau đó nói: "Cô tự xem sẽ rõ thôi, tôi thật sự không có bất kì quan hệ nào với cô cả."
Hứa Lệ Tuyết nhìn giấy tờ trên bàn, sau đó ngồi xuống xem xét. Cô muốn xem xem Nghiêm Tư Nhuệ muốn giở trò gì, chuẩn bị giấy tờ như thế nào để có thể đảo lộn tình thế.
Xem qua một loạt, Hứa Lệ Tuyết bật cười.
"Nghiêm Tư Nhuệ, anh cho rằng tôi là trẻ con hay sao?" Hứa Lệ Tuyết ném sấp giấy vào người của Nghiêm Tư Nhuệ. "Anh tạo dựng giấy tờ giả về một người có gương mặt giống anh, sau đó nói rằng cái người đó mới thật sự là phát sinh quan hệ với tôi. Anh nực cười thật đấy."
"Cô tin hay không thì chỉ cần đợi tôi tìm ra hắn ta, cô có thể trực tiếp hỏi rõ. Lúc đó, tôi tin chắc rằng ADN đứa bé cô đang mang không phải của tôi mà là của hắn ta." Nghiêm Tư Nhuệ từ tốn giải thích.
"Tôi cũng muốn chờ xem, anh có thể làm ra điều gì trong việc này." Hứa Lệ Tuyết bỡn cợt nói.
Cô ta nói xong, muốn rời đi thì Nghiêm Tư Nhuệ giữ lại. "Nhưng tôi có một điều kiện cần cô đồng ý."
"Nói đi." Hứa Lệ Tuyết hất tay ra.
"Thời gian tôi tìm hắn ta, cô không được tiếp tục đăng những thứ liên quan lên mạng xã hội nữa."
Hứa Lệ Tuyết cười nhạt.
"Chuyện này tuyệt đối không thể."
"Tôi chỉ là muốn tốt cho cả hai thôi, cô và tôi đều là người bị hại. Nếu sau này dư luận quay ngược lại cắn cô, thì lúc đó cô phải làm sao?"
Hứa Lệ Tuyết suy nghĩ một lúc, cô cũng dường như có chút lo sợ khi nhìn những bằng chứng kia và cũng một phần vì cảm thấy ánh mắt kiên định của Nghiêm Tư Nhuệ rất đáng để tin tưởng.
"Được, tôi đồng ý với anh." Hứa Lệ Tuyết nói xong, sau đó liền quay bước rời đi không nán lại thêm giây phút nào.
Phòng chỉ còn lại Nghiêm Tư Nhuệ, anh nhìn vào cách cửa đang đóng chặt. Suy nghĩ về mọi chuyện vừa đang diễn ra và đã diễn ra trong một tuần vừa qua. Anh ban đầu có tức giận vì Hứa Lệ Tuyết vu oan cho mình, nhưng sau khi phát hiện ra sự thật phía sau thì anh đã không còn ác cảm với cô ta nữa mà chuyển sang thương cảm vô cùng. Cô ta cũng là một nạn nhân đáng thương, bị một tên khốn nào đó có gương mặt giống anh lừa dối mới xảy ra cơ sự này.
Điện thoại lúc này vang lên, Nghiêm Tư Nhuệ nhìn tên người gọi đến mà lạnh sống lưng. Khi nãy hẹn với Hứa Lệ Tuyết, anh lén lút đi không cho Lưu Quân Hạo biết, xem ra là bị phát hiện rồi.
Anh hít sâu một hơi, ấn nút nghe.
"Nghiêm Tư Nhuệ, anh đang ở đâu?"
Quả nhiên là chọc cho em trai lo lắng rồi, nếu không cũng sẽ không gọi luôn cả họ tên như thế.
"Anh đang ở nhà hàng LeResto."
"Anh ở đó với ai? Sao không nói với em, em đưa anh đi." Lưu Quân Hạo gấp gáp nói.
"Anh chỉ đi ăn thôi, sáng nay em có lịch quay nên anh đi một mình." Nghiêm Tư Nhuệ giải thích.
Lưu Quân Hạo vừa kết thúc lịch trình, lại nghe nói Nghiêm Tư Nhuệ một mình ra ngoài nên lo lắng tìm người. Cậu vội vàng chạy ra xe, thắt dây an toàn sau đó hỏi: "Em cũng đang ở gần đó, anh đợi em một chút. Em đến đón anh."
Nghiêm Tư Nhuệ định từ chối, thì điện thoại đã ngắt kết nói. Anh bất lực thở dài, em trai này của anh lại xem anh là trẻ con cần bảo vệ rồi.