Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa không ào ạt mà chỉ nhẹ nhàng rơi xuống thấm ướt mặt đường. Thành phố vẫn tấp nập, dòng người vẫn di chuyển không ngừng.
Tại biệt thự Nghiêm gia.
"Bà xem, bà xem chuyện tốt mà con trai chúng ta gây ra nè." Nghiêm Hạo tức giận ném iPad lên bàn nói lớn.
Diệp Tố Tố không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đi đến cầm iPad lên xem. Tin tức nói về Nghiêm Tư Nhuệ và Hứa Lệ Tuyết phát sinh quan hệ, sau khi làm người ta có thai thì cắt liên lạc.
Bà đọc xong chỉ cười trừ, đặt iPad xuống bàn
"Ông nghĩ con trai là loại người có thể làm ra loại chuyện này sao?" Diệp Tố Tố hỏi "Nghiêm Hạo, ông lại vì cái tin tức nhảm, không xác thực này mà lớn tiếng với tôi à?"
Nghiêm Hạo nghe vợ hỏi, quay sang thì thấy ánh mắt hình viên đạn đang nhìn mình. Sống lưng có chút lạnh, ban nãy bản thân hình như có chút mất khống chế mà hơi to tiếng.
"Bà xã, anh làm sao mà nghi ngờ con trai mình được cơ chứ. Anh lớn tiếng là vì tức giận cái người tung tin kia thôi, anh không có muốn lớn tiếng với em và con đâu." Nghiêm Hạo hạ giọng.
"Tốt nhất là như vậy." Diệp Tố Tố lườm nhẹ Nghiêm Hạo "Ông mau nghĩ cách giải quyết đi, con trai bị oan lớn như thế, còn bị người ta chửi bới in ỏi trên mạng. Tôi muốn xem cái cô Hứa Lệ Tuyết kia là ai, ai dám đứng chống lưng cho cô ta để cô ta vu oan con trai bảo bối của tôi."
"Đúng, đúng." Nghiêm Hạo gật đầu, hoàn toàn ủng hộ quyết định của vợ mình.
Quay trở lại chỗ ở của nhóm WOW
"Tư Nhuệ ca, bài viết mới nhất của Hứa Lệ Tuyết còn có clip anh và cô ta đi chơi ở Maldives kìa." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa đưa điện thoại cho Nghiêm Tư Nhuệ xem.
"Không thể nào, anh chưa đi đến đó bao giờ."
Đoạn clip trong điện thoại vẫn tiếp tục phát, cảnh quay bên trong là Hứa Lệ Tuyết và Nghiêm Tư Nhuệ đang cùng nhau nô đùa.
"Chuyện này thật sự kì lạ." Lưu Quân Hạo ấn dừng clip, sau đó tắt điện thoại "Chẳng lẽ thật sự như Thụy Phong nói, còn có một Nghiêm Tư Nhuệ thứ hai hay sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ lắc đầu, anh thật sự cũng không rõ nữa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy nghĩ và tưởng tượng của anh. Đột nhiên xuất hiện một Hứa Lệ Tuyết, người này còn khẳng định đang mang thai con của anh và còn đăng lên rất nhiều bằng chứng để chứng minh. Hình ảnh, video và tất cả mọi thứ cô ta đã cung cấp đều được xác nhận 100% là thật. Nhìn vào những chứng cứ đó, anh dường như cũng sắp bị thuyết phục để tin rằng anh và cô ta đã yêu nhau rất thắm thiết.
Mọi thứ anh đều chưa từng làm, nhưng lại có bằng chứng rất thích đáng. Đêm qua đau dạ dày kiệt sức, vừa mới tỉnh dậy tin tức đã ập đến, từ một thần tượng được người người người nhà nhà yêu mến trở thành kẻ bị phỉ nhổ khắp nơi.
"Quân Hạo, có phải là anh bị bệnh đến điên rồi không? Sao anh thấy mọi chuyện mơ hồ và phi lý quá vậy?" Nghiêm Tư Nhuệ hỏi.
Lưu Quân Hạo là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ thiếu tự tin này của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Anh không sao cả, chỉ là Hứa Lệ Tuyết đang cố dẫn dắt dư luận công kích anh mà thôi."
"Là vậy sao?"
"Chính là vậy đấy." Lưu Quân Hạo lần nữa khẳng định, đột nhiên cậu nhớ ra một điều, cậu đưa tay ôm lấy gương mặt của Nghiêm Tư Nhuệ để anh nhìn thẳng vào cậu "Tư Nhuệ ca, mốc thời gian cô ta đi Maldives có vấn đề. Vào thòi gian đó, anh và em đang đi quay chương trình 'Hướng Về Cuộc Sống' ở Chiết Giang với thầy Hà anh có còn nhớ không hả?"
Trầm ngâm một lúc...
"Đúng vậy, thời điểm đó chúng ta vừa đến." Nghiêm Tư Nhuệ cũng nhớ lại, vội mở điện thoại lên vào album ảnh và tìm kiếm "Còn lạc đường, phải nhờ người trong thôn dẫn đến nơi quay chương trình nữa." Nghiêm Tư Nhuệ nhìn vào bức ảnh chụp của anh và Lưu Quân Hạo với người dẫn đường hôm ấy.
"Vậy là chúng ta chứng minh được cô ta những chứng cứ cô ta đăng lên không phải thật rồi." Lưu Quân Hạo đưa ra kết luận.
Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu đồng ý, anh còn nghĩ sẽ không có cách nào để giải vây nữa rồi. May là có Lưu Quân Hạo nhắc nhở, thật sự quá tốt rồi.
"Quân Hạo, em đúng là bảo bối may mắn của anh. Nếu không có em ở bên, chắc anh sẽ không biết nên làm gì mất." Nghiêm Tư Nhuệ vui đến mức ôm lấy Lưu Quân Hạo "Anh yêu chết mất thôi."
Người nói vô tình, người nghe lại có ý.
"Anh yêu em à?"
Nghiêm Tư Nhuệ gật gật, không phủ nhận lời nói của Lưu Quân Hạo.
"Em là huynh đệ tốt nhất của anh, anh đương nhiên rất yêu em rồi."
Lưu Quân Hạo tối sầm mặt, anh đẩy người ra.
"Anh nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài kiếm đồ ăn cho anh bớt nói linh tinh." Lưu Quân Hạo nói xong, liền đem điện thoại trên tay của Nghiêm Tư Nhuệ đi theo luôn.
"Quân Hạo, em lấy điện thoại của anh làm gì?"
"Không cho anh xem mấy thứ tiêu cực, anh ngoan ngoãn nghĩ ngơi đi." Lưu Quân Hạo đóng sầm cửa.
Nghiêm Tư Nhuệ ngồi ngơ ngác nhìn cách cửa đóng kín, lầm bầm tự hỏi: "Em ấy đang hung dữ cái gì chứ?"
Lưu Quân Hạo ở bên ngoài, lầm bầm nói: "Con gấu ngốc, ai mà thèm anh yêu chứ? Em có ngốc mới yêu anh, cái đồ không có trái tim."
"Hey~ người anh em." Tống Tư Lâm nhìn em trai nhăn nhó, tốt bụng đi đến hỏi thăm "Tâm trạng không tốt à?"
"Anh em gì chứ? Anh rảnh thế thì đi kiếm Hạ Thụy Phong đi, em bận lắm."
Tống Tư Lâm đứng nhìn Lưu Quân Hạo bỏ đi.
Ủa? Là sao?
Ăn trúng thuốc nổ à?